Saved Font

Trước/56Sau

Xuyên Qua: Cưỡng Chế Nhiều Phu

Chương 27: Một Chén Canh Tránh Thai

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Editor: Yuki (Tuyết Lệ)

Nhan Tử Phong nghẹn thật lâu, một lần vui thích như thế làm sao đủ? Ở cao trào dưới kỹ xảo của hắn, Đỗ Kiều Kiều lần đầu hoan ái cao trào liên tiếp dục tiên dục tử, cuối cùng ngất đi, hoàn toàn không biết hắn kết thúc khi nào.

Mặt trời lên cao, Đỗ Kiều Kiều mở mắt nhập nhèm buồn ngủ mê mang mà nhìn trên cao, hoảng hốt trong chốc lát mới nhớ tới, mình đã là tiểu phụ nhân. Thật cẩn thận động thân mình, nàng nhịn không được nhe răng trợn mắt mà hút không khí. Đau quá, cả người tựa như bị xe tải nghiền qua, đặc biệt là eo, đùi, còn có giữa hai chân. Vểnh mông hơi hơi hoạt động một chút, nàng rõ ràng cảm giác được có chất lỏng từ trong cơ thể chậm rãi chảy xuôi ra tới.

Nghe được tiếng hút không khi thâm thấp trong phòng ngủ, Nhan Tử Phong đang xem sổ sách ở bên ngoài lập tức nói: "Kiều Kiều, nàng tỉnh rồi à?" Hắn dặn dò bên ngoài: "Các ngươi có thể tiến vào hầu hạ. "Nói, hắn bước nhanh đi vào phòng ngủ.

Vén màn treo đầu giường lên, Nhan Tử Phong duỗi tay dịu dàng mà đỡ Đỗ Kiều Kiều ngồi dậy, "Nàng còn đau không? Tối hôm qua ta đã bôi chút thuốc mỡ cho nàng." Đêm qua hắn xong việc nghỉ ngơi trong chốc lát, liền dọn dẹp vải bố dơ dưới thân bọn họ, dặn dò hạ nhân bưng nước ấm tiến vào, tự mình lấy khăn lông dính nước ấm lau thân mình cho nàng, lau sạch sẽ lầy lội hỗn độn giữa hai chân nàng, cũng bôi một ít thuốc mỡ giảm nhiệt lên hoa huy*t sưng đỏ rõ ràng của nàng.

"Ta cả người đều đau." Đỗ Kiều Kiều làm nũng nói, vớt chăn mỏng lên che khuất bộ ngực sữa loan lỗ tràn đầy hống ấn của mình. Đêm qua nàng tự mình chứng kiến thể năng cường hãn và sức lực kéo dài của hắn,

Nhan Tử Phong cúi đầu hôn môi vai ngọc tuyết trắng như ngưng của nàng: "Về sau nàng quen rồi sẽ không đau nữa." Nàng còn quá non, không thể thừa nhận tình cảm mảnh liệt bùng nổ như núi lửa của hắn.

Hai thiếu niên mười hai mười ba tuổi khuôn mặt thanh tú cầm quần áo tiến vào, cúi đầu đến trước mặt Nhan Tử Phong, nói: "Đại công tử, phu nhân." Bọn họ là hoạn quan đại công tử mua về hầu hạ phu nhân, chỉ là bình giấm của hai vị công tử quá lớn, những chuyện tắm gội thay quần áo đều muốn đích thân làm, không cho bọn họ chạm đến thân thể phu nhân.

Nhan Tử Phong duỗi tay cầm lấy quần áo thêu thùa màu xanh lục, khóe miệng lại cười nói: "Kiều Kiều, ta giúp nàng mặc quần áo rời giường." Chiếu cố tiểu thê tử là một loại lạc thú, hắn và Chu Tín An làm không biết mệt.

Đỗ Kiều Kiều quen được bọn chăm sóc, huống chi hiện tại đã phu thê thực sự, liền giơ tay phối hợp để hắn mặc quần áo.

○○○

Cả ngày Đỗ Kiều Kiều đều bị Nhan Tử Phong đè lại nằm trên giường nệm tơ vàng tĩnh dưỡng thân mình, lúc chạng vạng, ra ngoài để Chu Tín An trở về, ba người ngồi dùng bữa tối với nhau.

Sau bữa tối, ba người cùng nhau tản bộ tiêu thực ở hoa viên.

"Kiều Kiều, đêm nay nàng phải nghỉ ngơi thật tốt." Nhan Tử Phong nói, cùng Chu Tín An đưa Đỗ Kiều Kiều về Lan Hinh viện. Đêm qua nàng mới vừa phá thân, hoa huy*t kiều nộn cần phải tĩnh dưỡng nhiều hơn, nếu không dễ bị bệnh.

"Vâng." Đỗ Kiều Kiều cúi đầu, cảm thấy ấm áp vì được hai bọn họ quan tâm.

Một người gia phó trung niên bưng một ly trà tiến vào, khom người nói: "Đại công tử, nhị công tử, phu nhân." Sau đó, hắn đi đến trước mặt Chu Tín An.

Chu Tín An mang trà lên, ngửi ngửi hương vị, chậm rãi tiến đến bên môi uống ly nước trà màu nâu sẫm.

"Làm sao lại có mùi thuốc? Tín An, chàng uống gì vậy?" Đỗ Kiều Kiều kinh ngạc hỏi. Nàng ngửi thấy được một mùi thuốc nhàn nhạt.

Nhan Tử Phong, Chu Tín An cùng gia phó trung niên đều thực kinh ngạc. Chu Tín An cười nói: "Kiều Kiều, đây là canh tránh thai, chén canh nam nhân đã kết hôn thường uống."

"Canh tránh thai?" Đỗ Kiều Kiều kinh ngạc lên, thực mau liền hiểu rõ, đây là vì bảo đảm hài tử nàng mang nhất định là của Nhan Tử Phong.

Chu Tín An một hơi uống sạch chén canh tránh thai còn thừa, đem chén trà đặt giữa khay trà của gia phó trung niên, phất tay để ông lui ra.

Bởi vì cái này bảo đảm ích lợi của chính mình, Nhan Tử Phong ngại giải thích, đôi mắt nhìn phía Chu Tín An.

Chờ bên người không có người hầu, Chu Tín An nói với Đỗ Kiều Kiều: "Tử Phong là hôn phu đầu tiên của nàng, vì bảo đảm đứa bé đầu tiên của nàng là của huynh ấy, nếu ta muốn ở bên nàng nhất định phải uống canh tránh thai. Đây là quy củ từ xưa truyền lại." Nếu nam nhân chung thê là thân huynh đệ, thì không cần uống canh tránh thai, bởi vì thê tử hài tử sinh đều là gia tộc bọn họ. Mỗi một hài tử đều có khả năng là huynh hoặc là đệ thân sinh, ngược lại sẽ tăng lực ngưng tụ lực hướng tâm của gia đình, cho nên, nếu phụ thân có bao nhiêu nhi tử gần tuổi, đều sẽ thử làm mấy đứa con trai cùng cưới một thê.

"Canh tránh thai có tác dụng phụ không?" Đỗ Kiều Kiều vội vàng nói. Là dược ba phần độc nha......

Nhan Tử Phong lập tức nói: "Đây là canh tránh thai thế gia quý tộc Đại Khánh thường dùng nhất, ngay cả hoàng tộc đều sử dụng. Ba ngày một chén, hoàn toàn không thương tổn nam nhân. Nam nhân uống canh tránh thai chỉ cần đình dược nửa tháng, là có thể làm thê tử mang thai." Nam nhân hy vọng thê tử sinh nhiều hài tử cho mình, huynh đệ ruột vì hài tử mà luôn ngầm đấu đá nhau kịch liệt.

"Chỉ cần không tổn thương thân thể thì tốt rồi." Đỗ Kiều Kiều có chút lúng túng nói, hai má hơi hơi nóng lên. Nhiều năm như vậy, nàng đã tiếp thu được truyền thống mình sẽ có mấy vị hôn phu. Nhan Tử Phong ngoại hình lạnh lùng, Chu Tín An là biểu tượng ôn hòa, giá trị nhan sắc của hai người lại phi thường cao, nàng kỳ thật xuân tâm nhộn nhạo đến lợi hại.

"Kiều Kiều, chờ sau khi sinh tiểu ếch xanh, nàng cũng sinh cho Tín An một hài tử. Đứa thứ ba dù là của ta hay Tín An, đều theo họ nàng, về sau, về sau nàng có muốn sinh nữa hay không, đều tùy ý nàng." Nhan Tử Phong nói. Sinh ba hài tử là ước định giữa bọn họ và Kiều Kiều trước khi sống lại.

Đỗ Kiều Kiều lập tức kích động lên, "Các chàng đối với ta thật tốt." Nàng có tài đức gì, có thể trong thế giới nam quyền tuyệt đối này có được đến hai vị hôn phu tôn trọng ý nguyện của nàng?

Trước/56Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Trọng Sinh 80 Làm Đoàn Sủng Tiểu Phúc Bảo