Saved Font

Trước/93Sau

Xuyên Không Sang Thế Giới Khác Cùng Em Gái

Chương 21: Sắp Gặp Lại Người Quen

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
『Nội thành, Cung điện WildStone, Tầng 3, Phòng Seimon』

Hôm nay là một ngày đẹp trời.

Nhưng thay vì cùng Houji và mọi người tập luyện ngoài sân thì Seimon và Hiki quyết định dành một ngày trong phòng, hào hứng làm việc gì đó. Cô tự dọn dẹp căn phòng của cung điện.

Buổi lễ thành lập 'Hiệp Hội Anh Hùng' sẽ được tổ chức trong hai ngày nữa, nhưng có vẻ đó không phải lí do khiến Seimon tươi tỉnh như thế này. Hiki có thể nhận ra sự khác biệt trong cách cô bạn thân cư xử hằng ngày.

"Seimon?"

"Hửm~?"

"Tâm trạng Seimon có vẻ đang rất tốt thì phải, có chuyện gì hay ho vừa xảy ra sao?"

Hiki ngồi trên ghế, vừa hỏi vừa nhìn theo Seimon đang đung đưa theo giai điệu trong đầu cô ấy khi phe phẩy cây chổi lông. Đúng vậy, có chuyện gì đó vô cùng kì lạ đang xảy ra. Hiki đang đặt ra vô số giả thuyết khi đợi Seimon trả lời. Được Yuki-sama khen ngợi? Được đi mua sắm? Được diện quần áo mới? Được ai đó tặng quà? Không thể nào, những chuyện đó từng xảy ra nhưng Seimon chưa từng phản ứng như bây giờ.

"Lẽ nào...Seimon đang yêu?"

Hiki nghĩ vậy, tay cô vô thức đưa tay lên miệng và nhìn Seimon với con mắt ngạc nhiên. Nhưng suy nghĩ đó bị gạch bỏ ngay khi Seimon trả lời.

"Không có gì đâu, chỉ là mình thấy rất vui...cảm thấy cơ thể thật ấm áp, cảm thấy mình cần phải chuẩn bị thật tốt,...

Cảm thấy như...Nii-sama sắp về bên mình vậy..."

"...ah..."

Cả hai cùng im lặng. Một không khí khó nói bao trùm lên Hiki.

"Kaga-senpai..."

"Sao vậy Hiki?"

"Không có gì"

"Vậy sao? Mà hôm nay dưới phố có vẻ ồn ào nhỉ"

"Ưm, các Anh Hùng từ tất cả các Vương Quốc đang tập trung về đây, nghe nói họ mở lễ hội to lắm, thương nhân khắp mọi nơi cũng nhân cơ hội này đổ về để buôn bán mà"

"Uwoa! Vậy cùng nhau xuống phố thôi, Hiki!"

Mất vài phút chuẩn bị quần áo, hai cô gái sẵn sàng đi dạo phố.

___________________________________

•『Ngoại thành thủ đô WildStone』•

Phù.

Tôi cuối cùng cũng đã tới được vùng ngoại thành trong thời gian dự kiến. Một ngày đi ngựa nhỉ? Nhờ con ngựa tôi "xin" được từ Takao, nếu không có nó chắc chúng tôi sẽ mất đến cả tuần quốc bộ.

Vùng ngoại thành thủ đô WildStone, nó thực sự to hơn tôi tưởng. Trước đây tôi từng bị Seimon lôi đi khắp ngoại thành ElLast nhưng cảm giác của WildStone rộng hơn rất nhiều.

"Nhắc tới Seimon...không biết tình hình con bé bây giờ như thế nào"

"Kaga-san.../Chủ nhân..."

[Ọc ọc ọc]

""Em đói""

Bụng Alisha và Tina cùng réo lên. Cũng phải, suốt một ngày trời chỉ ăn hoa quả như ăn vặt thì cảm thấy đói là bình thường.

Vậy thì trước khi vào nội thành, tôi nên ghé vào một quán ăn gần đây.

Dọc khu phố ngoại thành, tôi có thể thấy rất nhiều hàng quán khác nhau, đủ mọi loại mặt hàng. Quán ăn, hàng bar cũng xuất hiện, vấn đề là...không cửa hàng nào mở cửa cả.

Tôi phải đi gần ¼ khu vực ngoại thành mới tìm thấy một quán ăn còn mở cửa. Mặc dù có vẻ cũ và tồi tàn hơn so với những cửa hàng bên cạnh, nhưng với ba cái bụng đói (tính cả tôi nữa) thì có đồ ăn thôi là đủ rồi.

Tôi bước vào trong quán. Cả không gian tối mịt, không có dấu hiệu một con người hay động vật sống ở trong quán. Đây có phải quán ăn không vậy? Tôi tự hỏi vậy và tiến vào bên trong, ngay lúc đó...một thứ màu đen bóng loáng vọt qua ngay trước mặt.

[Boong!]

Một cái chảo rán đen đập ngay vào mặt tôi. Thẳng vào mặt luôn, cả khuôn mặt tôi nằm gọn trong nó. Cú đập mạnh tới mức in mặt tôi tên đáy chảo. Tôi bất ngờ ngã ra sau.

"Chủ nhân!"

"Kaga-san!!?"

Tina và Alisha tròn mắt nhìn tôi nằm dưới đất.

"Ay, cú đó đau vãi l..."

Tôi ngồi dậy và nhìn lại xem người vừa gõ cả cái chảo vào mặt mình là ai. Tina và Alisha khi thấy tôi bị hất bay thì lập tức đạp tung cánh cửa, ánh sáng tràn vào trong quán.

Một cô gái trẻ. Mái tóc nâu đỏ buộc kiểu đuôi ngựa, mặc bên ngoài một bộ nâu có hơi sờn...tay vẫn cầm cái chảo in hình mặt tôi. Có vẻ là chủ quán.

"Cô làm gì vậy?"

"Sao cô có thể đánh đập khách hàng như vậy chứ"

"Khách hàng?"

Alisha và Tina đang xông vào cãi nhau với chủ quán trẻ tuổi kia. Tôi nhanh chóng bật dậy và dừng hai con bé lại. Tôi giải thích với cô gái kia về việc mình mới đến WildStone, vì đường dài nên tìm đến đây để nghỉ ngơi.

Nói tới đó thì cô gái kia cúi đầu xuống.

"Thật lòng xin lỗi các vị, tôi đã có những hành động thật sự đáng trách"

"À, không, xin đừng bận tâm về việc đó, chúng tôi tới đây để ăn uống thôi"

"Thật sự cảm ơn các vị"

Không ngờ cô ấy là chủ quán thật. Cô ấy quá trẻ, tầm 15 tuổi, cơ thể thon thả với vòng một khiêm tốn. Tôi cho rằng cô ấy được thừa kế quán ăn này từ người thân, có thể họ đã mất, có thể họ bị bệnh hiểm nghèo và không còn ai trông coi quán ăn ngoài cô gái này.

_________________________

Tên: Reene Briar

Tuổi: 15

Cấp độ: 14 (Bậc cấp số)

Thiên chức: Nông dân

Sức mạnh: 110

Sinh khí: 98%

Kháng: 300

Ma lực: 150

Kháng ma thuật: 0%

Kĩ năng:

Câu cá • Cao cấp

Kĩ năng chiến đấu bằng gậy • Sơ cấp

_________________________

Reene? Đúng 15 tuổi này, nhưng cấp 14 sao? chỉ số cũng bình thường.

Chúng tôi chọn một bàn gỗ cạnh cửa sổ. Tôi đặt 3 suất cơm rang và cá rán, sốt nấm đen,...

Có mấy tiếng đổ vỡ trong bếp kìa. Kệ đi, tôi quay sang nói chuyện với Tina và Alisha khi chờ các món được mang ra.

"Của mọi người đây, cảm ơn vì đã đợi"

"Ồ, trông ngon thật đấy"

"Cảm ơn về lời nhận xét"

"Mà...hôm nay chỉ có quán của cô mở cửa sao?"

"Vâng, họ đều vào nội thành hôm nay để buôn bán và mua sắm, nghe nói là có lễ hội. Ngoại thành hôm nay sẽ vô cùng vắng vẻ,......tôi tấn công các vị khi nãy cũng là vì hiểu nhầm các vị là trộm, lợi dụng thời gian toàn vùng đi vắng để hoạt động"

Tôi gật đầu tỏ vẻ hiểu chuyện.

"Vậy, cô không đi sao?"

"Không..."

Cô gái có vẻ đang toát mồ hôi vì việc gì đó. Lâu rồi không có khách nên lo lắng chăng?

[Cộp]

Tina đặt cái bát gỗ xuống bàn sau khi tu hết một hơi nước canh cá và nấm đen, cả hai đứa đều đã no rồi, có lẽ chúng tôi cũng nên đi thôi.

Móc trong |Rương đồ| ra 1 túi vải, tôi đặt nó và tay Reene. Cô ấy không định nhận vì muốn tạ lỗi với tôi.

"Hãy cầm lấy đi, cô thực sự cần nó nếu muốn duy trì và phát triển lại quán ăn của mình"

"...."

"Chúng tôi đi đây"

Vừa tháo dây buộc ngựa trước cửa quán thì một người trung niên vẻ mặt tức giận chạy đến chỗ chúng tôi.

"Ê mấy người!"

"Ông gọi tôi?"

"Phải! Cậu vừa làm gì ở quán của tôi?"

"Quán của ông?"

"Phải! Cậu không thấy biển hiệu『Quán ăn của Moose』à?"

"Vậy cô bé ban nãy...là ai?"

"Con bé? Đừng nói là con nhỏ mặc bộ váy cũ..."

Tôi gật đầu và ông ta quỳ rụp xuống. Miệng lẩm bẩm "Con bé ăn mày lại ăn trộm". Ông ta chạy vào trong quán và tôi bắt đầu nghe tiếng khóc "Nó lấy mất rồi, mất rồi". Chết thật, tôi vừa dính dáng tới vụ lộn xộn gì đó.

Ông bác kia chạy ra, chỉ thẳng vào mặt tôi.

"Cậu kia! Con bé đó đã chạy về hướng nào?"

"Tôi chịu, ông đã làm tôi mất tập trung khi nói chuyện với cô ấy, nên cô áy chạy lúc nào tôi còn không biết ý chứ"

"Grrrrrr.....Ta sẽ báo với Công Hội và thuê người bắt con bé đó"

Tôi khoanh tay lại, nghiêng đầu và hỏi ông bác này.

"Cô bé đã lấy gì vậy?"

"Tiền, sổ sách, đôi khi là vài cây búa và ít đinh"

"Đôi khi?"

"Cậu mới từ vùng khác tới à? Con bé này nổi danh là trộm đấy, nó sẽ trốn, tội trộm vặt của nó cứ 12 tuần là bị xóa và sau đó nó sẽ trở lại và trộm đi những thứ có thể, lễ hội tổ chức đúng khi con bé vừa được xóa tội"

"Không ai ngăn chặn cô ấy? Dù bị xóa nhưng tội tái phạm liên tục thì phải xử lý chứ"

"Điều đó chỉ xảy ra khi con bé đủ 18 tuổi, và nó là trộm vặt, ta chưa mất thứ gì quá giá trị cả, chúng ta đối phó bằng cách gia cố khóa cửa cẩn thận...hôm nay mải chơi nên quên mất....vừa rồi nó lấy mất lọ sốt gia truyền của ta thôi"

Định mệnh, thế mà ông khóc như sắp chết ý. Tôi nói cho ông ta việc ăn uống ở quán và trả tiền cho ông ta.

Đặt Tina và Alisha lên ngựa tôi phi một mạch về phía nội thành.

___________________________________

"Vậy cô bé tấn công Kaga-san là trộm đúng không?"

"Ừ, con bé thậm chí tự nói trước đó là bọn trộm sẽ lợi dụng thời gian mọi người vắng để hành động"

"Chủ nhân thậm chí còn đưa tiền cho chị ấy"

"Kệ đi, lần sau chúng ta phải cẩn thận hơn với người lạ"

Tôi bất giác ôm chặt Alisha và Tina hơn.

Có vài cửa hàng bắt đầu mở cửa. Tôi đoán họ vừa mua sắm ở lễ hội về. Tôi hỏi thăm đường đi với vài người, chẳng mấy chốc đã tới được cổng ra vào Nội Ngoại thành.

Fứck. Tôi đến đây thủ đô WildStone từ trưa, ăn ăn uống uống với hỏi đường mà đã gần tối rồi. Thay vì hướng thẳng tới cung điện, tôi tìm một nhà nghỉ gần đấy.

Trả tiền phòng mà nhốt con ngựa vào chuồng. Tôi hoàn toàn mệt lử.

Cơ thể thật nhức mỏi nên tôi, Alisha và Tina quyết định tắm chung sau đó thì đi nghỉ sớm.

"Chủ nhân ngủ chưa vậy"

"Khò khò"

"Đó là kiểu ngảy giả tạo nhất em từng nghe đó Kaga-san"

"Hai đứa không thấy mệt sao?"

""Nhưng em không ngủ được""

Cả hai đứa nhổm dậy và nói như thế. Tôi thở dài. Ban nãy khi tắm hai đứa bàn nhau về lễ hội, có vẻ nó sẽ diễn ra liền mấy ngày, là trẻ con nên hai đứa thấy hứng thú với lễ hội vô cùng.

Tôi hứa là giải quyết xong việc của Tina ở WildStone rồi sẽ dẫn hai đứa đi chơi nên cả hai mới chịu nằm xuống đi ngủ. Tiếng khúc khích vang bên tai tôi rồi ngưng hẳn, kế đó là tiếng thở nhẹ nhàng của hai cô bé.

Riêng tôi thì không ngủ được. Tôi cảm thấy bồn chồn, không phải vì lễ hội. Cái cảm giác như tôi sắp gặp lại ai đó thân quen vậy.

Mừng anh trở về, Nii-sama. Tôi đã mơ về cảm giác ấm áp quen thuộc đó cả đêm qua.

Trước/93Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Kiêu Khởi Thanh Nhưỡng