Saved Font

Trước/50Sau

Xuyên Sách: Phu Nhân Hào Môn Bị So Sánh Không Nhận Thua

Chương 20:

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Trong nghĩa trang tối tăm, bia mộ khắc tên Tần Tuyển ngập tràn hoa trắng, trên bia giữa mộ có khảm một khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông, mặt mày vẫn thanh lãnh…

Trong một hình ảnh khác là một tầng hầm cho thuê đổ nát , chật hẹp. Bên trong phòng tắm nhỏ tối tăm, ẩm thấp, theo dòng nước ấm chậm rãi chả ra là từng dòng máu đỏ tươi, một con dao dính máu vứt một bên, khuôn mặt Trần Hòa Nhan khô gầy, tái nhợt, người dựa vào ven tường hai mắt nhắm chặt, cả người vô lực rũ xuống, cổ tay phải mơ hồ có thể thấy là một vết cắt sâu, máu tươi không ngừng chảy ra bên ngoài…

“A, tay động tay động!”

“Người bệnh có phản ứng, mau gọi chủ nhiệm Lưu!”

Cơn đau nhói trong đầu cứ một chút lại một chút đâm vào đại não, đầu óc cô trở nên rõ ràng hơn. Cuối cùng, không chịu được nữa, Trần Hòa Nhan cố hết sức chuyển động tròng mắt, cố gắng nâng mí mắt lên từng chút một, tầm nhìn tối đen mở ra một vệt sáng.

Trong tầm mắt mơ hồ, có thể cảm nhận được bóng người màu trắng đi qua đi lại trước mặt cô.

“Đã mở mắt…có ý thức…”

Nghe thấy tiếng nói mơ hồ, Trần Hòa Nhan nhất thời trầm mặc, không biết tình huống bây giờ là gì, chỉ nghe thấy tiếng nói chuyện, cô nỗ lực mở to mắt, cảm giác như trời đất quay cuồng.

Thích ứng một hồi lâu, cơn đau trong đầu cũng bớt đi chút, tầm mắt cũng rõ ràng hơn không ít. Thứ đầu tiên ập vào mắt cô là trần nhà trắng như tuyết, có móc treo ngược trên trần, trên móc treo hai túi truyền dịch, ống truyền dịch kéo dài đi xuống.

Khó khăn xoay chuyển tròng mắt, Trần Hòa Nhan thấy một bác sĩ trung niên mặc áo blouse trắng đang cúi xuống áp ống nghe lên vị trí tim cô.

Cô nhìn bác sĩ đeo chiếc khẩu trang che nửa khuôn mặt, trong mắt tràn đầy hoảng hốt cùng mờ mịt.

Bác sĩ thấy bộ dáng yếu ớt ủ rũ của cô liền duỗi ngón trỏ di chuyển qua lại trước mắt cô vài cái, nhẹ giọng gọi: “Xin chào, chào cô Trần Hòa Nhan, cô có nghe thấy tôi nói không?”

Tầm mắt Trần Hòa Nhan không tự chủ nhìn theo những ngón tay của bác dĩ, khi nghe thấy có người gọi tên mình, cô thử mở miệng, nhưng thấy cổ họng khô khốc đến mức khó phát ra âm thanh, đành phải khẽ gật đầu biểu thị mình có thể nghe được.

Thấy thêm ánh mắt của bác sĩ lộ ra cảm giác nhẹ nhõm như trút được gánh nặng, người cũng đã tỉnh lại, cũng có nhưng phản ứng bình thường, chứng tỏ cũng không có việc gì lớn, cũng may là may mắn bình an nếu không bọn họ ngày càng áp lực, thực sự là không chịu nổi.

Một đống ‘thiên sứ’ áo trắng vây quanh cô đùa đùa nghịch nghịch khiến trái tim Trần Hòa Nhan lập tức khủng hoảng, trong đầu cô vẫn còn một chủ tuyệt vọng trong kí ức, đó là hình ảnh dòng máu đỏ tươi đang chảy trong phòng tắm. Cô trong lúc nhất thời cũng không thể phân biệt rõ ràng được cái nào mới là cái cô sắp phải đối diện với hiện thực.

Cả người hư nhuyễn vô lực, lòng Trần Hòa Nhan chùng xuống, cô đè lưỡi vào hàm răng, cố gắng rướn cổ lên nhìn cảnh tượng bên ngoài vòng vây của bác sĩ và y tá là như thế nào, nhưng cô hơi nhúc nhích, đầu giống như bị một vật bén nhọn đâm vào, rất đau.

“Này…này…đừng cử động…cô Trần cô đừng cử động bây giờ…” Thấy vậy các bác sĩ càng thêm xúm lại, cố gắng trấn an cô.

Đau đớn trong đại nào như tách ra từng mạnh, một cơn lại một cơn, còn có cổ tay phải của cô, có phải hay không bị cắt đứt…đau, quá đau…đau đến mức cô muốn hét lên, muốn giãy giụa.

Những kí ức đó trong sâu thẳm ý thức của Trần Hòa Nhan, khiến cô vô thức từ chối sự tiếp cận đụng chạm của các nhân viên y tế này, cô cố gắng vùng vẫy với sức lực yếu ớt, muốn tháo những dây cắm ống truyền dịch trên người ra, thậm chí ống thở oxy cũng đã tháo ra.

Những y bác sĩ gặp người bệnh hôn mê nhiều ngày tỉnh lại, nhưng không chịu phối hợp với bọn họ làm kiểm tra, cảm xúc có lẽ không ổn định. Một người trong số đó tựa hồ nghĩ tới cái gì, cô ta hạ thấp người ghé sát vào tai Trần Hòa Nhan nhẹ nhàng trấn an, “Cô Trần, không cần sợ hãi, đừng căng thẳng, cô có phải muốn gặp người nhà mình không? Đúng, họ ở bên ngoài, cô đừng sợ, bình tĩnh.”

Nghe thấy lời y tá nói, cha mẹ Trần đứng bên ngoài lo lắng đợi không dám quấy rầy bác nghe được nên lên tiếng.

Ngữ điệu Mẹ Trần mang theo kích động khóc nức nở, đứng sau các y bác sĩ hướng tới giường bệnh nữ nhi nói: “Nhan Nhan…Nhan Nhan con ngoan, nghe lời bác sĩ nói, đừng lộn xộn, ba mẹ đều ở đây, đừng sợ, mẹ biết con đau, đang khó chịu, nhưng cố gắng chịu đựng một chút, để bác sĩ khám cho, Nhan Nhan ngoan…”

Nghe được giọng nói quen thuộc mẹ, dây thần kinh căng chặt của Trần Hòa Nhan chợt buông lỏng, cô an tĩnh lại rồi nằm ngửa xuống, ngơ ngác nhìn lên trần nhà, thần sắc ngẩn ngơ.

Thấy cách này hiệu quả, các bác sĩ và y tá tránh ra mở đường cho ba mẹ Trần đi vào tới gần giường bệnh.

Ba Trần và mẹ Trần vừa kích động vừa lo lắng bước tới bên giường con gái, nhìn con gái nằm thẫn thờ trên giường bệnh, vì hôn mê nên không ăn không uống mấy ngày, chỉ có thể dựa vào truyền dịch dinh dưỡng duy trì sinh mệnh, nhưng cũng đã gầy đi một vòng, khuôn mặt vốn đã to bằng lòng bàn tay cũng không còn nữa, nhỏ hơn, khiến đôi mắt hạnh nhân ban đầu trông có hơi to kì quái, thấy bọn họ nhìn chằm chằm, không hề chớp mắt, trong mắt tràn đầy sợ hãi cùng bất an.

Trước/50Sau

Theo Dõi Bình Luận