Saved Font

Trước/90Sau

Xuyên Không Tới Vương Triều Đại Khang

Chương 84: Thành Bại Ở Đây

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
"Thành công hay thất bại là ở đây!"

Trình Bằng vô thức nắm chặt tay.

Gia thế của ông ấy không được coi là mạnh, dựa vào Binh bộ Thị lang mới có thể đứng vững trong triều đường, vì vậy ông ấy liều mạng hơn các tướng lĩnh khác nhiều.

Nếu chiến thắng trận chiến này, gia tộc của ông ấy có thể bước lên một đẳng cấp mới.

Trình Bằng là người có dã tâm, nhìn chằm chằm vào kỵ binh Đảng Hạng đang tiến tới, ông ấy không có sợ hãi, chỉ có phấn khích.

Không có sự ngăn cản của hố vùi ngựa, tốc độ kỵ binh Đảng Hạng không giảm, giống như một đám mây đen bị gió mạnh cuốn tới.

"Đội hình phòng ngự, chuẩn bị sẵn sàng!"

Sau một tiếng hét lớn, mấy phương trận lập tức cắm các thanh tre xuống đất, đầu nhọn hướng về phía trước, sẵn sàng đối phó với cuộc tấn công của kỵ binh.

Nhưng không ngờ rằng kỵ binh Đảng Hạng đột nhiên phân tán, tạo thành những nhóm nhỏ trăm người, tránh hướng chính diện của phương trận, lao về hai phía cạnh sườn.

“Không hay rồi, bọn chúng định tấn công vào mạn sườn!”

Trình Bằng lập tức phát hiện ra vấn đề, hét lên: “Mau, truyền lệnh xuống, thay đổi đội hình, trấn thủ bốn phía”.

Ông ấy cũng là một cựu chiến tướng trên chiến trường, sau khi có được phương trận, nghiên cứu suốt mấy đêm, biết được rằng hai bên cánh và phía sau của phương trận chính là điểm yếu chí mạng.

Vì vậy ông ấy không chỉ học các đội hình tấn công và phòng thủ mà Thiết Lâm Quân đã thể hiện mà còn tự mình phát triển một đội hình mới khác để giải quyết vấn đề phòng thủ trên diện tích rộng.

Khi mệnh lệnh được truyền đi, hai phương trận lập tức hợp nhất trở thành một phương trận duy nhất, như vậy mặc dù không thể di chuyển, nhưng bọn họ có thể tránh được tấn công từ phía sau.

Thực chất đội hình trấn thủ bốn phía, hai bên trái phải còn cần có một trận pháp nữa, dùng để tránh những nguy hiểm có thể gặp phải ở bên bên cánh.

Nhưng kỵ binh tới quá nhanh, phương trận hai bên trái phải đã bị chia cắt, không cách nào tiến lại gần được.

Vĩnh An Quân của Trình Bằng đã như vậy, An Túc Quân của Đinh Vân Phi còn thảm hơn.

Vĩnh An Quân đã tập hợp được sáu phương trận, An Túc Quân mới tập hợp được hai cái.

Tuy nhiên những phương trận này đều là do những binh lính lão làng tạo thành, tốc độ phản ứng cũng được coi là nhanh, vừa nhìn là biết người Đảng Hạng sẽ vòng qua hai bên, chỉ huy của hai phương trận không cần lệnh của Đinh Vân Phi, lập tức học theo Vĩnh An Quân, đối lưng lại với nhau.

Cái cuối cùng cách hai cái này hơi xa, nằm sát bên cánh trái của phương trận Vĩnh An Quân.

Còn về những binh lính chưa kịp hợp trận thì thảm rồi, kỵ binh Đảng Hạng ầm ầm lao tới, lao vào đám đông.

Ngựa chiến phi nước đại, lực tạo thành hoàn toàn không hề kém so với xe hơi.

Giống như một bầy sói lao vào trong rừng thỏ, kỵ binh Đảng Hạng không cần vung dao chém giết, chỉ riêng một cuộc tấn công tập thể, binh lính An Túc và Vĩnh An chưa kịp hợp trận đã bị ngựa đạp chết hàng trăm người.

Nhóm kỵ binh đông đúc muốn quay đầu lại cũng không dễ dàng gì, khi đội kỵ binh lao vào đám binh lính của đội liên quân không lập tức dừng lại mà tiếp tục lao về phía trước, chuẩn bị quay đầu từ xa và quay trở lại. .

Việc này giúp cho đội liên quân có thêm một khoảng thời gian.

Tuy nhiên, đội hình của đội liên quân đã bị phân tán, Vĩnh An Quân bị kẹp ở giữa An Túc Quân, An Túc Quân cũng bị trộn lẫn với Vĩnh An Quân.

Việc huấn luyện không giống nhau, hoàn toàn không có khả năng liên kết đội hình.

“Còn ngây ra đấy làm gì, còn không mau cầm tre chĩa về phía sau đi!”

Trình Bằng lo lắng hét lên.

Thật không may, chiến trường tràn ngập tiếng vó ngựa và tiếng hú hét, quá nhiều tiếng động, các binh truyền lệnh cũng tản ra, không ai có thể nghe thấy mệnh lệnh của ông ấy.

Trình Bằng thấy vậy, cũng không kịp quan tâm nhiều nữa, kéo Đinh Vân Phi đã bị dọa cho ngây ngốc lên ngựa, thúc ngựa như bay đến chỗ phương trận đã được tập hợp.

Lúc này kỵ binh Đảng Hạng đã hoàn thành việc quay đầu, lại quay trở lại.

Mặc dù bọn họ không nghe thấy mệnh lệnh của Trình Bằng, nhưng một số binh lính lão luyện đã kịp phản ứng lại, trong lúc bản năng sinh tồn phát huy mãnh liệt, một số người nhặt những thanh tre nhọn lên, ba năm người, hoặc mười mấy người, tạo thành một phương trận nhỏ, cắm thanh tre xuống đất, chĩa về phía kỵ binh Đảng Hạng.

Nhưng xét cho cùng, binh lính ở gần xe lớn đã ít, đa phần đầu óc còn đang mơ hồ, nháo nhào chạy loạn như đám ruồi không đầu.

Kỵ binh theo nhóm không dám tùy ý xoay chuyển, nếu không sẽ dễ gây ra va chạm, có thể xảy ra sự cố giẫm đạp quy mô lớn.

Vì vậy kỵ binh khi đối mặt với những thanh tre nhọn chỉ đành cắn răng đạp qua.

Kết quả có thể tưởng tượng được, người may mắn đạp trúng khúc tre cong queo thì thoát nạn, còn người xui xẻo thì bị đâm thấu xương.

Khi đội kỵ binh lao qua lại lấy đi mạng sống của mấy trăm binh lính Đại Khang.

Nhưng sau khi xuyên qua đám đông hỗn loạn, bọn chúng đều ngây người ra.

Trình Bằng nhân thời gian vừa rồi, lao ra phía sau, nhanh chóng điều chỉnh tám phương trận thành hai phương trận lớn, toàn bộ đều là đội hình trấn thủ bốn phía.

Hai đội hình kéo dài hơn 300 mét, cọc tre dày đặc hướng ra phía trước, chắn gần hết đường đi của kỵ binh đối phương.

Lúc này tốc độ của kỵ binh Đảng Hạng quá nhanh, khoảng cách hai bên quá gần, rất nhiều kỵ binh không kịp chuyển hướng, vì vậy liên sinh ra va chạm.

Lần này, kỵ binh Đảng Hạng đã bị giết và bị thương hơn 200 người.

Cộng thêm hơn 300 người bị đâm chết bởi những cọc tre ở các phương trận nhỏ rải rác.

Đây là điều mà Trác Bản không hề nghĩ tới.

Hơn nữa, tướng lĩnh Đạng Khang phản ứng rất nhanh, nhanh như vậy đã tìm ra cách để bù đắp điểm yếu của mình.

Lời khuyên của trợ tá không có tác dụng lắm.

Tuy nhiên Trác Bản không hề nản lòng, quay đầu nói với phó tướng:

“Hai phương trận này đã thành hình, tạm thời đừng quan tâm đến bọn chúng, A Thạc, chia quân của chúng ta ra thành hai nhóm, bỏ qua phương trận, xử lý đám binh lính phân tán ở xung quanh trước đã”.

“Vâng!”

A Thạc đáp một tiếng, dẫn một nửa số kỵ binh vòng qua bên trái phương trận.

Giống như lần đầu tiên, đội kỵ binh chia thành nhiều nhóm, vòng qua phương trận, tấn công những binh lính đang phân tán phía sau.

Hầu hết những người này đều là tân binh, lại không có tinh thần chiến đấu, sao có thể là đối thủ của kỵ binh được?

Vì vậy, cục diện một bên chém giết bắt đầu.

Cảnh tượng ngay lập tức trở nên vô cùng đẫm máu, và cứ mỗi giây lại có ít nhất vài binh lính của Đại Khang bị giết.

Có những xác chết và những cánh tay bị gãy ở khắp nơi trên chiến trường, giống như chiến trường La Mã, máu nhuộm đỏ cả vùng đất, nhuộm lên cả móng ngựa của kỵ binh Đảng Hạng.

Đinh Vân Phi và Trình Bằng lòng đau như cắt, nhưng lại không thể làm gì được.

Đội hình phương trận bốn phía đã hoàn toàn mất đi khả năng di chuyển, dù có đau lòng đến đâu cũng không thể ứng cứu được.

Lúc này tâm trạng của Đinh Vân Phi giống như Trương Khải Uy mấy ngày trước, hối hận đến mức mặt mày xanh mét, đồng thời cũng nhận ra sự đáng sợ của kỵ binh Đảng Hạng và khoảng cách giữa họ với Thiết Lâm Quân.

Mặc dù Trình Bằng không hối hận, như tâm cũng đã xám như tro tàn.

Ông ấy biết rằng, Vĩnh An Quân mà gia tộc khó khăn lắm mới tạo nên được, lần này thực sự xong đời rồi.

Chỉ trong mấy phút ngắn ngủi, hơn hai nghìn liên quân phân tán chưa kịp hợp trận cùng với hàng trăm phục binh, hậu cần binh, toàn bộ đều chết trong tay người Đảng Hạng.

"Món khai vị đã xong, giờ đến món chính rồi!”

Trác Bản cười lạnh một tiếng, ra lệnh cho kỵ binh tản ra, bao vây hai đại trận.

Trước/90Sau

Theo Dõi Bình Luận