Saved Font

Trước/74Sau

Xuyên Sách: Tôi Bị Nam Chính Cao Lãnh Coi Trọng Rồi

Chương 55

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Editor: Mẫn Mẫn _DimMnm_

Beta: nhà Kẹo Bơ ????????

Cố Khê về ký túc xá soạn ra vài bộ quần áo, lại cất laptop vào chiếc cặp da, trên tay ôm một cái túi chứa sách giáo khoa cùng sách bài tập.

Đi đến cửa trường học, cô đưa giấy phép cho bảo vệ rồi đi ra ngoài.

Bên ngoài trường học rất vắng vẻ, nơi này cũng chỉ có thời gian ban ngày đến trường và thứ sáu tan học ở nơi này mới ồn ào, náo nhiệt.

Cố Khê ngồi trên ghế trạm chờ xe buýt, đợi tuyến xe đi trung tâm thành phố. Cô lấy điện thoại di động ra mở app Meituan* lướt lướt, có một vài quán trọ trong nội thành giá phòng hơn một trăm tệ một đêm, diện tích thì nhỏ, phòng lại tối.

(Meituan*: 美团点评Meituan-Dianping là một nền tảng mua sắm của Trung Quốc cho các sản phẩm tiêu dùng và dịch vụ bán lẻ được tìm thấy tại địa phương bao gồm giải trí, ăn uống, giao hàng, du lịch và các dịch vụ khác. Công ty có trụ sở tại Bắc Kinh và được thành lập vào năm 2010 bởi Wang Xing.)

Tuy nhiên yêu cầu của cô cũng không cao, chỉ cần an toàn và có một cái bàn cho cô sửa bản thảo là được.

Sắp xuất bản nhưng gần đây cô đều không có thời gian để sửa, vừa hay lúc này có cơ hội hoàn thành hết một lần.

Xem qua mấy khách sạn tốt trên Meituan, cuối cùng Cố Khê cũng quyết định ở lại khách sạn cách trung tâm thương mại không xa kia, cũng là khách sạn có nhiều đánh giá tốt nhất.

Xe buýt đến trạm, Cố Khê xách theo cặp da lên xe, lấy thẻ xe buýt ra quét một cái.

Trên xe chỉ có mấy người, Cố Khê tìm một ghế đơn ngồi xuống, đặt rương hành lý ở bên cạnh, dùng tay vịn chặt.

Lúc tài xế đang chuẩn bị đóng cửa, ở ngoài có một người hô to, "Chờ một chút!"

Nghe được thanh âm quen thuộc, Cố Khê ngẩng đầu, ngây ngẩn cả người.

Cửa xe đóng lại, bắt đầu khởi động, Hạ Hữu Nam quẹt thẻ xe, đi về phía Cố Khê, ngồi xuống chiếc ghế đơn đằng sau cô.

Cố Khê quay đầu ra sau, "Cậu làm sao lại..."

"Tôi cũng có chút không thoải mái, đi bệnh viện khám thử."

Cố Khê ngẩn người, chẳng lẽ là cô lây cho anh sao? Bệnh viêm tuyến nướt bọt có một khoảng thời gian ủ bệnh, thứ sáu tuần trước Cố Khê hẳn là đã bị nhiễm rồi, chỉ là chưa bộc phát. Mà vào lúc đó, Hạ Hữu Nam còn hôn cô.

Nhưng nghĩ lại cũng không đúng, nhìn qua Hạ Hữu Nam tuyệt không giống bộ dạng cơ thể không thoải mái, hơn nữa, anh là ngay khi cô ra ngoài thì cùng ra, chuyện này tuyệt đối không phải do trùng hợp.

Là anh cố ý.

Cố Khê nghiêng nghiêng đầu nhìn anh, "Hạ Hữu Nam."

Hạ Hữu Nam nhìn sang Cố Khê đang mang khẩu trang, lên tiếng, "Ừm."

Cố Khê cẩn thận nhìn sắc mặt của anh, "Cậu chỗ nào không thoải mái? Đau đầu sao, hay là bị sốt, hay là tuyến nước bọt bị viêm rồi?"

Hạ Hữu Nam trầm mặc một lát, "Trong lòng không thoải mái."

Cố Khê: "..."

Cho nên, anh trốn học ra đây, cũng là bởi vì trong lòng không thoải mái? Đây không phải là lí dọ của học sinh hư hay sao?

Cố Khê hoàn toàn không có cách nào nói được anh.

Hạ Hữu Nam lại hỏi: "Đi đến bệnh viện trước?"

"Không phải, trước tiên tớ đi tìm chỗ trú thân."

"Tôi đi chung với cậu."

Cố Khê nói: "Tớ có bệnh truyền nhiễm, cậu không sợ bị lây sao?"

"Tuyến nướt bọt viêm qua một lần cơ thể liền sẽ sinh ra kháng thể."

Chỉ cần đã có kháng thể, về sau sẽ không mắc bệnh nữa, vậy bệnh một lần cũng không sao.

Cố Khê trầm mặc không nói lời nào, xem như hôm nay là một cơ hội tốt, nói rõ ràng với anh mới được, nếu không vẫn tiếp tục như vậy, cuối cùng anh sẽ tổn thương càng nhiều.

Điện thoại bên trong túi xách vang lên, Cố Khê bèn lấy ra xem.

Tiếu Hàm: Ở đâu?

Cố Khê: Trên xe buýt, chuẩn bị tới khách sạn.

Tiếu Hàm: Tìm được khách sạn rồi?

Cố Khê: Vâng.

Tiếu Hàm: Gửi địa chỉ cho thầy, một lát nữa không có tiết thầy sẽ qua xem.

Cố Khê chụp lại màn hình gồm địa chỉ cùng định vị trên Meituan gửi cho Tiếu Hàm.

Đến được khách sạn đã book trên Meituan, trang trí tuy không đẹp lắm, nhưng so với khách sạn 50 tệ một đêm cô ở lúc trước, thì xem như đã tốt hơn rất nhiều.

Hạ Hữu Nam xách theo hành lý của cô theo cô đi vào khách sạn, cả hai trên người vẫn còn mặc đồng phục học sinh, lúc lên thang máy, có hai phụ nữ trung niên vừa từ lầu trên xuống, vừa nhìn thấy hai người bọn họ, nhỏ giọng thảo luận, "Ây da, học sinh bây giờ thật sự càng ngày càng phóng khoáng rồi."

"Thật là thật là, trưởng thành sớm như vậy."

Mặt Cố Khê đỏ lên, thật là xấu hổ.

Cô liếc qua xem Hạ Hữu Nam, anh như vậy mặt không một chút biến sắc.

Tìm được phòngcủa mình, Cố Khê quét thẻ đi vào, Hạ Hữu Nam đi theo phía sau thuận tay đóng cửa lại, đồng thời kiểm tra chốt cửa, cũng từ bên trong chốt cửa lại.

Gian phòng rất nhỏ, chỉ có một cái giường, một cái bàn và một cái phòng tắm, ban ngày ở trong phòng cũng phải mở đèn.

Cố Khê đặt túi xách chứa tài liệu học tập nãy giờ cô vẫn cầm trên tay kia lên bàn học, quay đầu nhìn Hạ Hữu Nam.

Cô và Hạ Hữu Nam ở cùng một phòng khách sạn, làm cho cô cảm thấy không khí có gì đó là lạ.

Hạ Hữu Nam giúp cô cất kỹ cặp da, "Gần đây có một bệnh viện, đợi chút nữa chúng ta qua đó."

Cố Khê nhìn nhìn anh, do dự một lát, vẫn là mở miệng, "Tớ có vài lời muốn nói với cậu."

Hạ Hữu Nam nhìn cô, "Hửm?" Chờ cô nói chuyện chính.

Cố Khê ngẩn người, không biết nên nói từ đâu, Hạ Hữu Nam vẫn kiên nhẫn đợi cô, nhẫn nại mà chờ cô nói thành lời.

Một lát sau, Cố Khê cúi đầu xuống, "Cậu về sau đừng tốt với tớ như vậy nữa."

"Tại sao?"

Cô ngừng giây lát, thanh âm nhẹ nhàng nói: "Mỗi một lần cậu quan tâm, tớ đều cảm thấy rất ngại, tớ cảm thấy phần ân tình này cậu đặt nhầm chỗ, gửi gắm sai người rồi."

"Tôi không hề cảm thấy phần ân tình này của mình đặt nhầm chỗ, gửi gắm sai người." Hạ Hữu Nam nói.

Như vậy là anh đang thổ lộ.

Cố Khê lại trầm mặc một lát, từ thời khắc đầu tiên khi cô đi đến thế giới này, ở trong mắt cô, Hạ Hữu Nam cùng Đường tiểu Dĩnh chính là một đôi, cho nên cô chưa từng nghĩ cô sẽ cùng Hạ Hữu Nam phát triển mối quan hệ này, "Cậu rất tốt, nhưng tớ không có nghĩ sẽ cùng cậu phát triển mối quan hệ nào khác ngoài tình bạn. Tớ từ đầu đến cuối vẫn cảm thấy chúng ta chỉ là bạn, Cậu và Sở Dục Tân, Khương Linh, tất cả đều là những bằng hữu mà tớ trân trọng nhất. Khi cậu với tớ vượt qua ranh giới bạn bè, tớ rất bối rối, không biết làm thế nào, không biết nên như thế nào đối mặt với cậu, đồng thời, chuyện này đối với cậu cũng không công bằng."

Hạ Hữu Nam trong mắt thần sắc ảm đạm, trên mặt yên tĩnh lại xuất hiện một tia mất mát, cô đang cự tuyệt anh, anh từ nhỏ đến lớn, lần đầu tiên bị nữ sinh từ chối.

Anh đã từng không chút lưu tình từ chối qua vô số nữ sinh, nhưng chưa từng trải qua cảm giác bị người khác chối từ, hôm nay vừa nếm thử một chút mà thôi, thì ra lại đau đến vậy.

Trong phòng yên tĩnh lạ thường, yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng hít thở của nhau.

Cố Khê nói: "Cậu mau trở về đi thôi."

Hạ Hữu Nam trầm mặc một lát, anh nói: "Nếu như cậu vẫn xem tôi như bạn bè, vậy thì tôi cùng cậu đi bệnh viện một chuyến."

Cố Khê lắc đầu, "Không cần đâu, thầy Tiếu nói, đợi một chút thầy không có tiết sẽ cùng tôi đi khám."

Sau khi nghe cô nhắc đến thầy Tiếu, một tia sáng trong lòng Hạ Hữu Nam cuối cùng cũng biến mất, qua một lúc, anh mới đáp lời cô, mở cửa đi ra ngoài.

Hạ Hữu Nam đi rồi, Cố Khê ở bên giường ngồi xuống, trong lòng giống như đã buông xuống được gánh nặng, nhưng không hiểu sao lại cảm thấy trong lòng trống rỗng, như có một cảm giác cô độc không tên bao vây lấy cô.

Cố Khê ở cạnh giường ngồi một lúc, bắt đầu thu dọn đồ đạc, một tuần nay cô đều phải ở lại nơi này, mặc dù không phải rất tốt, nhưng đối với cô là đã đủ rồi.

Tiếu Hàm đúng mười một giờ vội vội vàng vàng chạy đến, cùng cô đi bệnh viện một chuyến.

Gần đây có đợt gió phía nam quét qua, trong bệnh viện rất nhiều bệnh nhân chen lấn nguyên nhân đều do bị cảm nóng sốt đến đây xem bệnh chích ngừa.

Tiếu Hàm giúp cô xếp hàng đăng ký, Cố Khê mang theo khẩu trang yên lặng lựa chọn một góc ít người hẻo lánh chờ đợi. Cô hiện tại có bệnh truyền nhiễm, không dám quá gần gũi thân cận với người khác, một khi phải đi ra ngoài, nhất định phải đeo khẩu trang.

Từ lúc xếp hàng đăng ký, đến lúc đến phiên Cố Khê khám bệnh, phải đợi hết hai giờ đồng hồ, thời gian ăn trưa cùng nghỉ trưa của Tiếu Hàm đều là ở nơi này chăm sóc cô.

Khám bệnh xong, bác sĩ kê một đơn thuốc kháng viêm cho cô, cả quá trình không đến mười phút.

Lúc xếp hàng lấy thuốc, Cố Khê nhìn nhìn đồng hồ, đã hơn một giờ rưỡi rồi, Tiếu Hàm bây giờ gấp gáp chạy trở về còn có thể kịp bắt đầu tiết học.

"Thầy Tiếu, buổi chiều thầy còn có tiết, hay là thầy về trường trước, em tự đi lấy thuốc là được rồi"

Tiếu Hàm nói: "Thầy Hoá lớp 17 ngày mai xin phép nghỉ, đã đổi lớp với thầy, cho nên buổi chiều thầy đều không có tiết."

"Ừm." Cố Khê nhẹ gật đầu, may mà có Tiếu Hàm ở đây, nếu không một mình cô nhất định sẽ cảm thấy rất bơ vơ, "Cảm ơn."

Tiếu Hàm giơ tay lên sờ lên đầu của Cô, "Còn nói cảm ơn với thầy, quá khách khí rồi."

Đôi mắt Cố Khê lộ ra bên ngoài khẩu trang hiện lên ý cười, "Thầy đừng đến gần em quá, sẽ bị lây bệnh."

"Yên tâm, em mang khẩu trang rồi, sẽ không lây ra ngoài."

"Tiếu Hàm! Thật sự là cậu!"

Một giọng nam truyền đến, Cố Khê cũng thuận theo âm thanh nhìn qua, là một người đàn ông mặc áo blouse trắng, xem ra cũng ba mươi tuổi, xem bộ dáng là bác sĩ của bệnh viện.

Tiếu Hàm biết anh, anh tên Tống Minh, trước kia cùng làm việc tại một bệnh viện, là bác sĩ trưởng khoa khoa tim mạch.

"Anh Minh, đã lâu không gặp." Tiếu Hàm cười cười chào hỏi.

Tống Minh đi tới vỗ vỗ vai anh, "Hôm nay có ngọn gió nào thổi cậu đến đây?"

"Tôi chỉ là đi cùng học sinh của tôi thôi."

Tống Minh nhìn nữ sinh bên cạnh anh, ngữ khí có chút mập mờ, "Nha, có biến a."

Tiếu Hàm giải thích nói: "Học sinh của tôi, cậu đừng nghĩ lung tung."

Tống Minh có chút không tin tưởng được, "Thì ra tin đồn là thật, cậu thật sự làm giáo viên. "

Tiếu Hàm nhẹ gật đầu, "Ừm."

"Tôi nói cậu một người học y..." Tống Minh muốn nói lại thôi, có thể nhìn ra được anh đối với việc Tiếu Hàm từ bỏ làm bác sĩ cảm thấy rất đáng tiếc, chú ý đến Cố Khê vẫn còn ở đây, anh nói: "Nếu không chờ tôi tan tầm, tìm một nơi nào đó hàn huyên một lát?"

Tiếu Hàm nói: " Sợ rằng hôm nay không tiện lắm, hôm khác đi."

"Được, hôm nào hẹn, vậy tôi đi trước."

"Được."

Tống Minh quay người đi rồi, lượt lấy thuốc vừa vặn đến phiên Cố Khê, cô cầm thuốc, cùng Tiếu Hàm ra khỏi bệnh viện.

Bọn họ ở bệnh viện qua hơn hai giờ đồng hồ, cơm trưa cũng chưa ăn.

Hai bên má Cố Khê sưng lên, không thể dùng lực nhai, chỉ có thể ăn các loại thực phẩm dạng lỏng, Tiếu Hàm dẫn cô đến một cửa hàng bán cháo.

Hai người ngồi trên một cái bàn hình chữ nhật dài, cách những chỗ ngồi khác một khoảng khá xa, phòng ngừa lây bệnh cho người khác.

Cố Khê nghĩ đến cuộc đối thoại vừa nãy của Tống Minh và Tiếu Hàm, cô cũng nhận ra được, Tống Minh đối với việc Tiếu Hàm bỏ nghề đi làm giáo viên cảm thấy rất đáng tiếc.

Cố Khê nghĩ đến việc Tiếu Hàm nhất định đã từng là một bác sĩ rất ưu tú.

Tuy rằng anh làm giáo viên cũng không tệ, nhưng cô thật sự kỳ vọng muốn nhìn thấy bộ dáng anh mặc áo blouse trắng chăm sóc người bệnh.

Giống như nửa năm trước, bọn họ ở cổng thư viện bắt gặp tai nạn xe cộ, Tiếu Hàm là người đầu tiên chạy đến cứu người, hình dáng anh lúc đó, bình tĩnh tỉnh táo, chuyên chú chăm sóc người bệnh, rất có mị lực.

"Thầy, thầy về sau sẽ còn trở lại làm bác sĩ nữa không?" Cố Khê hỏi.

Tiếu Hàm dừng một chút, "Bây giờ thì chưa biết được."

"Em cảm thấy thầy nhất định còn chưa bỏ cuộc."

Tiếu Hàm nhìn nhìn cô, "Em có thể nhìn ra được sao?"

"Vâng, thầy nói là chưa biết như thế nào hay vẫn sẽ không trở về, cũng đã nói rõ nội tâm của vẫn còn đang đấu tranh, nếu như thầy vẫn kiên định không quay về, vậy thầy nhất định sẽ trả lời không."

Bị Cố Khê nhìn thấu tâm tư, Tiếu Hàm cười khổ, "Đại khái là như vậy."

Cố Khê nhìn nhìn anh nói: "Em cảm thấy, có đôi khi suy nghĩ một việc quá nhiều, càng nghĩ sẽ càng phức tạp, ngược lại không nghĩ quá nhiều, thực hiện nó trước, ngược lại có thể chậm rãi hiểu được cái mình muốn nhất là gì."

Tiếu Hàm nghe cô nói, như đang suy nghĩ điều gì, lại nói: "Tuổi còn nhỏ như vậy, chuyện hiểu được cũng không ít."

Cố Khê hỏi: "Thầy không có cảm thấy tư tưởng em rất trưởng thành sao?"

Tiếu Hàm bị câu này của cô chọc cười, "Thật xin lỗi, mắt của thầy kém quá."

Cố Khê: "..." cô không có nói đùa, tuổi tác của tâm hồn cô muốn so với bây giờ lớn hơn rất nhiều, nếu vẫn ở thế giới cũ, cô và Tiếu Hàm cũng chỉ chênh lệch nhau bốn tuổi.

Ăn cháo xong, Cố Khê về khách sạn, Tiếu Hàm về trường học.

Quay về khách sạn đã là bốn giờ chiều, cô thiếp đi nửa giờ, sau khi tỉnh lại thì bắt đầu bật máy tính lên sửa bản thảo.

Nhìn màn hình laptop, bốn bề rất yên tĩnh, cô một chữ đều đọc không vào, trong đầu đều là hình ảnh Hạ Hữu Nam.

Không biết là anh đã về nhà, hay là vẫn quay lại trường học.

Sau khi nói rõ ràng với anh, Cố Khê thực sự cảm thấy như trút được gánh nặng, nhưng là sâu trong nội tâm cô lại có một loại cảm giác khó nói nên lời, cũng không biết nó từ đâu mà đến, làm thế nào xua tan nó đi.

——

Trong khoảng thời gian cách ly, cô mỗi ngày đều đợi trong khách sạn, đọc sách sửa bản thảo, sáng sớm khi đường xá không đông đúc sẽ đi xung quanh tản bộ, hít thở không khí trong lành.

Ban đầu cứ nghĩ làm những việc mình thích, hẳn là rất thoải mái tự do, nhưng viêm tuyến nướt bọt không những làm hai bên má cô sưng đau, còn kèm theo triệu chứng sốt nhẹ và đầu óc choáng váng, mỗi ngày ngoài cháo ra thì cái gì cũng không ăn được, thời gian chịu đủ loại hành hạ như vậy, như bị tra tấn không khác gì mấy.

Cũng may, sau khi uống hai ngày thuốc, hai má đã tiêu sưng rồi.

Tiếu Hàm lo lắng cô đột nhiên sẽ sốt cao, luôn bắt cô mỗi ngày sáng và tối phải báo cho anh biết nhiệt độ cơ thể của mình.

Chiều thứ sáu sau khi tan học, anh còn đích thân đến kiểm tra sơ bộ cho cô.

Thứ bảy, Sở Dục Tân cùng Khương Linh đều nói phải tới thăm cô, Cố Khê vốn muốn khuyên bọn họ đừng đến, sợ bọn họ cũng bị lây bệnh, nhưng bọn họ khăng khăng phải đến xem qua tình trạng của cô.

Khương Linh đem bài thi cùng bài văn đã được giáo viên sửa lại mấy ngày nay cho cô ôn tập, gian phòng ở khách sạn quá nhỏ, Cố Khê dẫn bọn họ đến bờ đê gần đó để tản bộ.

Do muốn an toàn cho mọi người, Cố Khê luôn đeo khẩu trang, còn bắt cả Khương Linh và Sở Dục Tân cũng phải đeo khẩu trang phòng ngừa.

Hôm nay khí hậu đã ấm lên một chút, ra bờ sông tắm nắng, quả thực rất dễ chịu.

Sở Dục Tân nói: "Tôi nghe nói có một lớp mười một có đến bảy tám người bởi vì viêm tuyến nướt bọt đã xin nghỉ phép, đúng là khu vực nhiễm bệnh nặng nhất."

Cố Khê hỏi: "Vậy lớp chúng ta còn có ai khác bị nhiễm viêm tuyến nướt bọt sao?"

Khương Linh lắc lắc đầu, "Không có, chỉ có cậu cùng Ngọc Châu hai người xin nghỉ phép, những người khác không ai thấy không thoải mái."

"Ừm." Cố Khê thở dài một hơi, cũng may không có gây họa cho người khác.

Khương Linh hỏi: "Cố Khê, cậu đi khám bác sĩ đã tốt hơn chút nào không? Lúc nào thì có thể quay lại trường?"

"Tốt hơn nhiều rồi, nhưng thời gian nào có thể đi học lại, thì phải thông qua bác sĩ kiểm tra khỏi hẳn mới quay lại trường được."

Sở Dục Tân hai tay đút vào túi quần nói: "Thật ra cậu cũng đừng quá lo lắng, mình đã đặc biệt mà xem qua, bệnh viêm tuyến nướt bọt đa phần trong vòng một tuần đều sẽ khá hơn, không khám bác sĩ cũng được, sẽ như bị cảm giống nhau."

"Triệu chứng giống nhau, nhưng viêm tuyến nướt bọt so với bị cảm khó chịu hơn nhiều."

"Rất khó chịu sao?" Khương Linh hỏi.

"Có một chút, ăn bất cứ cái gì cũng sẽ cảm thấy đau."

"Vậy cậu ăn cháo đi."

Cố Khê cười khổ, " Mấy ngày gần đây ngày ba bữa đều là cháo, tớ sắp mắc chứng sợ ăn cháo rồi."

Khương Linh thở dài một hơi, "Khê Khê thật đáng thương a."

Sở Dục Tân xoay người, mặt nhìn về phía Khương Linh cùng Cố Khê, một bước một bước bước về sau, "Đúng rồi, Cố Khê, ngày đó cậu vừa ra khỏi trường học, Hạ thiếu cũng xin nghỉ, là đi tìm cậu sao?"

Cố Khê có chút khó mà mở miệng, chuyện phát sinh ngày đó của cô và Hạ Hữu Nam, cô không muốn để cho bất kỳ ai biết đến, yên lặng chôn nó trong lòng, để nó dần dần trôi vào quên lãng.

Cô chỉ hời hợt trả lời, "Tôi trên xe buýt gặp được cậu ta, câu ta hình như cũng không thoải mái."

Sở Dục Tân không xem là đúng, cười lạnh một tiếng, "Cậu ta không thoải mái mới là lạ."

Khương Linh cũng gật đầu, "Đúng a, tớ cũng không thấy cậu ta có chỗ nào không thoải mái."

Cố Khê mím mím môi, "Vậy, cậu ta buổi chiều có về trường học không?"

"Không, cậu ta ngày hôm sau mới quay lại trường."

Cố Khê lại hỏi thêm, "Vậy cậu ta, không có gì bất thường chứ."

"Không có a, vẫn là một bộ mặt lạnh như băng sơn kia." Sở Dục Tân nghi ngờ nhìn xem Cố Khê, "A, hai người các cậu... sẽ không..."

Cố Khê nhìn nhìn anh, khẩn trương nói, "Hả?"

"Không có gì, chỉ là cảm thấy vấn đề cậu vừa hỏi rất kỳ lạ."

Cố Khê ho nhẹ, "Cậu ta nói không thoải mái, bạn bè với nhau nên quan tâm một chút mà thôi."

"Vậy cậu yên tâm, cậu ta vẫn tốt."

"Ừm." Vậy là tốt rồi.

Cố Khê nghỉ ngơi ròng rã một tuần lễ mới quay lại trường học, thật ra lúc xin phép nghỉ ngày thứ năm, hai má đã tiêu sưng rồi, nhưng vì muốn an toàn cho mọi người, cô vẫn là ở đây dưỡng bệnh thêm hai ngày nữa.

Lưu Ngọc Châu quay lại trường trước cô một ngày.

Biết được Cố Khê cũng bị bệnh viêm tuyến nướt bọt, Lưu Ngọc Châu luôn tự trách bản thân, "Cố Khê, thật xin lỗi, đều là tôi liên luỵ đến cậu."

Cố Khê mặc dù cảm thấy mình bất hạnh, nhưng cũng không trách cô, dù sao ai cũng không nghĩ đến sẽ như thế này, "Không có chuyện gì, bây giờ không phải tất cả đều tốt sao?"

"Ừm."

Cố Khê còn tưởng rằng, cô vừa khỏi bệnh truyền nhiễm, sau khi trở lại thì tất cả mọi người sẽ xa lánh cô.

Nhưng là sau khi trở về thì mới nhận ra cũng không có chuyện như vậy, Khương Linh nói với cô, cô mới biết được, thì ra trước khi các cô trở về, Tiếu Hàm đã ở trên lớp phổ cập kiến thức, nói với mọi người nếu đã khỏi hẳn về sau sẽ không lây bệnh nữa.

Những ngày gần đây, Tiếu Hàm đã trợ giúp và quan tâm cô cũng không ít, Cố Khê đang suy nghĩ cảm ơn anh như thế nào.

Tặng quà cho anh?

Nhưng nên tặng cái gì mới tốt?

Đối với chuyện tặng quà này, Cố Khê không biết nên làm thế nào, thế là cùng Khương Linh thảo luận một chút.

Khương Linh nói mùa đông nên tặng khăn quàng cổ, Cố Khê nghĩ nghĩ, cảm thấy không thỏa đáng, tặng khăn quàng cổ là tình nhân mới có thể tặng cho nhau.

Lúc sau cô nghĩ nghĩ, quyết định tặng anh một cái ly giữ nhiệt, mỗi giáo viên đều có một cái ly giữ nhiệt, nhưng anh lại không có.

——

Cuộc sống lớp mười hai bề bộn nhiều việc, mỗi ngày đối mặt với sách vở cùng cả biển đề thi, từ sáng đến tối, như ngựa chạy không ngưng nghỉ.

Cố Khê phát hiện, thì ra chỉ cần Hạ Hữu Nam không cố ý xuất hiện ở trước mặt cô, cô cũng không đi tìm anh, hai người bọn họ có khả năng cả ngày cũng sẽ không gặp nhau được.

Từ sau ngày đó, Hạ Hữu Nam cũng không có bất kỳ khác thường nào, anh vẫn như cũ không thích nói chuyện, lên lớp lúc cảm thấy nhàm chán cũng sẽ xem sách ngoại khóa, đối với nữ sinh cố ý đến gần anh, anh vẫn giữ gương mặt băng sơn bất biến kia.

Bước vào tháng 12, hàng loạt các kỳ thi đua nhau mà tới, thành tích của Cố Khê càng ngày càng tiến bộ, lần có thành tích tốt nhất đó là có tên trong danh sách top mười của lớp.

Một ngày kia đang trong tiết sinh học, Tiếu Hàm tay phải cầm sách vở, tay trái cầm một cái ly giữ nhiệt tiến vào.

Sau khi tan học, mấy nữ sinh vây quanh Tiếu Hàm hỏi về đề sinh học vừa nãy.

Hạ Hữu Nam bị chủ nhiệm lớp gọi vào văn phòng.

Vương Quế phương ngồi trên ghế, ngẩng đầu nhìn Hạ Hữu Nam, "Mẹ em có gọi điện thoại cho cô, nói sơ lược qua tình trạng của em, cô có chút ngạc nhiên, thực sự là quá đột ngột rồi, cho nên mới kêu em đến đây nói chuyện với cô một chút. Với thành tích trước mắt của em, tỉ lệ đậu Đại Học Thanh Hoa là vô cùng lớn, nhưng nếu em cảm thấy trường Harvard Stanford mới là mục tiêu của em, cô cũng sẽ ủng hộ em, nhưng cô thực sự muốn nghe chính em nói lên nguyện vọng của mình."

Hạ Hữu Nam thản nhiên nói: "Cá nhân em cũng định đi du học."

Vương Quế Phương nhẹ gật đầu, "Ừm, vậy cô đã hiểu. Đây chính là lựa chọn của em, cô cũng rất tôn trọng, cô sẽ cùng lãnh đạo nhà trường bàn bạc một chút về vấn đề này."

Trước/74Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Nghĩ Đương Cá Mặn