Saved Font

Trước/90Sau

Xuyên Không Tới Vương Triều Đại Khang

Chương 82: Cứu Viện

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
“Trương Khải Uy này là sợ hãi bỏ chạy!”

Phạm tướng quân nghe thấy Trương Khải Uy bỏ chạy rồi không khỏi nổi trận lôi đình.

Sau đó trong lòng trào dâng một nỗi bất lực.

Nếu như là tướng quân bình thường, chỉ riêng việc này thôi đã đủ khiến ông ấy phái người đi đuổi theo kẻ đào ngũ này, bắt về chặt đầu rồi.

Tuy nhiên Trương Khải Uy là con trưởng của nhà họ Trương, tỷ tỷ là một trong những phi tử được Hoàng Đế sủng ái nhất, Phạm tướng quân cho dù có tức giận cũng không dám chặt đầu hắn.

Nhiều nhất là dạy dỗ hắn một trận thôi.

“Thôi bỏ đi, loại không có tiền đồ, không làm nên việc lớn như Trương Khải Uy này, đi rồi thì mặc kệ hắn thôi”.

Phạm tướng quân xoa lông mày, nói: “Phái thêm nhiều trinh sát, theo dõi sát nhất cử nhất động của người Đảng Hạng. Ngoài ra, thông báo quân Phạm gia tăng cường lục lượng tuần tra, chuẩn bị sẵn công tác đối phó khi người Đảng Hạng tấn công vào thành”.

Rất nhanh, một số lượng lớn trinh sát âm thầm ra khỏi thành, chưa đến trưa, đã có tin tức báo về.

Theo thông lệ của những năm trước, người Đảng Hạng sau khi đi qua Thanh Thủy Cốc sẽ lập tức dẫn quân bao vây thành Vị Châu.

Tuy nhiên tin tức mà trinh sát đưa về là chủ lực của người Đảng Hạng lại định cư trong trại ở gần Thanh Thủy Cốc.

“Có vẻ như bọn chúng định bao vây giết chết Thiết Lâm Quân, cũng không biết vị Kim tiên sinh đó có thể trụ được không”.

Phạm tướng quân thở dài, hỏi: “À đúng rồi, bên Khánh Hoài tình hình thế nào rồi, còn hôn mê không?”

“Bẩm đại soái, tướng quân Khánh Hoài đêm qua tỉnh rồi, nhưng có lẽ vẫn chưa biết chuyện bên Thanh Thủy Cốc”.

Phó tướng đáp.

“Khánh Hoài vừa mới tỉnh, tạm thời đừng để cho cậu ấy biết tin này”.

Phạm tướng quân dặn dò.

“Bây giờ toàn thành đều đang nói về chuyện người Đảng Hạng khi nào đánh tới, e là không giấu được”.

Phó tướng bất lực nói.

Vừa dứt lời quản gia đã vào thông báo, nói Khánh Hoài đã tới cửa rồi.

Phạm tướng quân thở dài, nói với quản gia: “Cho cậu ấy vào”.

“Tướng quân, ngài nên ra xem đi”, quản gia do dự một chút, nói: “Khánh hầu… đáng sợ lắm”.

“Đáng sợ?”

Phạm tướng quân cau mày, dắt theo phó tướng quân ra ngoài.

Vừa ra tới cửa thì đã nhìn thấy Khánh Hoài đầu bù tóc rối, sắc mặt trắng bệch đứng ở đó.

Trong tay còn cầm theo con dao, hai mắt đỏ au nhìn Phạm tướng quân nói: “Trương Khải Uy đâu?”

Sau khi tỉnh dậy, Khánh Hoài lập tức hỏi chuyện của Thiết Lâm Quân.

Biết chuyện Kim Phi chỉ huy quân mã lập phương trận đánh thắng kỵ binh Đảng Hạng, Khánh Hoài vui mừng cười lớn, uống liền hai bát cháo.

Kết quả trời vừa sáng liền nhận được tin Đức Ninh Quân không trông coi tù binh cẩn thận dẫn đến việc Thiết Quân Lâm phải chạy trốn vào trong núi.

Khánh Hoài tức đến mức lại ngất lịm đi, cho đến vừa rồi mới tỉnh lại.

Sau đó không buồn chải chuốt đầu tóc, đi vội giày vào rồi tới tìm Trương Khải Uy.

“Khánh Hoài, cậu bị thương nặng còn chưa khỏi, sao lại có thể chạy lung tung như vậy, mau vào đây đi”.

Phạm tướng quân ra hiệu cho phó tướng và quản gia dìu Khánh Hoài vào nhà.

“Các ngươi đừng động vào ta!”

Khánh Hoài khua con dao trong tay, nghiến răng hỏi: “Trương Khải Uy đâu?”

“Trương Khải Uy sợ bị trừng phạt, không dám vào thành, sáng sớm đã dắt người về Biện Kinh rồi”.

Phạm tướng quân bất lực nói.

“Chết tiệt!!”

Khánh Hoài tức giận chém một dao vào con sư tử đá ở cửa.

Có thể do dùng lực quá mạnh, vết thương lại rách ra, bộ y phục màu trắng loang lổ vết máu.

“Hầu gia, ngài đừng kích động”.

Cận vệ Lưu Quỳnh vội vàng tiến tới đỡ Khánh Hoài: “Thiết Lâm Quân đã bị vây hãm trong núi Thanh Thủy, hi vọng ngài có thể nghĩ ra cách cứu bọn họ. Nếu như ngài còn mất hết tinh thần như vậy thì các huynh đệ phải làm sao?”

“Đúng, còn có các huynh đệ”.

Khánh Hoài vừa rồi tức quá, chỉ muốn đi tìm Trương Khải Uy tính sổ.

Bây giờ Lưu Quỳnh vừa nhắc nhở hắn liền tỉnh ra, đúng vậy, Thiết Lâm Quân chỉ bị người Đảng Hạng bao vây thôi chứ đã chết đâu.

Tìm cứu viện tới không phải là được rồi sao?

Nghĩ đến đây, Khánh Hoài quỳ một gối trước Phạm tướng quân: “Đại soái, xin ngài lập tức phát binh đi ứng cứu Thiết Lâm Quân!”

“Khánh Hoài, ta cũng muốn đi cứu Thiết Lâm Quân, nhưng cậu cũng biết kỵ binh đáng sợ thế nào rồi đấy, bây giờ tốt nhất là chúng ta nghĩ cách để trấn thủ thành trì đã”.

Phạm tướng quân khó xử nói.

“Đó là trước đây, bây giờ Kim tiên sinh đã tạo ra được phương trận và hố vùi ngựa, có thể khắc chế được kỵ binh, trong Trấn Tây Quân của chúng ta có hàng chục nghìn người, vì sao lại không có năng lực chiến đấu chứ?”

Khánh Hoài hỏi ngược lại, thấy Phạm tướng quân không đáp lời lại bổ sung thêm một câu: “Nếu như có ai tình nguyện đi giúp Thiết Lâm Quân, ta bằng lòng cung cấp lưới sắt!”

Sau khi Kim Phi đi được hai ngày, lò sứ và lò luyện sắt đều đã được cải tạo xong.

Khoảng thời gian này, Trương Mãn Thương dẫn dắt người của trại làm ra không ít dây sắt, lưới sắt chế tạo ra ngoại trừ phần lớn đưa tới Thiết Lâm Quân, phần còn lại vẫn ở trong doanh trại.

“Thật chứ?”

Phạm tướng quân và phó tướng đồng thanh hỏi.

“Đương nhiên”.

Khánh Hoài gật đầu không chút do dự.

“Lập tức triệu tập các tướng lĩnh, đến chỗ ta họp!”

Phạm tướng quân lập tức truyền lệnh thông báo cho các tướng lĩnh canh giữ khắp các con phố.

Kể từ khi Thiết Lâm Quân đại thắng ở Thanh Thủy Cốc, các tướng lĩnh bắt đầu huấn luyện đội quân của mình.

Thực chất phương trận rất đơn giản, binh lính cầm khiên đi phía trước dẫn đường, binh lính ở phía sau dùng tre nhọn đâm người là được.

Kết quả đào tạo các tướng lĩnh rất tốt, các binh lính tiến bộ rõ ràng, xem ra còn lợi hại hơn cả Thiết Lâm Quân.

Đối với bọn họ, lý do lớn nhất mà Thiết Lâm Quân có thể thắng trận là nhờ phương trận và hố vùi ngựa, đổi lại là bọn họ thì cũng như vậy.

Đang cau mày lo lắng về cách để giết kẻ địch lập công, đàn áp hào quang của Thiết Lâm Quân và Khánh Hoài, Phạm tướng quân đột nhiên truyền lệnh tập hợp.

Đây chẳng phải là đang buồn ngủ thì đưa gối tới sao?

Đặc biệt là sau khi biết Khánh Hoài sẵn sàng cung cấp lưới sắt, đám tướng lĩnh đều vội vã chạy tới phủ soái, sợ là đến muộn công lao sẽ bị người khác cướp mất.

Vừa vào phủ soái, đám tướng lĩnh đã lập tức lôi kéo Phạm tướng quân và Khánh Hoài, vỗ ngực đảm bảo rằng mình có thể cứu được Thiết Lâm Quân.

Cảm xúc chinh chiến mãnh liệt như vậy là lần đầu tiên Phạm tướng quân được nhìn thấy kể từ khi gia nhập quân đội.

Nhưng trong lòng ông ấy không hề vui.

Vốn dĩ là một buổi hội nghị quân sự nghiêm túc, nhưng giờ lại bị những tướng lĩnh này làm cho như một hội chợ buôn bán vậy.

Tướng lĩnh còn như vậy thì binh lính mà họ chỉ huy sẽ như nào đây…

Cuối cùng Khánh Hoài đưa ra lựa chọn, để An Túc Quân và Vĩnh An Quân ra trận.

Đây là quyết định mà hắn đưa ra từ tất cả các khía cạnh.

Thống lĩnh của An Túc Quân là nhị công tử Đinh Vân Phi của Binh Bộ Thị Lang Đinh Triệu Thuân.

Đinh Vân Phi là con nhà tướng, trong An Túc Quân cũng có rất nhiều binh lính có kinh nghiệm chinh chiến hàng trăm trận, tương đối mà nói thì sức chiến đấu mạnh hơn những đội quân khác một chút.

Tướng lĩnh Trình Bằng của Vĩnh An Quân đã hơn 40 tuổi rồi, vì vậy sẽ vững vàng hơn người khác. Hơn nữa đã có kinh nghiệm đối đầu trực diện với người Đảng Hạng, không giống như Trương Khải Uy, vừa thấy đã vội rụt cổ, quay đầu bỏ chạy.

Những tướng lĩnh khác không được chọn, sắc mặt u ám rời khỏi phủ soái.

Trình Bằng và Đinh Vân Phi ở lại, còn có Phạm tướng quân cùng Khánh Hoài bàn bạc kế hoạch chiến đấu.

“Phạm tướng quân, Khánh Hầu, hai người yên tâm, An Túc Quân ta nhất định sẽ không phụ sự tin tưởng, đánh bại kỵ binh và giải cứu các huynh đệ Thiết Lâm Quân!”

Đinh Vân Phi nhận quân lệnh, kích động vỗ ngực bảo đảm.

Trình Bằng thì không hứa hẹn gì, chỉ khẽ gật đầu với Khánh Hoài.

“Vậy thì phải nhờ Đinh tướng quân với Trình tướng quân rồi”.

Khánh Hoài chắp tay: “Nếu như có thể cứu được Thiết Lâm Quân, Khánh mỗ xin được cảm tạ”.

Trước/90Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Đô Thị Tu Chân Y Thánh