Saved Font

Trước/16Sau

Xuyên Nhanh - Nàng Xinh Đẹp Vạn Người Mê

Chương 7: Đánh Rơi Trân Bảo

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Một đoạn thời gian kế tiếp, mỗi ngày Vân Xu đều giống như cái đuôi nhỏ gắn sau lưng Trì Châu, vì thế nhân viên trong tập đoàn Trị thị liền phát hiện biểu tình Trì tổng vẫn như cũ nhưng hơi thở lại phảng phất nhu hòa như mùa xuân.

Đặc biệt là người bị kêu đi văn phòng, cho dù là làm sai, Trì Châu cũng chỉ là chỉ ra sai lầm.

Mọi người cảm động mà khóc lóc thảm thiết, cầu xin cho trạng thái này của Trì tổng bảo trì càng lâu một chút.

Buổi chiều một ngày nọ, Trì Châu có cuộc hợp quan trọng cần tự mình tham gia cùng các cổ đông, văn phòng trống rỗng không một người.

Trên hành lang, có hai người đi về hướng văn phòng, thư ký Hoàng Đài đi ở phía trước mặt ngoài nàng bình tĩnh nhưng nội tâm kích động không thôi, phía sau vị Quý tiên sinh này là bằng hữu của Trì tổng, cùng Trì tổng có quan hệ phi thường tốt.

Vị Quý tiên sinh này bộ dáng lớn lên phi thường hảo, thân hình đĩnh bạt, ngũ quan thanh tuyển ôn nhuận, khóe môi luôn mỉm cười ôn hòa, dễ thân là loại người cho người khác sinh ra hảo cảm ngay lần đầu tiên tiếp xúc.

Cùng với Trì Châu hàng năm mặt lạnh hoàn toàn là hai cái cực đoan, rất nhiều người đều hoài nghi hai người họ như thế nào trở thành bạn tốt.

Hoàng Đài cũng đã từng nghi hoặc, bất quá xoay người vứt ra khỏi đầu, nàng một người làm công ăn lương quan tâm nhiều như vậy làm gì, còn không bằng dành thời gian nhìn soái ca nhiều hơn để dưỡng mắt, dưỡng nhãn.

“Quý tiên sinh, Trì tổng hiện tại ở trên lầu mở họp, khả năng phải chờ một lát nữa mới có thể kết thúc.”

Quý Thừa Tu không thẹn với bề ngoài của hắn, ngay cả nói chuyện đều hàm chứa ý cười, “Tốt, phiền toái Hoàng tiểu thư.”

Hoàng Đài sửng sốt, Quý tiên sinh như thế nào sẽ biết tên nàng, ngay sau đó thấy ánh mắt hắn nhìn quả thẻ nhân viên liền mới bừng tỉnh ngộ ra,hảo cảm trong lòng tăng thêm một ít, chẳng sợ chỉ là một việc nhỏ, nhưng được người để tâm luôn là sự việc làm người cao hứng.

Quý tiên sinh thật sự là một người ôn nhu, không chỉ có bề ngoài, nội tâm cũng như thế.

“Đúng rồi, Quý tiên sinh còn có một việc.” Hoàng Đài đột nhiên nhớ tới chính mình quên nhắc nhở, “muội muội của Trì tổng là tiểu thư Vân Xu trong khoảng thời gian này vẫn luôn ở cùng Trì tổng, nàng hiện tại hẳn là còn ở văn phòng nghỉ ngơi.”

Hoàng Đài nghĩ Trì tổng cùng Quý tiên sinh là bằng hữu, vậy tiểu thư Vân Xu cùng Quý tiên sinh gặp mặt khẳng định cũng không thành vấn đề.

Mỗi ngày Vân Xu đều dính lấy Trì Châu ở công ty đã tạo thành thói quen, lẽ ra mỗi nhân viên đều phải rất quen thuộc nàng mới đúng, nhưng trên thực tế cho tới bây giờ, liền Bộ dáng Vân Xu như thế nào bọn họ liền không rõ ràng lắm, chỉ biết Trì Châu đối Vân Xu dị thường sủng ái.

Vốn dĩ thêm một người cũng không có gì nhưng hành vi của Trì Châu gợi lên lòng hiếu kỳ mãnh liệt của mọi người, Vân Xu bọc đến càng là kín mít, mọi người càng muốn biết bộ dáng chân thật của nàng, nề hà Trì Châu đem người bảo hộ đến kín kẽ, Vân Xu lại không thường xuyên đi ra khỏi văn phòng.

Biết bao nhiêu người hận không thể xông lên tháo khẩu trang nàng, nhìn xem bộ dáng nàng trưởng thanh như thế nào xinh đẹp mới có thể làm cho đại ma vương sủng ái nàng như thế, nói chuyện đều hạ thấp thanh âm hoàn toàn nhỏ nhẹ nhu hòa.

Bất quá Trì Châu vẫn như cũ uy nghiêm, đại gia cũng chỉ dám nghĩ trong lòng mà không ai dám tìm đường chết, liền sợ ngày hôm sau phải cuốn gói chạy lấy người.

“Ta đã biết, đa tạ nhắc nhở.” Quý Thừa Tu suy tư lúc làm khách trong nhà Trì Châu, thiên kim của Trì gia cũng không phải tên này, xem ra khoảng thời giản hắn rời khỏi đây đã xảy ra rất nhiều chuyện.

Hoàng Đài thấy tính cách Quý Thừa Tuồn hòa giống lời đồn liền nói nhiều hơn một ít tin tức về Vân Xu.

Nghe xong Hoàng Đài nói, Quý Thừa Tu càng thêm tò mò đối với vị tiểu thư Vân Xu này.

Khi hắn tiến vào văn phòng, bên trong trang trì cùng lần trước bất đồng, đặt thêm không ít một số đồ vật đáng yêu, bên máy tính còn nhiều thêm một chậu xương rồng đủ đỉnh trên đầu một bông hoa trắng nõn đang nỡ rộ.

Nghĩ đến Trì Châu thường ngày nghiêm túc cùng chậu xương rồng đáng yêu hai mặt nhìn nhau, đối lập làm ý cười trên Quý Thừa Tu càng thêm đậm.

Chắc đây là công lao của tiểu muội muội, có thể thay đổi không gian cá nhân của Trì Châu, có thể thấy được hắn thật sự phi thường yêu thương cái này muội muội.

Văn phòng không thấy bóng người, Quý Thừa Tu suy đoán muội muội Trì Châu có khả năng có chút việc đi ra ngoài, hoặc là nghỉ ngơi ở phòng nghỉ, cho dù trong lòng tò mò, nhưng hắn sẽ không vì một chút cảm xúc liền đi tùy ý đi vào phòng nghỉ của Trì Châu.

Chờ Trì Châu trở về, làm hắn giới thiệu hai người với nhau là được.

Hay là đi mua một ít lễ làm quà gặp mặt, làm bạn thân của Trì Châu, dù sao cũng phải đối với muội muội hắn yêu thương có vài phần tỏ vẻ.

Quý Thừa Tu không chút để ý cứ ngồi trên mà suy tư.

Đợi một hồi, Trì Châu không có trở về, trong lúc này có nhân viên tiến vào đưa nước trà, toàn bộ hành trình mắt nhìn thẳng, nội tâm Quý Thừa Tu bật cười, năm đó vào thời điểm đại học, Trì Châu dựa vào một gương mặt lạnh làm người khác không dám trêu chọc, càng về sau khi công tác, biểu tình của nhân viên kỳ diệu mà trùng hợp với biểu tình của đồng học.

Ngồi một lát có chút buồn, Quý Thừa Tu đi đến bên cửa sổ mở cửa cho thông khí một chút, xoay người phát hiện liền phát hiện của phòng nghỉ không đóng lại, lộ ra một khoảng trống đủ để thấy cảnh tượng bên trong.

Ánh mắt theo bản năng thoáng nhìn qua.

Sau đó liền không thể dời đi ánh mắt.

Thời điểm hoàn hồn, Quý Thừa Tu liền phát hiện chính mình đã đẩy cửa đi vào, hắn đứng sừng sững ở mép giường, ánh mắt ngẩn ngơ mà nhìn xuống trên giường.

Tóc dài như mực tùy ý rơi rụng ở một bên, tạo hình ngũ quan phảng phất như thượng đế đã tỉ mỉ điêu khắc, nàng nhắm hai mắt, lẳng lặng ngủ say, như là một bức tranh tập hợp vô số tâm huyết của họa gia cũng miêu tả không ra mỹ lệ, là nghệ thuật mà cả đời họa gia theo đuổi.

Ngàn vạn ngôn nữ hoa lệ ở trước mặt nàng có vẻ như thiếu thốn, nàng nên bị người sủng ở lòng bàn tay vạn thiên sủng ái, che chở cả đời.

Đây là muội muội của Trì Châu sao? Khó trách hắn như vậy lạnh nhạt xa cách cũng làm ra hành vi không phù hợp với tính cách.

Nếu chính mình có như vậy một muội muội, cũng sẽ đem người đặt ở trong ngực mà đau sủng.

Bất quá giờ phú này Quý Thừa Tu lại cảm thấy may mắn Vân Xu không phải hắn muội muội, ôn hòa trước kia trên mặt Quý Thừa Tu chậm rãi rút đi lộ ra thần sắc khác thường sâu kín trong ánh mắt.

Làm Quý gia người thừa kế, ôn hòa của Quý Thừa Tu chỉ là công cụ bày ra lừa gạt người ngoài, sở hữu phẩm chất có đủ tư cách người thừa kế hắn cùng Trì Châu tính cách không khác biệt nhau lắm vì thế mới có thể trở thành bằng hữu.

Hai người bọn họ cùng là một loại người.

Quý Thừa Tu trong lòng khó có được hối hận, hắn rất ít sinh ra loại cảm xúc vô dụng này, hiện tại lại tiếc nuối trước kia không biết đến sự tồn tại của Vân Xu, bằng không hắn nhất định sẽ vì Vân Xu chuẩn bị lễ vật gặp mặt thích hợp nhất.

Có lẽ người ngồi ở mép giường cảm giác tồn tại quá mức cường đại, Vân Xu ngủ đến một nữa liền mơ mơ hồ hồ muốn tỉnh lại, chờ thời điểm tầm mắt có thể nhìn rõ, ở mép giường đã không có một bóng người.

Tiếng gõ cửa vang lên, không nhẹ không nặng, nàng theo bản năng đi qua xem, cửa phòng khép hờ là Trì Châu họp xong đã trở lại.

“Ca ca, vào đi.” Vân Xu đứng ôm chăn nhỏ của chính mình hướng cửa nói.

Tiếng gõ cửa ngưng lại, một cái giọng nam xa lạ xấu hổ mà ho khan hai tiếng vang lên, “Ngươi tốt, tiểu thư Vân Xu, ta không phải là Trì Châu, ta là hắn bằng hữu kiêm bạn học thời đại học, Quý Thừa Tu.”

Một câu đem Vân Xu đang còn dư âm buồn ngủ sợ tới mức không cánh mà bay, nàng lập tức rụt về phía sau một khoảng cách, trên mặt toàn là kháng cự, chỉ khi nghe cái tên quen thuộc mới miễn cưỡng hòa hoãn vài phần.

Là bằng hữu kiêm bạn học của ca ca?

Vân Xu cẩn thận nghĩ nghĩ, Trì Châu đích xác có nói qua với nàng hắn có một cái bạn bè vô cùng thân thiết, tên gọi Quý Thừa Tu.

Chính là người ngoài cửa sao?

Vân Xu lâm vào thế khó xử, nàng không nghĩ thấy người xa lạ, nhưng hắn lại không phải người hoàn toàn xa lạ, hắn là người ca ca tin cậy.

Tựa hồ nhận thấy được Vân Xu do dự, người bên ngoài lại lần nữa mở miệng, trong giọng nói tràn đầy xin lỗi: “Ta cùng Trì Châu quan hệ thực tốt, cho nên đối với muội muội hắn yêu thương có vài phần tò mò, nếu mạo phạm đến Vân Xu tiểu thư, ta xin lỗi.”

“Bí thư nói hội nghị Trì Châu còn phải chờ một lát nữa mới kết thúc, nếu Vân Xu tiểu thư lo lắng, có thể chờ hắn trở về rồi hãy đi ra.”

Hắn thanh tuyến ôn nhuận, cực kỳ giống thế gia công tử trong phim truyền hình.

Nếu có người biết rõ bản tính của Quý Thừa Tu ở đây, nhất định có thể nhìn ra biểu tình bạn tốt là hắn biểu tình đã từng chuẩn bị khi hố người, bất quá lần này không phải hố, mà là đánh chủ ý đem người lãnh về, người này không phải ai khác, chính là muội muội của Trì Châu.

Vân Xu có chút không biết làm sao, vòng giao thiệp của nàng hiện tại chỉ có hai người, Trì Châu cùng bí thư Đổng, sở dĩ như thế, một là bởi vì nguyên nhân tính cách bản thân, nàng thật sự không có biện pháp tiếp thu người xa lạ tới gần, hai là tồn tại Trì Châu trực tiếp đánh mất ý tưởng tiếp cận của đại đa số người.

Nhưng người bên ngoài có quan hệ thực hảo với ca ca, nàng làm muội muội, cứ như vậy đem người chặn ở ngoài cửa, cũng không quá lễ phép.

Người bên ngoài cũng không vội, liền an tĩnh chờ.

Vân Xu rối rắm, khuôn mặt nhỏ tinh xảo nhăn thành một đoàn, trải qua đấu tranh tâm lý kịch liệt, nàng rốt cuộc thở ra.

“Mời, mời vào.”

Trước/16Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Nuốt Linh Kiếm Chủ