Saved Font

Trước/109Sau

Xuyên Nhanh: Sau Khi Pháo Hôi Trọng Sinh

Chương 41

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Edit: An Ju

Thiếu niên không hiểu sao lại vẫn tràn đầy tín nhiệm đối với Cố Trường Minh.

Nhưng Cố Trường Minh chỉ có thể cô phụ sự tín nhiệm của hắn…

“Được rồi, đừng nói nữa.” Hạ Tử Minh lạnh lùng mở miệng: “Ngươi vốn là phế linh căn, lấy đâu ra năng lực không bị thương mà vẫn có thể bắt yêu thú cấp 3, thu thập được linh thảo cấp 3, còn không mau trả lại đồ cho Lưu sư huynh của ngươi.”

Nhiếp Nghiêu kinh ngạc nhìn hắn, không thể hiểu tại sao Hạ Tử Minh lại đột nhiên nói như vậy: “Thế nhưng, sư huynh ngày đó rõ ràng đã nhìn thấy ta thu thập linh thảo trên cấp 3 mà, huynh rõ ràng đã tận mắt nhìn thấy…”

“Ta không nhìn thấy gì hết, ngươi đừng ngụy biên ở đây! Mau trả lại đồ cho Lưu sư đệ!” Hạ Tử Minh biết trong lòng Nhiếp Nghiêu nhất định là đã bị chấn động cực mạnh.

Nhưng hắn vì 30 điểm, cũng chỉ có thể làm như vậy.

Nhiếp Nghiêu không dám tin nhìn hắn: “Đại sư huynh…”

“Còn không mau trả lại đồ cho Lưu sư đệ, nó xin lỗi với hắn!” Hạ Tử Minh biết bộ dạng bây giờ của mình nhất định là cực kỳ khốn nạn.

Nhiếp Nghiêu cắn răng nhìn hắn, dưới đáy mắt chứa đầy tơ máu đỏ.

Hạ Tử Minh lạnh lùng nhìn hắn, nói: “Còn chưa xong thí luyện đã trộm cắp vặt, phẩm hạnh bất chính, ăn cắp đồ của sư huynh đệ, ngươi sau này còn làm thế nào nữa? Còn không trả lại đồ, nói xin lỗi Lưu sư đệ, ngươi thế này là muốn chuyện đến tai chưởng giáo chân nhân phải không?”

Móng tay Nhiếp Nghiêu trong lúc bất tri bất giác đã bấm sâu vào trong thịt.

“Xin lỗi, Lưu sư huynh, yêu thú và linh thảo của ngươi, ta bây giờ trả lại cho ngươi.” Nhưng chuyện đến bây giờ, hắn vẫn chỉ có thể chọn nhẫn nhịn, cắn răng đưa yêu thú và linh thảo của mình đến trong tay Lưu Cư đổi trắng thay đen, nước mắt trong hốc mắt không ngừng đảo quanh vành mắt, nhưng lại không dám rơi xuống.

Lưu Cư hết sức vui mừng tiếp nhận yêu thú và linh thảo: “Nhiếp sư đệ, ngươi thế này mới ngoan! Nể tình ngươi tuổi còn nhỏ, lần này sư huynh sẽ không trách ngươi.”

“Đa tạ đại sư huynh lấy lại công bằng cho ta!” Nói xong, còn thập phần tiểu nhân đắc chí nói cảm ơn với Hạ Tử Minh.

Nhiếp Nghiêu đỏ vành mắt, đầy bụng ấm ức đứng tại chỗ nhìn Hạ Tử Minh.

Hạ Tử Minh lại không dám ngẩng đầu nhìn hắn một cái, thấy sự tình đã xong, liền đạp kiếm biến mất tại chỗ.

Bỏ lại những sư đệ chưa hoàn thành xong nhiệm vụ tiếp tục thí luyện ở đây.

Hạ Tử Minh đi rồi, lại niệm chú ẩn thân đi theo sau Nhiếp Nghiêu. Sau khi thấy Nhiếp Nghiêu ở trong rừng trúc một mình khóc thật lâu, tâm trạng rất khó chịu.

Hạ Tử Minh gọi hệ thống, thấy mình vẫn chưa hoàn thành triệt để nhiệm vụ, khiến độ hảo cảm của Nhiếp Nghiêu đối với hắn tụt xuống mức -, lại tận lực ở cạnh chỗ rừng trúc Nhiếp Nghiêu trú lại chế tạo ra một tiếng vang, dùng thuật pháp biến ra một Lưu Cư.

“Đa tạ đại sư huynh vừa rồi đã giúp ta, nếu không có sự phán định của đại sư huynh, yêu thú và linh thảo của Nhiếp Nghiêu chưa chắc đã về tới tay ta.” Lưu Cư giả cực kỳ tiểu nhân đắc chí nói.

Hạ Tử Minh dùng giọng lạnh lùng, không để ý bôi đen bản thân, nói ra lời kịch: “Không cần khách khí, tư chất ngươi mắc dù tệ, nhưng ngươi xuất thân thế gia, cha ngươi cấp cho ta nhiều lợi ích, ta sao có thể ngồi xem ngươi không vào được Phù Diêu chứ.”

“Đa tạ đại sư huynh hào phóng giúp đỡ, ta sẽ kêu cha tặng thêm cho sư huynh nhiều đồ tốt hơn nữa.” Lưu Cư giả nói.

Hạ Tử Minh không làm được sắc mặt của kẻ tiểu nhân, chỉ nhàn nhạt đáp ứng: “Ừ.”

Trái lại càng làm cho hắn thêm phần ngụy quân tử ra vẻ đạo mạo.

“Chỉ là thằng Nhiếp Nghiêu kia thật đáng trách, ngày hôm nay thiếu chú nữa khiến ta và đại sư huynh không xử lý được…” Lưu Cư giả hung hăng nói.

Hạ Tử Minh nói rõ từng chữ: “Hắn không đắc ý được lâu nữa, sau này ta sẽ nghĩ biện pháp xử trí hắn, nếu không phải chưởng giáo chân nhân coi trọng hắn, ta đã sớm…”

“Nhiếp Nghiêu này thực đáng trách, cũng không hiểu chưởng giáo chân nhân rốt cuộc là hợp ý hắn chỗ nào.”

Hạ Tử Minh cố tình cùng với Lưu Cư giả tận lực gia tăng âm lượng, kẻ xướng người họa, nghe được trong rừng truyền đến động tĩnh, lúc này giả vờ cảnh giác nhíu mày hỏi: “Ai ở đó?”

Nhiếp Nghiêu ở nơi đó dừng bước, cũng không biết đã nghe được bao nhiêu từ những gì hắn chế tạo ra.

Hạ Tử Minh mãi không thấy có động tĩnh gì trong rừng, đang trù trừ bước tiếp theo nên làm thế nào mới tốt.

“Đại sư huynh, là ta…” Nhiếp Nghiêu đã điều chỉnh tốt tâm tình, nét mặt không lộ nửa điểm khác thường, coi như chưa nghe được cái gì, cũng không có gì xảy ra cả.

Hạ Tử Minh nhíu mày, giả vờ chấn kinh, giống như mình bị người bắt bài vậy, nói: “Ngươi —-“

“Ta cũng vừa hay ở gần đây, đột nhiên nghe thấy tiếng hô của đại sư huynh, ta liền tiến đến. Không ngờ, vừa vặn gặp được đại sư huynh…” Nhiếp Nghiêu giấu diếm tâm tình rất tốt, nói xong lại nhìn về phía Lưu Cư giả: “Thật là trùng hợp, Lưu sư huynh cũng ở đây.”

Lưu Cư giả lúc này giả mù sa mưa nói: “Chào Nhiếp sư đê.”

“Đại sư huynh, Lưu sư huynh, nếu như không có chuyện gì, ta đi trước.” Nhiếp Nghiêu phát huy một chữ ‘nhẫn’ đến cực hạn, không lộ một chút khác thường nào nói.

Hạ Tử Minh nhàn nhạt đáp lời: “Ừ.”

Thể hiện thái độ đạo mạo, trang nghiêm một cách đầy đủ, thả Nhiếp Nghiêu rời đi.

[Ting! Chúc mừng kí chủ hoàn thành nhiệm vụ, thành công làm cho độ hảo cảm của đối tượng có thể công lược Nhiếp Nghiêu đối với Cố Trường Minh tụt xuống -10, nhận được 30 điểm thế giới. Mong kí chủ kiên trì nỗ lực, tiếp tục cố gắng]

Tiếng thông báo nhiệm vụ hoàn thành của hệ thống vang lên trong đâu Hạ Tử Minh, cũng là lúc cả thể xác và tinh thần của Hạ Tử Minh đều mỏi mệt.

Điều duy nhất có thể làm cho Hạ Tử minh thấy trấn an đó là sau khi trở về hắn vẫn có thể dùng thân phận người đeo mặt nạ đi an ủi con trai nhà hắn một chút, khiến đứa nhóc Nhiếp Nghiêu này không quá khổ sở.

Nhiếp Nghiêu rất nhanh đã lại tìm được yêu thú và linh thảo cấp 3 mới, thông qua thí luyện nhập môn chính thức lần này. Linh Huy Đường cũng mở quyền hạn lên lớp cho một đám đệ tử thông qua thí luyện, mà những đệ tử mới nhập môn của chưởng môn, trưởng lão cũng đã được những sư huynh phụ trách hướng dẫn dưới danh nghĩa sư phụ dắt đi.

Mà sư huynh dẫn dắt Nhiếp Nghiêu tiến hành chỉ dạy không phải ai khác—-

Thuận theo nội dung cốt truyện, đó chính là Diệp Lệnh Bảo cướp đi linh căn của Nhiếp Nghiêu.

Ngoài dự liệu của Hạ Tử Minh, ngay lúc người đeo mặt nạ xuất thiện bên cạnh Nhiếp Nghiêu, tâm trạng Nhiếp Nghiêu có hơi bình tĩnh, gần như không có nửa điểm gợn sóng, lại càng không thấy chút ấm ức nào.

“Lần thí luyện này của ngươi thế nào?” Để dung hợp tốt hơn với thân phận Cố Trường Minh, người đeo mặt nạ cũng không phải một người nói nhiều.

Nhiếp Nghiêu không buồn không vui, cực kỳ bình tĩnh: “Rất tốt, tuy rằng gặp phải một chú chuyện bẩn thỉu, nhưng ta nhìn rõ được không ít sự thực, cũng trưởng thành không ít.”

Hắn coi ít chuyện này là kinh nghiệm trong quá trình trưởng thành.

“Nghe nói, ngươi được phân đến dưới quyền Diệp Lệnh Bảo?” Hạ Tử Minh hơi nhíu mày, hỏi.

Nhiếp Nghiêu cúi đầu lên tiếng: “Ừm.”

Trải qua một thời gian dài ở chung, hắn đã sẵn lòng chủ động nói chuyện với người đeo mặt nạ này, mở rộng lòng với hắn. Tuy rằng, không biết người mặt nạ này có lai lịch ra sao, nhưng hắn có thể đoán được người này không có ác ý với mình…

Thậm chí có thể nói đây là sự tồn tại có thể mang đến cho hắn một chút ấm áp duy nhất bây giờ.

“Diệp Lệnh Bảo không phải người tốt đẹp gì, ngươi phải để ý.” Hạ Tử Minh nhắc nhở.

Lúc này Nhiếp Nghiêu vẫn chưa biết linh căn của mình bị Vân Hư Tử cướp đi, ghép cho Diệp Lệnh Bảo.

Nhiếp Nghiêu lên tiếng đáp lời như ông cụ non: “Ừm, ta sẽ cẩn thận. Môn phái Phù Diêu ra vẻ đạo mạo này, đám đại đệ tử thì có mất ai là người tốt đây?”

Không biết vì sao, ở trước mặt người này, hắn luôn muốn thể hiện bản thân như một người lớn vậy.

Hạ Tử Minh thấy hắn có dấu hiệu coi khinh tiên môn, vội vàng nói: “Cũng không phải là ai cũng như vậy, dù ở một chỗ có một hai tên cặn bã, nhưng ngươi cũng đừng bởi vậy mà phủ định toàn bộ. Trong tiên môn, trong Phù Diêu suy cho cùng vẫn có người tốt… Tuổi ngươi còn nhỏ quá, suy nghĩ không thể sai lệch như vậy. Bằng không, dễ sản sinh tâm ma, từ đó rơi vào tà ma ngoại đạo.”

“Ngươi rất ghét tà ma ngoại đạo?” Thiếu niên có chút mệt mỏi hỏi hắn.

“Ừ, cuộc đời ta hận nhất là ma tu.” Hạ Tử Minh cũng không phủ nhận: “Ngươi phải biết rằng chỉ có chính đạo mới là địa đạo, dù trong chính đạo cũng có một hai tên cặn bã, người cũng không thể phủ nhận toàn bộ chính đạo… Số mạng ngươi đặc thù, phải càng chú ý hơn nữa, bất kể thế nào cũng đừng đi sai đường.”

Nhiếp Nghiêu cười khẽ hỏi: “Ngươi cũng biết số mạng của ta sao?”

Hạ Tử Minh không bình luận gì thêm.

“Số mạng là cái thứ rất buồn cười. Nhiều người như vậy từng nói ta có mệnh Thiên Ma, đã định trước sẽ nhập ma… Nhưng ta là một tên phế linh căn, làm gì có năng lực mạnh như vậy, làm thế nào có thể nhập ma được đây?” Nhiếp Nghiêu cười như chọc cười.

Hạ Tử Minh chỉ bình tĩnh nhìn hắn.

Không nói một lời biểu đạt thái độ bản thân kiên quyết ghét ma tu với hắn.

Nhiếp Nghiêu biết hắn không thích, lập tức đáp ứng: “Ngươi cứ yên tâm đi, ta sẽ không luẩn quẩn trong lòng mà nhập ma đâu.”

Người như hắn mà nhập ma, chỉ sợ rằng còn chưa có tiến bộ đã bị đám ma tu kia ăn tươi nuốt sống rồi.

Hơn nữa, hắn cũng nhìn ra được nếu hắn nhập ma, người đeo mặt nạ không rõ lai lịch trước mắt sợ rằng cũng sẽ ghét hắn.

“Ta làm cơm, ngươi nếm thử đi.” Hạ Tử Minh gọi hắn tới ăn một bàn ‘món ngon mỹ vị’ mà mình đã dày công nấu.

Nhiếp Nghiêu nói nhỏ, như có chút ngượng ngùng: “…Được.”

Không biết vì sao, hắn đặc biệt thích ăn đồ ăn người đeo mặt nạ làm, tuy rằng món ăn không ngon, nhưng hắn lại cảm thấy rất ấm áp.

Dưới sự bầu bạn lạnh lùng của Hạ Tử Minh, Nhiếp Nghiêu ngoan ngoãn bắt đầu giải quyết đống đồ ăn Hạ Tử minh tự tay chuẩn bị cho hắn. Dáng vẻ Nhiếp Nghiêu ăn cơm cực kỳ đáng yêu, rất chậm rãi, cái miệng nhỏ giống như miệng nhỏ của con thỏ nhỏ, nhã nhặn tựa như một cô gái…

Cũng chỉ có lúc này Hạ Tử minh mới co thể nghĩ hắn giống như một đứa trẻ 13 tuổi bình thường, trong lòng nhất thời dâng lên niềm yêu thương vô hạn với hắn.

“Hệ thống à, nhìn Nhiếp Nghiêu, tôi cũng muốn sinh một đứa. Chi bằng, thế giới sau cậu cho tôi một thân phận như một người cha, để tôi nuôi một đứa bé chơi chơi.” Hạ Tử Minh nhìn hắn đáng yêu vô cùng, lập tức cảm thấn trong đầu với hệ thống.

Bởi vì Nhiếp Nghiêu đã kích phát tâm từ ái thích hợp làm cha già của bản thân.

Hệ thống cười nhạt một cách máy móc: “Không để cậu có con nghịch chơi được, cho cậu làm một đứa trẻ để người khác nghịch chơi thì được!”

Trong mắt nó, Hạ Tử Minh chính là một đứa trẻ to xác khuyết tật về trí não.

“…” Hạ Tử Minh.

Không nói chuyện.

Nhiếp Nghiêu rất thích cũng rất quý trọng đồ ăn Hạ Tử Minh làm, ăn đến đổ mồ hôi đầy đâu, khuôn mặt nhỏ nhắn đều hiện đỏ ửng hết cả, hắn vẫn cố gắng ăn tiếp,

Hạ Tử Minh sợ đứa nhóc bị bội thực, vội vã vung tay lên liền làm đồ ăn trên bàn biến mất hết.

Nhiếp Nghiêu nghi ngờ nhìn về phía hắn.

“Ăn không nổi cũng đừng ăn nữa, ăn no quá không tốt cho cơ thể. Nếu ngươi thích, lần sau ta vẫn có thể làm tiếp cho ngươi.” Hạ Tử Minh lạnh như băng giải thích cho hắn.

Nhiếp Nghiêu lau lau cái miệng nhỏ bóng loáng, đáng yêu cực kỳ trả lời hắn: “…Được.”

Bên tai phiếm hồng là vì rất nhanh đã ước định lần sau gặp mặt với hắn.

“Thời gian không còn sớm, ta phải đi.” Hạ Tử Minh liếc nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, vì để duy trì tính cách lạnh lùng đã thiết lập của bản thân, lập tức nói vậy.

Đúng lúc này, Nhiếp Nghiêu lại đột nhiên kéo ống tay áo của hắn: “Chờ chút —”

Hạ Tử Minh nghi ngờ nhìn về phía hắn.

“Ngươi là kiếm tu cũng là người trong Phù Diêu sao? Ta có phải đã gặp ngươi rồi, ngươi mới đeo mặt nạ, không muốn để ta biết ngươi là ai phải không?” Mấy ngày chung đụng, khiến Nhiếp Nghiêu không hiểu sao muốn biết người kia là ai.

Hạ Tử Minh không đáp, lấy ra ba viên bùa ngọc đặt trong tay Nhiếp Nghiêu: “Ta là ai không quan trọng, quan trọng là chỉ cần ngươi cần ta, ta sẽ xuất hiện bên cạnh ngươi. Sau này lúc ngươi cần ta, chỉ cần bóp nát bùa ngọc, ta có thể lấy thần niệm làm liên hệ để chạy tới bên cạnh ngươi.”

Nhiếp Nghiêu cầm bùa ngọc chậm rãi buông ra: “Chỉ cần ta cần ngươi, ngươi sẽ xuất hiện.”

Hạ Tử Minh cúi đầu lên tiếng: “Ừ.”

Lập tức hóa thành mây khói biến mất tại chỗ.

Nhiếp Nghiêu nhìn về nơi người kia rời đi, nắm bùa ngọc trong tay, đột nhiên cảm thấy không quan trọng, ở Phù Diêu này ai đối xử không tốt với hắn, ai hãm hại hắn, ai hà hiếp hắn không còn quan trọng nữa… Chỉ cần có người này luôn ở bên cạnh hắn, giúp hắn, bầu bạn với hắn là được.

Hạ Tử Minh quay về đang định làm chuyện gì đó khác, đột nhiên phát hiện không thấy Tiểu Hắc Xà của mình đâu.

Hạ Tử Minh tìm khắp nơi không thấy, bản thân rất sốt ruột, dự định tự ra ngoài tìm.

“Đại sư huynh, đại sư huynh!” Ngoài cửa lại truyền đến tiếng kêu của đệ tử làm việc vặt.

Hạ Tử Minh khẽ chau mày, hỏi: “Sao vậy?”

“Trưởng lão cầm quyền xuất quan rồi.” Tiểu đệ tử hết sức vui mừng nói.

Hạ Tử Minh lập tức quên luôn chuyên Tiểu Hắc Xà mất tích không còn chút nào, trầm ngâm một tiếng: “Sư phụ.”

Vân Hoa xuaasat quan, có nghĩa là hắn thân là đệ tử nên đi gặp hắn.

Theo như ký ức của Cố Trường Minh, Vân Hoa mỗi khi bế quan tuy rằng ngoài miệng đều nói mấy tháng thôi, nhưng thực tế lại thường sẽ bế quan mấy năm, mấy chục năm, thậm chí là lâu hơn.

Hạ Tử Minh cực kỳ cung kính, trong mắt đều là sự nhụ mộ đối với Vân Hoa: “Không ngờ, sư phụ xuất quan sớm như vậy, là đệ tử đã tới chậm rồi.”

“Vi sư tính ra bản thân e là sẽ có một kiếp số trong số mạng, vì vậy mới xuất quan sớm, dự định đối mặt với kiếp số.” Vân Hoa nhẹ nhàng như gió hờ hững như mây.

Hạ Tử Minh lập tức nhíu mày, hỏi gấp:” Trong số mạng sư phụ có kiếp số, là kiếp số như thế nào?”

Hắn nhớ trong trí nhớ Cố Trường Minh vốn không có sự việc như vậy.

Hay là vốn… trước đây Vân Hoa chưa từng nói với hắn?

Vân Hoa cảm nhận được sự quan tâm của đệ tử, mím môi, nhẹ giọng nói: “Chỉ là kiếp số nhỏ mà thôi. Trường Minh đừng lo.”

“Sư phụ có kiếp số, sao có thể là kiếp số nhỏ? Xin sư phụ hãy chấp thuận cho đệ canh giữ ở bên cạnh người, thủ hộ cho người!” Hạ Tử Minh nhíu chặt mày, lo lắng vô cùng, nửa bước không chịu nhượng bộ, chỉ lo lắng nhìn Vân Hoa.

Vân Hoa không nói gì, thái độ dã thể hiện rõ ra không cần hắn lo lắng.

Hạ Tử Minh lại lo lắng Vân Hoa hiểu sai sẽ tức giận, luôn miệng nói: “Không phải đệ tử lo lo cho thực lực của sư phụ. Chỉ là thân làm đệ tử, biết sư phụ sẽ có kiếp số trong số mạng, dù biết mình bản lĩnh kém cỏi không giúp được gì, cũng vẫn muốn canh giữ bên cạnh sư phụ thêm trà rót nước. Đệ tử lo lắng cho sư phụ, xin sư phụ hãy đáp ứng.”

Cố Trường Minh cực kỳ để ý vị ân sư này của mình, một trong những nhiệm vụ khi bỏ qua cơ hội phi thăng đó là mong muốn tận mắt nhìn thấy đối phương phi thăng.

Đối với kiếp số của Vân Hoa, Hạ tử Minh không dám sơ suất chút nào… Rất sợ đối phương có chút sai bất trắc nào là sẽ xảy ra chuyện.

“Đã như vậy, ngươi cứ ở lại Lạc Mai Phong hầu hạ đi.” Vân Hoa không biết vì sao lại thích, thậm chí là hưởng thụ sự lo lắng xen lẫn nhụ mộ trong ánh mắt của Hạ Tử Minh, như thể bản thân chính là toàn thế giới của hắn vậy.

Hạ Tử Minh mừng rỡ như điên: “Dạ, sư phụ.”

Hắn bị cảm tình của Cố Trường Minh ảnh hưởng, bản thân hắn cũng cực kỳ thích thân cận với vị Vân Hoa Chân Nhân này.

Vân Hoa bình tĩnh nhìn hắn, hơi nhíu mày, hỏi về việc tu hành của hắn: “Việc tu hành của ngươi đã có tiến bộ gì chưa, chướng ngại lúc trước đã phá được chưa?”

“…Đệ tử ngu dối.” Hạ Tử Minh cả mặt biến đỏ, gần đây nhiều chuyện lắm, hắn căn bản không có tâm tư tu hành.

“Đích thật là có chút ngu dốt.” Vân Hoa không tỏ rõ ý kiến, nhìn hắn nhẹ giọng nói: “Có điều không sao, ngươi có vi sư, vi sư sẽ giúp ngươi.”

Hạ Tử Minh nghe lời này của hắn cũng sửng sốt một chút: “Dạ?!”

Tính tình Vân Hoa Chân Nhân cô độc, lạnh lùng, dù là đối với đệ tử duy nhất cùng lắm cũng chỉ định kỳ hỏi thăm tình hình tu hành rồi dưa cho hắn chút đan dược, công pháp, rất ít khi tự mình chỉ điểm cho Cố Trường Minh.

“Sao? Ngươi không muốn sao?” Thấy phản ứng của Hạ Tử Minh như vậy, Vân Hoa lập tức hơi nhíu mày.

Hạ Tử Minh phục hồi tinh thần lại, lập tức lắc đầu:”Có thể được sư tôn chỉ điểm, là phúc 3 đời của Trường Minh.”

Trong mắt Cố Trường Minh, sư tôn dù có như thế nào vẫn tốt.

“Ta và ngươi là thầy trò, làm sư phụ, chỉ dạy đồ đệ là việc phải làm.” Vân Hoa thấy hắn như vậy, đôi mắt như vạn năm đóng bằng mới hiện lên một chút ấm áp.

“Ting! Đối tượng có thể công lược Vân Hoa +15 điểm hảo cảm, hiện nay, độ hảo cảm là 55 điểm.”

Mới nói mấy câu, độ hảo cảm của Vân Hoa đối với hắn đã tăng 15 điểm.

Ấn tượng trong lòng Hạ Tử Minh đối với Vân Hoa tốt hơn nhiều, cảm thấy Vân Hoa quả nhiên là thân sư phụ của Cố Trường Minh.

Thầy trò hai người nói một ít chuyện thường ngày, Hạ Tử Minh nhớ đến Tiểu Hắc Xà của mình, lại thấy sắc trời không còn sớm nữa, liền cáo từ với Vân Hoa: “Sư phụ, thời gian không còn sớm nữa, đồ nhi xin cáo lui trước, ngày mai sẽ trở lại làm phiền.”

“Lui ra đi.” Vân Hoa trái lại cũng không ngăn trở hắn. Chỉ đưa mắt nhìn Hạ Tử Minh rơi đi.

Hạ Tử Minh vừa rời đi, sự ấm áp trong mắt hắn lập tức biến mất không còn chút gì, hiên ra một vẻ che giấu. Vân Hoa nhếch miệng cười, xốc tay áo lên, chỉ thấy mảng lớn vảy rắn bao trùm lên cánh tay hắn được quần áo che lại.

Vân Hoa dùng thuật pháp che giấu đi, mảng lớn da người bao trùm lên toàn bộ vảy rắn, không thấy chút manh mối nào.

Từ đó về sau, Hạ Tử Minh và Vân Hoa bắt đầu những ngày tháng hai thầy trò sớm chiều chung đụng.

Vân Hoa thân là kiếm tôn, pháp bảo và bí kíp nhiều năm tích trữ nên có rất nhiều, khiến Hạ Tử Minh sâu sắc cảm giác được lợi không nhỏ.

Chỉ ngắn ngủi mấy ngày, hắn đã đạt tới cảnh địa phải mất hơn nửa năm mới có thể đạt tới.

Trước/109Sau

Theo Dõi Bình Luận