Saved Font

Trước/8Sau

Xuyên Sách: Hướng Dẫn Tu Tiên

Chương 3:

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Trần phu tử buồn cười nói: "Đây cũng là nguyên nhân trên bài vở con vẽ một con rùa đen họ Lý, chỉ gà mắng chó? Ta hơi lật ra xem một chút, trái lại vẽ không tệ lắm."

Mặt Phó Trường Ninh đỏ lên.

"Đây không phải là con chỉ muốn trả thù một chút thôi sao..."

Trần phu tử có chút không biết làm sao: "Con còn nhỏ nhưng thông minh, có một số việc không cần ta nói, quả thật tính cách của Lý phu tử hơi cứng ngắc một chút, nhưng hành động của ông ấy còn chưa đến mức quá đáng, đều là sư trưởng, trong mắt người ngoài, chỉ sẽ cảm thấy con bất kính với ông ấy, mà không phải sư trưởng không thương học sinh."

"Trường Ninh, con cũng đã mười một tuổi rồi, vì thanh danh, có một số việc, cẩn phải cẩn thận."

Ông ấy con chưa nói hết, những năm gần đây học sinh có thể học xong ra trường của thôn Lý gia ngày càng ít, trong thôn người nguyện ý cắn răng bỏ tiền đưa con đến học cũng nhanh chóng ít đi, luôn cảm thấy không bằng ở nhà làm ruộng làm việc, sớm thành thân sinh con.

Không có nhiều người chịu đến tư thục đi học, tất nhiên không có sửa chữa, lúc đầu còn chiêu bài là Phó lão, sau đó Phó lão đi rồi, trong thôn cũng ít cung cấp tiền bạc, ngay cả một ít bút mực cũng không mua nổi.

Lý Tiểu Ngọc là cháu gái của thôn trưởng.

Sao thôn trưởng không biết hành vi cử chỉ ngày thường của Lý phu tử chứ?

Chẳng qua không có cách nào khác.

Năm ngoái Lý phu tử đã muốn rời đi, chỉ là rốt cuộc công danh cả người của ông ta đều đến từ thôn Lý gia, lúc này rời đi khó tránh khỏi thanh danh bị hao tổn, thêm chuyện thôn trưởng khổ sở cầu sinh, lại tăng tiền lương thêm ba phần, mới miễn cưỡng đồng ý ở lại. Gần đây trái tim đã đi hướng khác, nhiều lần thăm dò ông về tình huống của bên phủ thành.

Lúc này, nếu ai đụng đến, tất nhiên ông ta sẽ mượn cớ từ chức phu tử này.

Mà trước khi tìm được phu tử khác, trong thôn sẽ không trở mặt với ông ta, đến lúc đó tất nhiên ai chọc Lý phu tử sẽ bị phạt lớn nhất, ai bảo đúng lúc đụng phải họng súng chứ.

Trong chuyện này có rất nhiều rắc rối.

Phó Trường Ninh mới 11 tuổi, cho tới bây giờ chưa hiểu được những chuyện này.

Nhưng nàng biết, Trần phu tử không phải là người làm việc tùy tiện không lỗi lạc, vì thế như có điều suy nghĩ gật đầu.

"Trường Ninh đã biết."

Nói xong, nàng lại yếu ớt mở miệng: "Cái gì mà chuyện đều phải có chừng mực, phu tử, đây mới là mục đích thật sự ngài gọi con đến đi."

Trần phu tử hơi nghẹn lời, phẩm chất đức hạnh vất vả bồi dưỡng thiếu chút nữa sụp đổ, vội vàng uống một ngụm trà, lúc này mới tức giận nói: "Con chỉ được thông minh trong chuyện này thôi." Nhưng cũng không phủ nhận lời của Phó Trường Ninh.

Nước trà vừa vào miệng, ông lập tức dừng động tác, kinh ngạc nhướng mày.

"Đổi trà mới lúc nào vậy?'

"Mùi vị không tệ, chỉ là hình như có chút vị thuốc... Lúc nào trong thôn lại hào phóng như vậy?"

Mỗi một đồ vật trong tư thục đều là do thôn cung cấp, tất nhiên trà cũng vậy. Lúc trước đều dùng lá thông non ở Minh Sơn, mùi vị vô cùng tệ, lần này lại hào phóng như vậy?

Phó Trường Ninh tốt bụng nhắc nhở ông: "Phu tử, lời này của ngài có chút khắc khe, cẩn thận hình tượng tốt ôn văn chững chạc từ trước đến nay của ngài." Sau đó mới giải thích: “Tất nhiên trong thôn không có tiền dư dả, đây là bài thuốc con dựa vào sách thuốc của gia gia để lại thay đổi, cố ý làm thành trà thuốc, có thể loại trừ khí lạnh, làm máu lưu thông tốt, hóa giải bệnh cảm."

Trước/8Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Chiến Thần Bão Táp