Saved Font

Trước/200Sau

Xuyên Sách: Thập Niên 80 Trở Thành Mẹ Kế Của Năm Lão Đại

Chương 32: Giảng Bài

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Thôn Đại Đông không biết rằng Thiệu Kỳ Hải vẫn còn sống.

Về việc Thiệu Đông và Thiệu Tây muốn nhảy lớp, hiệu trưởng đã trả lời vào ngày hôm sau.

"Nếu thành tích đặc biệt tốt, điểm tham gia các cuộc thi cao, biểu hiện các phương diện đều tốt, có thể xin nhảy lớp."

"Bất quá tình huống hiện tại của các con không phải là bài kiểm tra của lớp hai, nhảy lớp lên lớp ba thì cũng tương tự vào lớp ba học, vấn đề được đưa ra là học kỳ cuối cùng của lớp ba đã trôi qua, học kì mới cũng bắt đầu từ lâu, liệu các con có thể theo kịp không?"

"Nếu không theo kịp tiến độ của lớp ba, thì việc nhảy một lớp thì mất nhiều hơn được."

Hiệu trưởng kỳ thật cũng rất quan tâm đến học sinh, "Trong tình huống bình thường, chúng ta không nên nhảy lớp, bởi vì giáo viên không chỉ dạy kiến ​​thức trong sách giáo khoa, mà còn dạy những thứ khác."

Câu trước Thiệu Đông và Thiệu Tây rất tán đồng, nhưng câu cuối cùng, biểu cảm của chúng có chút khó nói.

Bởi vì... Trương Phi dạy học về cơ bản chỉ dạy những điều trong sách giáo khoa, ngoài ra chưa từng thấy anh ta dạy gì khác.

Khi hiệu trưởng nói điều này, ngược lại thực sự khiến chúng quyết tâm hơn.

Thảo luận một hồi, kết quả cuối cùng là trước tiên tiến hành thi nhảy lớp, nếu vượt qua được kỳ thi có thể xem xét, nhưng điều kiện là bọn chúng phải theo kịp chương trình học lớp ba.

Cuối cùng Thiệu Đông mạnh dạn nói rằng bài thi này cứ để kiến thức của học kỳ một và những gì được dạy trong học kì này, nếu vượt qua bài thi hãy để chúng nhảy lớp. Truyện Việt Nam

Hiệu trưởng thấy bọn chúng đã hạ quyết tâm, trong trường khó tìm được hạt giống tốt, sau khi cân nhắc kỹ càng liền đồng ý.

Kỳ thi nhảy lớp đã được thỏa thuận tổ chức trong hai tuần tới, trong thời gian này, Thiệu Đông và Thiệu Tây được phép tự ôn tập và không bắt buộc phải tham gia lớp học của Trương Phi. Nếu chúng gặp phải điều gì đó không hiểu thì có thể nhờ các giáo viên khác, hiệu trưởng cũng có thể dạy chúng.

Học sinh bình thường không thể hoàn thành các kiến thức của hơn một học kỳ ở lớp ba trong hai tuần, nhưng Thiệu Đông và Thiệu Tây lại vui vẻ chấp nhận.

Mục Kinh Trập cũng không phản đối.

Đối với việc học, cô tin rằng chúng sẽ không có vấn đề gì.

Khi quyết định được đưa ra vào ngày hôm đó, Thiệu Đông và Thiệu Tây lấy sách giáo khoa lớp ba do hiệu trưởng đưa cho và ngay lập tức bắt đầu tự học.

Mục Kinh Trập cảm thấy mình ít nhiều gì cũng là sinh viên đại học, trường học cũng tốt, kiến thức trong sách giáo khoa lớp ba vẫn không tệ, vì vậy đây là lần đầu tiên cô hỏi chúng có cần cô giúp không.

Thiệu Đông do dự một giây rồi gật đầu, "Được."

Nguyên chủ học lực không bằng Mục Tuyết, cũng không có học cấp ba, nhưng ít nhất cũng học cấp hai, để cho cô thử xem.

Thật bất ngờ, Mục Kinh Trập... hiểu tất cả mọi thứ, hơn nữa dạy còn rất tốt.

Giỏi hơn Trương Phi nhiều.

Thiệu Đông và Thiệu Tây lúc đầu rất ngạc nhiên, càng về sau bắt đầu lắng nghe cẩn thận.

Thiệu Nam, Thiệu Bắc cùng Thiệu Trung cũng tập trung xung quanh và yên lặng lắng nghe.

Đối với bọn chúng mà nói, chương trình có chút quá sức, nhưng bọn chúng thích nghe Mục Kinh Trập giảng bài, cảm thấy những gì cô nói rất thú vị và thoải mái, thỉnh thoảng còn nói những điều mà chúng không biết.

Đối với Mục Kinh Trập, người đã từng dạy kèm bài tập về nhà cho em trai em gái ở hiện đại, có kinh nghiệm dạy bù cho các em, những bài học như này khá dễ dàng.

Nhưng trong lòng cô cũng kinh ngạc, không danh là các lão đại trong tương lai, quả thật lợi hại.

Chúng học quá nhanh, cô phải nghi ngờ rằng chúng có khả năng gặp qua một lần liền nhớ không quên.

Khả năng học tập này khiến Mục Kinh Trập, một người bình thường, rất ghen tị.

Buổi tối, vì không có ánh sáng, không thể tiếp tục học bài, lại ngồi ngâm thơ.

Không khí học tập rất tuyệt.

Buổi tối khi đi ngủ, Thiệu Bắc nằm trên giường ôm lấy đôi chân nhỏ mũm mĩm của mình mà hỏi Mục Kinh Trập.

"Dì à, sao dì không làm cô giáo đi, dì giảng bài cũng hay như cô giáo."

Đây vẫn là Thiệu Bắc tinh ý, trên thực tế cô bé cảm thấy rằng một số giáo viên còn không tốt bằng Mục Kinh Trập.

Mục Kinh Trập cười, "Nếu Tiểu Bắc thích nó, về sau ta sẽ thường xuyên giảng cho con nghe, nhưng ta không thể làm giáo viên."

"Tại sao không? Dì giảng rất hay và biết rất nhiều."

Trong ý nghĩ của Thiệu Bắc, bất cứ giáo viên giỏi nào cũng làm được điều đó.

"Bởi vì ta mới tốt nghiệp trung học cơ sở nên không thể." Không có đủ học vấn và tư cách, cô không thể nói rằng kiếp trước đã từng thi đậu chứng chỉ sư phạm rồi để cô đi dạy.

Ngày hôm sau là cuối tuần, vẫn là một ngày học tập, tiếp đó Thiệu Đông và những người khác phát hiện ra rằng Mục Kinh Trập không chỉ dạy ngữ văn và toán học, mà dạy được cả tự nhiên, đạo đức, lại còn có thể vẽ tranh.

Bởi vì tính chất và kiểm tra môn đạo đức không tính vào điểm, giáo viên căn bản không quan tâm hai môn này, hai môn này bố trí trong giáo trình cơ bản là để các em tự học, không cần giảng bài.

Người thích đọc thì đọc, nhiều người chỉ tùy tiện lướt qua, thậm chí là không thèm đọc.

Không nghĩ tới, Mục Kinh Trập không chỉ nói cho bọn chúng, mà còn kể cho bọn chúng biết rất nhiều chuyện, ngoại trừ biết yêu nước, bọn nhỏ trong lòng cũng có một giấc mộng nhỏ bé, sau này nhất định sẽ đến thăm đế đô.

Chúng cũng được nghe thêm một số câu chuyện về những người lính bảo vệ đất nước trên đó, đặt Thiệu Kỳ Hải vào trong vị trí đó, cảm thấy rất tự hào.

Trước đây, chúng luôn mong đợi giờ giải lao sau giờ học, nhưng có Mục Kinh Trập thì không còn nữa, cảm thấy rằng nó đã kết thúc trong nháy mắt.

Mục Kinh Trập nói đã đến giờ nấu cơm, bọn chúng lưu luyến không rời, không nhịn được đuổi theo cô giúp rửa khoai tây, lại không nhịn được hỏi cô.

Nhiều người ở Thôn Đại Đông đi xa nhất chính là đến huyện thành, nơi xa hơn đều không biết, toàn bộ thôn chỉ có một chiếc TV đen trắng, họ làm sao biết rõ về thế giới bên ngoài.

Chỉ là một vài giáo viên, nơi xa nhất họ đã đến là thành phố, làm sao có thể so sánh với Mục Kinh Trập đến từ thời hiện đại.

Cô đã từng đến nhiều nơi trong nước và trải nghiệm của cô nhiều hơn so với thôn Đại Đông, nơi đã mở ra thế giới rộng lớn bên ngoài cho một số ít người.

Bọn trẻ khao khát điều đó, vì vậy Mục Kinh Trập nói chuyện với chúng nhiều hơn khi thấy chúng quan tâm.

Sau bữa tối, Mục Kinh Trập yêu cầu mấy đứa trẻ nghỉ ngơi, nhưng Thiệu Tây lúng túng mang những mẩu truyện tranh quý giá của mình đến và nhờ Mục Kinh Trập giúp cậu vẽ vào những khoảng trống trên tờ giấy bị hỏng.

"...Ta cũng không phải họa sĩ chuyên nghiệp, vẽ không đẹp cũng đừng trách ta."

"Sẽ không." Thiệu Tây lập tức nói.

Mục Kinh Trập đã vẽ thêm một số hình ảnh đơn giản cho Thiệu Tây trong khi giải thích.

Vào buổi chiều, Mục Kinh Trập nói về tự nhiên, trong đó có rất nhiều kiến ​​​​thức tự nhiên, cũng như sự giãn nở vì nhiệt hay sự co lại do lạnh, lực hấp dẫn của trái đất, v.v....còn thuộc phạm vi khá rộng, Thiệu Nam rõ ràng nghe rất yêu thích

Cậu vểnh tai lên nghe Mục Kinh Trập nói, bị bắt được liền quay đầu lại như không có chuyện gì xảy ra, sau khi Mục Kinh Trập vô tình phát hiện, trong lòng thầm cười.

Đây là một học bá, một nhà nghiên cứu trong tương lai, có hứng thú với những thứ này là bình thường.

Thấy chúng có hứng thú, Mục Kinh Trập nói nhiều hơn.

Hai ngày vội vã trôi qua, Mục Kinh Trập vừa làm hoa cài tóc vừa dạy bọn nhỏ, không khỏi cảm thấy thời gian trôi qua quá nhanh.

Bọn nhỏ vui mừng không muốn rời đi, còn chưa kịp phát hiện đã vô thức vây lấy Mục Kinh Trập, giống như gà con trong sân tìm mồi vây quanh gà mái.

Thứ hai, Thiệu Nam và Thiệu Bắc phải đi đến trường, hai người xứ lề mà lề mề, phải thúc giục hai lần mới ra ngoài.

Nếu có thể, chúng muốn ở nhà và tự học, học từ Mục Kinh Trập còn thú vị hơn so với việc đến trường.

Nhưng tất nhiên điều này là không thể.

Buổi trưa khi trở lại, theo sau chúng còn có một vị khách —— Mục Tuyết đi theo.

Trước/200Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Lăng Thiên Chiến Thần