Saved Font

Trước/44Sau

Xuyên Không Đến Sở Quốc Làm Thần Y

Chương 36

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Chương 36 .

Sở Khải Phong tuy bán tin bán nghi , nhưng liên quan đến tính mạng của Mộc Thanh và tiểu bảo , hắn đã nhanh chóng theo lời của Tô thái y mà cho truyền một đạo sĩ có tiếng vào cung .

Trong vòng nửa canh giờ , đạo sĩ kia mới đến , Mộc Thanh vẫn mang cơn đau , mồ hôi ứa ra ướt cả y phục .

" Hoàng thượng , thần xin thất lễ ." Vị đạo sĩ vén cánh tay áo của y lên cao , ở phần bắp tay trên chạy một đường gân màu đỏ rất nhức mắt .

Sở Khải Phong nhìn thấy , nhíu mày lo lắng hỏi:" Đó là thứ gì ?"

" Khởi bẩm Hoàng thượng , đây chính là vết máu làm cho Quý quân chịu nhiều đau đớn . Loại tà thuật này là cấm thuật , có lẽ người hại Quý quân đang nắm trong tay một hình nhân mang tên của người ."

Ngọc nhi đã lo đến mức sụt sịt , cứ xoa xoa tay , muốn giúp y giảm bớt đau đớn :" Vậy phải làm sao đây ... hức ... đạo trưởng , người nhất định phải cứu được y , người phải cứu y ..."

" Có cách nào để giải trừ loại tà thuật này không ?" hắn hỏi .

" Nếu muốn Quý quân thoát khỏi sự dày vò này , trừ khi là tìm ra người chủ mưu , xé bỏ lá bùa trên hình nhân . Thần hiện tại sẽ dùng một lá bùa buộc vào tay Quý quân , có thể tạm thời giúp người tránh được đau đớn , nhưng Hoàng thượng người phải mau tìm ra hình nhân kia . Nếu không , e rằng ... khó cứu ."

------------------- Ninh Thư cung -----------------

" Ha ha , ha ha , đấu cùng ta , không trở nên độc ác thì người cho ta chỉ là một con thỏ yếu ớt ." Vương Ngải Lị biểu tình lúc này có điểm đáng sợ , ánh mắt nàng hình như dại ra , nụ cười không còn sự đoan trang , tay cứ cầm lấy cây kim nhỏ đâm đâm vào hình nhân trên tay .

Tú Liễn nhìn nàng mà chân cứ run run , nàng biết chủ tử của nàng đang làm chuyện xấu , nhưng nàng chỉ là phận nô tỳ , không biết nên làm sao khuyên ngăn người . Nàng mím môi nhìn xuống khay trà trên tay , trong đầu ngầm đưa ra quyết định .

" Nương nương , người ... dừng tay dùng chút trà đi ."

Tú Liễn bước gần nàng hơn , khi còn cách khoảng mười bước chân , nàng đột nhiên vấp ngã , nước trà trong chén văng ra , đổ vào tay Ngải Lị .

" A , nô tỳ chết tiệt , ngươi muốn hại ta bỏng chết có đúng không ?"

Cũng mau nước trà không nóng , chỉ khiến da tay hơi ửng lên . Tú Liễn cúi người vừa xin lỗi vừa nhặt mảnh sành .

" Nô tỳ bất cẩn , nô tỳ bất cẩn ."

Vương Ngải Lị không vui , " hừ " một tiếng . Nàng lấy tay lau lau hình nhân , toan dùng kim đâm vào bụng hình nhân , nhưng lúc này xung quanh hình nhân như có thứ gì đó che chở , kim nhỏ không thể đến gần . Nàng nghĩ thầm .

" Lẽ nào do vật này bị dính nước , mất đi pháp lực ?"

Nàng liếc nhìn Tú Liễn đang cúi người dưới chân mình , lườm nàng ta .

" Thu dọn nhanh cái tay lên , chuyện ngày hôm nay không được phép để lộ ra ngoài ."

" Nô ... nô tỳ đã hiểu ."

Tú Liễn đặt những mảnh sành vào khay , bê ra ngoài . Đi đến cửa , nàng bị Ngải Lị gọi lại .

" Mau đi chuẩn bị cho ta y phục mới , ngươi cũng đổi y phục đi . Ta phải đến Mai An Cung thăm đệ đệ Mộc Thanh* ." những lời này nói ra không hề mang theo thiện ý , mà là trào phúng .

*Thứ thiếp gọi Chính thất là Tỷ tỷ , xưng muội . Vì Mộc Thanh là nam nhân nên tớ để là Đệ đệ .

" ... Thưa vâng ."

-------------------------------

Tiêu thị đôi mắt đỏ ửng vì khóc , bà lấy khăn tay lau mồ hôi bên trán cho Mộc Thanh vừa ngủ thiếp đi vì mệt . Sở Khải Phong thấy y đã bớt đau đớn , tin là vị đạo sĩ kia không lừa mình .

" Đạo trưởng , làm sao Trẫm có thể biết khi nào y không còn nguy hiểm ?"

" Hoàng thượng , thượng sách vẫn là nhanh chóng tìm ra kẻ chủ mưu , đoạt lại hình nhân . Nếu như qua mười hai canh giờ vết đỏ trên tay Quý quân không còn , nghĩa là người đã được an toàn ."

" Dư Minh."

" Có nô tài ."

" Truyền lệnh trẫm , bất kể trong hay ngoài cung , đều phái thị vệ đi rà soát , chỉ cần thấy có khả nghi , lập tức lục soát ."

" Hoàng thượng ." Tô Huấn nói :" Thần nghĩ người hãy nên tìm ở trong cung . Bên ngoài dân chúng đều biết đến danh thần y của Quý quân , người đã từng cứu không ít người . Hơn nữa , Quý quân trước giờ chưa từng gây thù kết oán với bên ngoài . Thần nghĩ , có thể do người trong cung gây ra . Chuyện này ..."

" Nếu giống như ngươi nói , kẻ bị tình nghi hẳn là một trong số phi tử của trẫm?"

" Thần không dám nói bừa ."

" Được , vậy trước tiên cứ theo ý của ngươi . Dư Minh , cho thị vệ âm thầm theo dõi ."

" Nô tài tuân lệnh ."

Sở Khải Phong tiến lại gần giường , an ủi :" Nhạc mẫu , người đừng quá lo lắng . Tiểu tế* nhất định bảo vệ tốt cho Thanh nhi ."

* tiểu tế : con rể .

" Nô gia không có gì cầu xin người , chỉ mong Thanh nhi có thể bình an sống tốt ."

" Lần này sơ xuất , đều là lỗi của con ."

" Không đâu Hoàng thượng , người chăm sóc cho Thanh nhi rất tốt ."

" Hoàng thượng , Thái hậu đến rồi ." Ngọc nhi trên tay bê chén thuốc , nàng vừa bước đến cửa thì Thái hậu cũng bước vào .

" Mẫu hậu , sao người lại đến đây ?"

" Ta nghe nói Mai An cung xảy ra chuyện , muốn đến xem Thanh nhi . Cung nữ này nói cho ta biết , y trúng tà thuật . Phong nhi , chuyện này rốt cuộc là như thế nào ?"

" Nhi thần không thể nói rõ cho người , nhưng tóm lại một câu , có người đang giở trò hãm hại Thanh nhi ."

Trên nét mặt Thái hậu lộ ra vẻ vừa giận vừa lo , người nói :" Là ai tâm địa lại tàn độc như vậy , Mộc Thanh thân đang mang cốt nhục hoàng gia , nếu như y xảy ra chuyện gì , ta nhất sẽ đem gia quyến của hắn ra chu di tam tộc ."

" Long thai ?" ý nghĩ thoáng vụt qua trong đầu Sở Khải Phong . Ngẫm lại Tô Huấn nói rất có lý . Xưa nay phi tần tranh sủng đều không từ thủ đoạn , hiện tại Thanh nhi hoài thai hài tử của hắn , y nghiễm nhiên trở thành mục tiêu bị phi tần căm ghét . Muốn hại y , trừ bỏ Lâm Tài Nhân , nàng mấy năm nay đều sống trầm lặng , chỉ còn lại hai người có khả năng ghen ghét với y - Vương Ngải Lị và Chu Á Liên .

Nhưng suy nghĩ kĩ , lá gan của Chu Á Liên thật sự không đủ lớn để nàng làm ra loại chuyện này . Vương Ngải Lị thì lại khác , từ khi vào cung , hắn cảm thấy nàng ta càng ngày càng thu mình , tính cách cũng biểu lộ một cách mập mờ . Mộc Thanh mang thai, đối với nàng chính là bất lợi lớn nhất . Nàng ta ...

" Vương Ngải Lị ." hắn bất giác nhắc tên nàng ta , nhưng gọi rất nhỏ .

" Hoàng thượng , Hoàng hậu ... hoàng hậu nương nương cũng đến rồi ."

" Hửm ?"

Vương Ngải Lị vén đầm bước vào , nàng đã khôi phục lại vẻ đoan trang , đài các , khác xa với nụ cười man rợ khi nãy .

" Mẫu hậu , thì ra người cũng ở đây ."

" Trẫm thấy bình thường nàng không hề lui tới Mai An cung , sao hôm nay đột nhiên lại đến ?" trong giọng của hắn có ba phần tra hỏi bảy phần nghi ngờ .

" Thần thiếp nghe nói Quý quân ngã bệnh . Y đang mang thai , thần thiếp thân là chủ hậu cung , thiết nghĩ thần thiếp nên thay người chăm sóc y ."

" Ô , vậy sao? Y đúng là đang bị bệnh , nhưng nàng làm sao mà biết ?" hắn nhớ là tin tức này chưa bị đồn ra , cùng lắm thì Mai An hôm nay nhộn nhịp hơn ngày thường . Nàng ta làm sao biết rõ Mộc Thanh mắc bệnh .

" ... Thần thiếp bắt gặp một cung nữ , nàng ta nói với thiếp ."

" Đám cung nữ bây giờ cũng thật nhiều chuyện ."

Thái độ của Sở Khải Phong khiến cho Ngải Lị có phần khựng lại . Đứng giữa tình huống đó , Thái hậu lên tiếng giải vây .

" Được rồi . Phong nhi , ta biết con lo lắng cho Mộc Thanh , nhưng Lị nhi là có ý tốt , con nên để nàng vào ."

Vương Ngải Lị nhìn Thái hậu mỉm cười cảm tạ .Nàng cũng đi vào nhìn Mộc Thanh đang nằm trên giường , sắc mặt nhợt nhạt . Trong lòng thầm cười lớn nhưng chân mày lại nhăn lại :" Y sao lại xanh xao thế này . Bệ hạ , thần thiếp biết người bận việc triều chính , thần thiếp nguyện ý thay người chăm sóc cho Mộc Thanh đệ đệ ."

Tiêu thị nghe Vương Ngải Lị gọi nhi tử một tiếng " đệ đệ " , bà liền nói :" Nương nương chiếu cố . Thanh nhi của chúng tôi sao dám nhận hai tiếng đệ đệ ."

" Ta ..."

" Nàng không cần gọi y là đệ đệ . Cứ gọi theo danh là được ."

"..."

Vừa lúc này , Tô Huấn từ bên ngoài tiến vào , tay ông cũng bê một chén thuốc .

" Tô Huấn , đó là ...?"

" Khởi bẩm Hoàng thượng , đây là thuốc an thai ."

" Nhưng mà ... thuốc nô tỳ đã sắc ." Ngọc nhi đưa chén thuốc lên để mọi người thấy .

" Đó là thuốc kê riêng , đây là thuốc ta kê để giúp Quý quân bồi bổ , vừa để tốt cho hài tử của y."

Tô Huấn đem chén thuốc đặt cạnh tủ nhỏ bên giường . Ông đối Sở Khải Phong nói :" Hiện tại Quý quân thể lực rất kém , mong Hoàng thượng tạo cho y không gian thoáng đãng để thở ." ngụ ý của ông chính là , người nào nên ở thì ở , không phận sự thì nên ra ngoài .

" Mẫu hậu , người hãy về Thọ Ninh cung nghỉ ngơi , khi Thanh nhi hồi tỉnh , nhi thần sẽ sai người báo cho người một tiếng ."

" Được , được . "

Hắn nhìn Vương Ngải Lị , giọng nói lạnh đi vài phần :" Nàng cũng hồi cung đi , về chuyện chăm sóc cho y , đó là việc của Thái y và cung nữ , chuyện này nàng không cần đích thân làm ."

" Vậy ... thần thiếp cáo lui ."

Đám cung nữ sau đó cũng theo lệnh của hắn mà ra ngoài , trong phòng chỉ còn lại Tiêu thị chăm sóc cho y , và Sở Khải Phong đứng chờ y tỉnh .

Vương Ngải Lị về đến Ninh Thư cung , nàng liền ra hoa viên , đuổi hết đám cung nữ cùng thái giám , chỉ giữ lại Tú Liễn .

Nàng thoải mái cười , nói với Tú Liễn :" Ngươi có trông thấy nét mặt của Mộc Thanh lúc đó không ? Giống như là người chết từ địa phủ trở về . Hành hạ y thêm một thời gian , bổn cung không tin y còn có thể bám lấy Bệ hạ làm nũng ."

Tú Liễn dè dặt , nói :" Nương nương , hay là người tha cho y đi , y hình như đã rất đau khổ , trong bụng của y còn có một sinh linh nhỏ , nô tỳ thấy ..."

" Ngươi thì hiểu cái gì ? Bổn cung chính là muốn hành hạ y đến chết , ngay cả đứa nhỏ cũng không thể để nó tồn tại . Đợi khi ta có được cốt nhục của Bệ hạ , trong cung sẽ không thiếu thái tử , công chúa , căn bản là không cần đến đứa con của y ."

Tú Liễn im lặng mím môi , trên mặt nàng xuất hiện vẻ u buồn .

" Được rồi , được rồi . Đừng mang vẻ mặt đưa đám đó với ta, phiền chết đi được . Bổn cung tâm trạng rất tốt , không muốn đánh người . Mau , vào trù phòng lấy một chút bánh ngọt ra đây ."

" Vâng ."

Tú Liễn chạy đến trù phòng , lấy một đĩa bánh mứt hoa hồng mật ong , khi đi qua phòng của Ngải Lị , nàng đã lưỡng lự dừng lại , sau đó quyết định đi vào . Nàng bỏ đĩa bánh xuống , cẩn thận nhìn trước ngó sau , đến bên giường ngủ của Vương Ngải Lị .

Bên cạnh giường của nàng có một ngăn kéo nhỏ ,rất khó để nhận ra . Tú Liễn mở ngăn kéo , bên trong có một hộp gỗ , nàng lấy hộp gỗ ra , sau đó lại tiếp tục dùng sức kéo mặt gỗ bên dưới . Khi nó bật ra , thứ nàng nhìn thấy chính là hình nhân kia . Tú Liễn vội vã nhét sâu vào tay áo , rồi để mội thứ về chỗ cũ , nàng trở lại hoa viên .

" Ngươi làm thứ gì mà lề mề như vậy ?"

" Nương nương thứ tội , bởi vì ngự trù nướng hỏng một lần , nên ..."

" Đừng nói nhiều , đưa bánh đến đây ."

Tú Liễn để bánh lên bàn , nói với Ngải Lị :" Nương nương , chắc người cũng đói rồi , nô tỳ kêu ngự trù chuẩn bị đồ ăn cho người ."

" Hôm nay ta muốn ăn tổ yến , ngươi đi nói trù phòng chuẩn bị đi ."

" Thưa vâng ."

Ngày hôm nay , tâm trạng của Vương Ngải Lị rất tốt . Cả buổi chiều cứ dạo quanh hoa viên , lúc không có ai thì tự mình cười . Nhưng sau khi dùng cơm chiều , trở về phòng , nàng ta lập tức nổi trận lôi đình .

" Nương nương , người cho gọi nô tỳ ." Tú Liễn vốn đang đi chạy việc vặt theo lời Vương Ngải Lị , đột nhiên lại bị nàng gọi đến.

" Ngươi lại đây ."

Tú Liễn lại gần thì bất ngờ bị ăn một bạt tai của Vương Ngải Lị . Nàng sừng sững sờ ôm mặt , khoé mắt rưng rưng :" Nương nương , nô tỳ đã làm chuyện gì chọc giận người ."

" Nói , hình nhân kia đâu ?"

" Hình nhân ? Nô tỳ không biết ."

" Còn nói dối ." lại thêm một bạt tai :" Chuyện đó chỉ có ta và ngươi biết , bây giờ nó đột nhiên biến mất . Không thành thật khai báo , ta sẽ đánh chết ngươi ."

" Nô tỳ không biết, nô tỳ thật sự không biết . Nô tỳ đi theo người cả ngày , vốn không có thời gian ăn trộm đồ . Hơn nữa , nô tỳ không có lý do để làm vậy . Nương nương , nô tỳ theo người đã nhiều năm , xin người hãy tin nô tỳ ."

Vương Ngải Lị hạ ánh mắt nhìn nàng cầu xin , tức giận quát :" Ra ngoài ."

Tú Liễn lật đật ôm má chạy ra ngoài .

" Mộc Thanh , xem như ngươi may mắn . Nhưng mà , bổn cung lần này chuẩn bị , không chỉ có từng ấy ."

Nàng mở ngăn kéo , lấy ra hộp gỗ , mở nắp . Bên trong còn một hình nhân , dòng chữ trên bùa chú - Tiêu Liễn Hà .

-------------- Mai An Cung -------------

Mộc Thanh trong mơ màng cảm nhận được có một thứ to lớn đang áp lên mình , miệng triền đến cảm giác ẩm ướt cùng vị đắng của thuốc . Y mở mắt ra, nhìn đối phương .

" Hoàng đế bệ hạ , thần thân mang bệnh , người có thể thủ hạ lưu tình không ?"

Sở Khải Phong hôn trán y một cái :" Trẫm đang bón thuốc cho tiểu mỹ nhân . Mỹ nhân đừng lo , trẫm không " ăn " mất người ."

Mộc Thanh yếu ớt cười mỉm , nói :" Đỡ ta ngồi dậy , nằm nguyên một ngày , thật khó chịu ."

Hắn đỡ y ngồi dựa nào thành giường , vén tay áo y lên , xem vết gân máu đã nhạt dần .

" Huynh làm gì vậy a?"

" Vết gân này đã mờ đi , thật tốt quá ."

Đột nhiên , bụng của Mộc Thanh reo lên một tiếng xấu hổ . Sở Khải Phong bụm miệng cười nhìn y .

" Không cho huynh cười , là con của huynh đói , không phải ta ."

" Được , được , đệ nói cái gì thì là cái đó. Ta đã dặn ngự trù chuẩn bị đồ bổ . Đệ mau dậy ăn , đệ cứ hôn mê , nhạc mẫu ăn cũng không no ."

" Mẫu thân của ta . Mẫu thân đâu rồi ?"

"Người nói không được khoẻ nên đã về phòng nghỉ ngơi ."

" Không khoẻ ? Không được , ta phải đi tìm người ." Mộc Thanh nghe nói Tiêu thị không khoẻ liền vội vã muốn đi thăm .

" Khoan đã , đệ cũng chưa khoẻ hẳn . Ta sai người đến xem nhạc mẫu đã thức chưa , sau đó mới đưa đệ đến thăm , có được không ?"

" Ừm."

Tiêu thị không hiểu vì sao nhưng cơn đau ở ngực cứ kéo dài miên man , khiến bà thở rất khó khăn . Bà đã uống hết chén thuốc nhờ Ngọc nhi sắc hộ , nhưng chẳng thể thuyên giảm . Tiêu thị khó khăn thở từng cơn , vạn vật trước mắt như mờ đi mười phần .

Bà nghe thấy tiếng gõ cửa , vốn muốn ra mở cửa , nhưng đi được hai bước thì ngã quỵ , tim của bà như bị một mũi kim sắc nhọn đâm qua . Tiêu thị gục xuống , hơi thở dần yếu ớt .

" Tiêu phu nhân , nô tỳ theo lệnh của Hoàng thượng , Quý quân đã tỉnh lại , y muốn đến thăm người ." cung nữ gõ cửa lần thứ nhất , không có tiếng động gì . Nàng gõ lần thứ hai , hình như có tiếng bước chân . Nhưng chưa kịp gõ lần ba thì đã nghe tiếng ai đó ngã . Nàng vội đẩy mạnh cửa , kinh động khi thấy Tiêu thị đang nằm trên đất .

" Tiêu phu nhân , người sao vậy ? Tiêu phu nhân ."

Nàng muốn đỡ bà lên giường , nhưng khi vòng tay qua ngực nàng thấy bất thường . Đưa tay lên mũi bà , nàng xanh cả mặt khi phát hiện ra .

" Tắc ... tắc thở rồi ... Phu nhân , Tiêu phu nhân ..."

Trước/44Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Vạn Cổ Tà Đế