Saved Font

Trước/195Sau

Xuyên Nhanh: Vai Ác Nam Thần Đừng Hắc Hóa

Chương 212-214

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
chương 212

Khi An Cẩn Thâm lên giường, Diệp Mộ Sanh trực tiếp quay người dịch gần vào

An Cẩn Thâm, nhìn chằm chằm vẻ mặt vừa bất đắc dĩ vừa cưng chiều của An Cẩn Thâm.

"Ba à, tai ba lại đỏ." Diệp Mộ Sanh vươn tay, chạm vào tai An Cẩn Thâm cười nói.

"Mộ Mộ......" Diệp Mộ Sanh không giận hắn, trong lòng An Cẩn Thâm rất vui mừng, nhưng lúc này lại không chịu nổi Diệp Mộ Sanh ghẹo hắn như vậy.

"Hôm nay ba hôn con, cho nên con muốn hôn lại." Vừa dứt lời, Diệp Mộ Sanh trực tiếp ấn vai An Cẩn Thâm, hôn lên đó.

Bận tâm đến vết thương của Diệp Mộ Sanh, An Cẩn Thâm nhịn lại xúc động muốn đè cậu xuống, tay hắn xoa đầu Diệp Mộ Sanh, đoạt lại chủ quyền.

Diệp Mộ Sanh nhắm hai mắt lại, lông mi đen dài nhẹ nhàng rung động, gương mặt trắng như sứ đỏ bừng, làm thú tính mà An Cẩn Thâm đè nén trong lòng ngo ngoe rục rịch.

Sao trước đây không phát hiện Mộ Mộ đẹp như vậy......

Thấy người kia hôn chậm lại, Diệp Mộ Sanh mở to mắt liền thấy An Cẩn Thâm nhìn mình chằm chằm đến xuất thần.

Đôi mắt màu xanh lóe lóe, Diệp Mộ Sanh dùng đầu lưỡi tách môi răng An Cẩn Thâm, len vào trong miệng An Cẩn Thâm, nháy mắt làm An Cẩn Thâm cứng đờ người, hoàn hồn lại.

Diệp Mộ Sanh cũng không tiếp tục làm bước tiếp theo, thu đầu lưỡi lại, dời môi rũ mắt nói: "Vừa rồi ba nghĩ gì thế?"

"Không có gì, chúng ta ngủ đi." An Cẩn Thâm giấu đi dục vọng trong mắt, dịu dàng mỉm cười, vuốt mái tóc bạch kim mềm mại của Diệp Mộ Sanh.

"Thế ạ?" Diệp Mộ Sanh híp mắt, liếc nhìn khuôn mặt bình tĩnh của An Cẩn Thâm, cúi đầu sát gần lỗ tai hắn, nhẹ giọng nói: "Nhưng...... Con cảm giác được có thứ gì đó va vào người con."

"......" An Cẩn Thâm tất nhiên biết Diệp Mộ Sanh nói tới cái gì, bởi vậy xấu hổ mà nhếch môi, không biết nên nói gì.

Vốn dĩ tư tưởng hắn không trong sáng, lại bị Mộ Mộ ghẹo như vậy, nếu không có cảm giác mới là không bình thường......

Diệp Mộ Sanh nói: "Ba à, ba thành thật nói cho con nghe, tối hôm qua lúc giúp con tắm rửa......"

Nắm lấy bàn tay đang sờ loạn của Diệp Mộ Sanh, trong mắt An Cẩn Thâm hiện lên một tia xấu hổ, thanh âm trầm thấp, ánh mắt ngày càng sâu thẳm: "Được rồi Mộ Mộ, đừng đùa nữa, chúng ta ngủ đi."

"Ba à, ba trốn tránh làm gì?" Nụ cười trên mặt Diệp Mộ Sanh ngày càng xán lạn. An Cẩn Thâm càng như vậy, cậu càng muốn trêu hắn.

"Mộ Mộ còn làm vậy, thì có lẽ ba sẽ không nhịn được nữa đâu." An Cẩn Thâm bất đắc dĩ cười khổ.

"Không nhịn được thì đừng nhịn, mặc dù phía sau của con rất đau, nhưng con có thể dùng cái này giúp ba......" Diệp Mộ Sanh cười cười, ngón tay đặt ở bờ môi mềm mại, đỏ mặt nói.

Ngón tay xinh xinh trắng nõn kết hợp với cánh môi đo đỏ, bên tai quanh quẩn tiếng nói non nớt dịu dàng mà lại quyến rũ, làm cho đồng tử An Cẩn Thâm co rụt lại, tim bỗng đập mãnh liệt.

"Mộ Mộ......" An Cẩn Thâm nuốt yết hầu, thanh âm trầm thấp cự tuyệt: "Mộ Mộ nghe lời, đừng náo loạn."

"Ba, Mộ Mộ yêu ba, để Mộ Mộ giúp ba được không......" Nói xong, Diệp Mộ Sanh vươn đầu lưỡi liếm môi mình, ở trong ánh mắt khiếp sợ của An Cẩn Thâm, cậu cúi đầu xuống.

Nhìn đôi tai đung đưa trên mái tóc bạch kim của Diệp Mộ Sanh, gương mặt bình tĩnh của An Cẩn Thâm sớm đã xuất hiện vết nứt.

Chẳng lẽ Mộ Mộ muốn......

Khi An Cẩn Thâm cho rằng Diệp Mộ Sanh muốn làm cái kia, trong lòng dâng lên sóng to gió lớn, vừa thấp thỏm vừa chờ mong, Diệp Mộ Sanh lại xoay người nằm ở bên cạnh An Cẩn Thâm, quay đầu về phía cửa sổ, đưa lưng về phía An Cẩn Thâm.

An Cẩn Thâm: "......" Mộ Mộ cố ý đúng không.

"Thôi, ba à con mệt rồi, chúng ta ngủ đi, ba ngủ ngon." Mặc dù nói như vậy, nhưng Diệp Mộ Sanh không hề buồn ngủ, nhưng gương mặt và vành tai lại đỏ ửng.

Diệp Mộ Sanh đột nhiên thay đổi làm An Cẩn Thâm dở khóc dở cười: "Ừm...... Ngủ ngon."

chương 213

An Cẩn Thâm bị Diệp Mộ Sanh câu dẫn làm dục vọng bành trướng, nhưng thân thể Diệp Mộ Sanh còn chưa khôi phục, cậu lại đang mệt nhọc, An Cẩn Thâm chỉ có thể tự vào wc giải quyết.

Khi hắn quay lại, Diệp Mộ Sanh đã ôm gối ngủ say, nhưng hai má vẫn còn hơi ửng hồng.

Không tự chủ được duỗi tay chạm vào cánh môi Diệp Mộ Sanh, An Cẩn Thâm nhẹ nhàng mỉm cười. Hắn có mơ cũng không nghĩ đến, mình sẽ gặp một chú mèo yêu, càng không ngờ mình và mèo yêu sẽ phát triển thành mối quan hệ này......

Ngón tay chậm rãi di chuyển trượt xuống, khi xúc cảm trơn trượt chạm vào da thịt khiến hắn mất hồn, An Cẩn Thâm cảm thấy tim mình rất ngứa, đôi mắt càng sâu thẳm, lửa nóng vừa dập lại bừng lên vài phần.

Nhưng một lát sau An Cẩn Thâm nhăn lông mày lại, nhìn chằm chằm dấu vết dưới ngón tay, vẻ mặt đau lòng: "Ba sẽ không để hắn động đến con."

An Cẩn Thâm nhắc đến nhân cách đã lưu lại dấu vết trên người Diệp Mộ Sanh, Nhậm Quý Uyên.

Nhìn chăm chú Diệp Mộ Sanh một lúc, An Cẩn Thâm thật cẩn thận lấy cái gối từ ngực Diệp Mộ Sanh ra, sau đó ôm Diệp Mộ Sanh nằm vào trong chăn.

Hơn mười ngày sau, Diệp Mộ Sanh đã hoàn toàn khôi phục, lỗ tai và đuôi cũng có thể tự do thu vào.

Trong mười ngày này, Nhậm Quý Uyên chỉ xuất hiện một lần, suýt nữa thì túm Diệp Mộ Sanh làm chuyện thiếu nhi không thể nhìn, may là An Cẩn Thâm tỉnh lại kịp thời.

Mà Tiếu Tiếu thì trong lúc An Cẩn Thâm cùng Nhậm Quý Uyên đang tranh đấu, nó ngư ông đắc lợi, nhân cơ hội chạy ra.

Tiếu Tiếu không có khả năng lôi kéo Diệp Mộ Sanh làm tình, nhưng lại ăn không ít đậu hủ.

Có một lần Tiếu Tiếu ra ngoài, đột nhiên hỏi Diệp Mộ Sanh có thấy một con mèo hay không, lúc này Diệp Mộ Sanh mới nhớ ra Tiếu Tiếu từng gặp cậu trong hình dạng mèo.

Vì thế Diệp Mộ Sanh liền bắt đầu nói dối trẻ con, kể với Tiếu Tiếu mình là thần tiên, mình có thể biến thành mèo, Tiếu Tiếu ngây thơ cũng tin cậu thật.

Sáng sớm hôm sau, Diệp Mộ Sanh đã thu lại lỗ tai cùng đuôi, mặc một chiếc áo màu xanh lá cây hình quái vật nhỏ cùng quần yếm, đứng ở cửa nhìn chằm chằm An Cẩn Thâm đang đi giày.

"Ba ơi, ba nói xem ở ngoài con nên gọi ba là gì?" Diệp Mộ Sanh cười nói.

"......" An Cẩn Thâm xỏ giày xong, trầm mặc một lát, vốn dĩ định nói tùy con, nhưng đột nhiên nhớ đến Diệp Mộ Sanh ở nhà thi thoảng gọi hắn là vợ, nên sửa lại: "Gọi ba đi."

Một đứa trẻ gọi mình là vợ, chuyện này làm cho An Cẩn Thâm vừa xấu hổ vừa bất đắc dĩ, không biết nên nói cái gì cho phải.

Nhưng càng dở khóc dở cười chính là, Mộ Mộ vừa gọi hắn là vợ vừa nghiêm túc nói rằng, những người yêu nhau đều gọi như vậy, nếu hắn không thích xưng hô vợ này, thì cậu có thể gọi hắn là nương tử.

An Cẩn Thâm cũng muốn đề nghị Diệp Mộ Sanh gọi mình là chồng, nhưng khi thấy khuôn mặt non nớt ngây thơ, cùng nụ cười hồn nhiên rực rỡ kia, trong lúc nhất thời An Cẩn Thâm thấy tội lỗi, nên không thể mở miệng được.

"Vâng, ba à." Nhìn thấy ánh mắt vừa bất lực vừa cưng chiều của An Cẩn Thâm, Diệp Mộ Sanh đoán chắc hẳn An Cẩn Thâm đang nghĩ đến cảnh tượng cậu gọi hắn là vợ.

Sau khi chuẩn bị xong xuôi, hai người liền ra ngoài, vừa đến cổng tiểu khu, đã bị chú Vương bảo vệ gọi lại.

"Thầy An, thằng bé khỏi bệnh rồi à?" Chú Vương vừa đi về phía hai người, vừa hô to.

An Cẩn Thâm gật đầu chào hỏi chú Vương, khóe mắt thấy Diệp Mộ Sanh đang nhìn mình, vì thế nhỏ giọng giải thích với Diệp Mộ Sanh: "Nhớ lần trước con bỏ đi không? Lúc ba đi tìm con thì từng hỏi chú Vương có thấy con không. Sau đó chú ấy hỏi ba, sao ra ngoài không dẫn con đi theo, nên ba nói con bị bệnh."

chương 214

Sau khi chú Vương đi tới, An Cẩn Thâm nói: "Vâng, cảm ơn chú Vương quan tâm, Mộ Mộ đã khỏe ạ. Nào Mộ Mộ, chào ông Vương đi."

"Ông Vương." Diệp Mộ Sanh lễ phép cười nói.

"Được rồi, đứa nhỏ này đáng yêu ghê! Đôi mắt này, tóc này......" Chú Vương lên tiếng, vươn tay, muốn sờ đầu Diệp Mộ Sanh.

Diệp Mộ Sanh vẫn cong môi cười, nhưng lại dịch người về phía An Cẩn Thâm, né tránh bàn tay của chú Vương.

"........." Chú Vương trong lòng rất bi thương, ông không được người ta yêu thích đến như vậy sao?

"Chú Vương đừng để ý, Mộ Mộ mới đến đây, còn chưa thích nghi được." Một màn này làm An Cẩn Thâm nhớ tới lần đầu tiên gặp, lúc đó Diệp Mộ Sanh trong hình dạng mèo cũng né tránh tay chú Vương, trong lòng không khỏi đồng cảm với chú Vương vài giây.

Lúc này, Diệp Mộ Sanh nhận thấy được bầu không khí có chút xấu hổ, bèn lấy từ trong túi chiếc kẹo thỏ sữa do An Cẩn Thâm mua ra, đưa cho chú Vương, ngoan ngoãn nói: "Ông Vương, tặng ông ạ."

Thật ra cậu né tránh tay chú Vương chỉ do phản xạ có điều kiện, cậu không thích tiếp xúc thân thể với người lạ, hơn nữa người chú Vương có mùi thuốc rất nồng nặc.

Nhận kẹo xong, tâm trạng chú Vương tốt lên rất nhiều, khóe môi cong lên, híp mắt cười nói: "Ông cảm ơn Mộ Mộ nha."

Nhìn dấu chân chim rõ rệt nơi khóe mắt chú Vương, Diệp Mộ Sanh bỗng dưng ngơ ngẩn, nhớ tới chuyện ở thế giới hiện thực.

Khi còn nhỏ, mỗi lần chơi đồ chơi thấy ông ngoại cau mày, tâm tình không tốt, cậu sẽ đưa kẹo của mình cho ông, nói với ông rằng kẹo rất ngọt, ăn vào sẽ rất vui vẻ.

Cậu nhớ rõ lúc ấy ông cũng cười, khóe mắt cũng có vết chân chim, ông cũng từng nói với cậu giống như lời chú Vương.

Chỉ là hiện giờ ông đã qua đời, diện mạo ông chợt mơ hồ không rõ......

"Làm sao vậy Mộ Mộ?" An Cẩn Thâm thấy Diệp Mộ Sanh có chút không thích hợp, lo lắng nói.

"Ba à, con không sao." Diệp Mộ Sanh thu hồi ức, cong môi cười nói.

"Hả? Mộ Mộ là con trai thầy An á!" Chú Vương bỗng nhiên trừng lớn hai mắt, kinh ngạc nói, há hốc mồm đến nỗi có thể lọt quả trứng gà.

Hai người này không có nét giống nhau gì hết, thế mà lại là ba con!

Diệp Mộ Sanh: "......"

An Cẩn Thâm: "......"

"Thầy An kết hôn rồi à! Con trai còn lớn như vậy?" Chú Vương hỏi.

Ở chỗ này mấy năm, ông chưa từng gặp đứa trẻ này!

Chẳng lẽ lúc đứa trẻ này xuất hiện, thì vừa lúc không phải ca trực của ông?

Nhưng sao có thể!

Không đợi An Cẩn Thâm trả lời, Diệp Mộ Sanh giành trước: "Cháu không phải con ruột của ba ạ."

"Hả?" Chú Vương ngơ người. Đây là tình huống gì vậy?

An Cẩn Thâm đẩy kính không gọng trên sống mũi, vừa mới định mở miệng, lại nghe thấy Diệp Mộ Sanh nói tiếp: "Cha mẹ ruột của cháu đã qua đời, thầy An thấy cháu đáng thương, nên nhận nuôi cháu."

"Mộ Mộ......" An Cẩn Thâm nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn của Diệp Mộ Sanh.

"Hóa ra là như thế này, haiz đứa trẻ đáng thương! Đừng thương tâm, thầy An là người rất tốt, sẽ chăm sóc cháu cẩn thận." Đôi mắt chú Vương tan đi sự kinh ngạc, tán dương nhìn thoáng qua An Cẩn Thâm, ngay sau đó thở dài nói.

Chú Vương lại vươn tay về phía đầu Diệp Mộ Sanh, lần này Diệp Mộ Sanh không né tránh, ngược lại nhẹ nhàng cười nói: "Vâng, ba rất tốt ạ."

Bây giờ bề ngoài cậu và An Cẩn Thâm chênh lệch tuổi tác quá nhiều, An Cẩn Thâm lại là giáo viên đại học. Bởi vậy trước mắt Diệp Mộ Sanh không định công khai quan hệ thật của hai người, nếu không sẽ ảnh hưởng tới thanh danh An Cẩn Thâm.

Cứ yêu đương vụng trộm như này, cũng rất kích thích......

Trước/195Sau

Theo Dõi Bình Luận