Saved Font

Trước/146Sau

Xuyên Thành Bạn Đời Xinh Đẹp Bệnh Tật Của Nhân Vật Phản Diện

Chương 33: Trả Lại Trong Sạch Cho Ngươi!

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Xe ngựa vững vàng chầm chậm tiến về phía trước, bầu không khí trong xe yên tĩnh nhẹ nhàng.

Thẩm Thanh Đường nói chuyện với Tần Di một lúc, trên khuôn mặt tái nhợt hiện lên một chút mệt mỏi, sau đó cậu thì thầm: “Lan Đình, em buồn ngủ rồi, em muốn ngủ một lát.”

Tần Di khẽ nhíu mày, nhưng lại nghiêm túc nhìn Thẩm Thanh Đường, thấy vẻ mặt Thẩm Thanh Đường khá bình thản, liền yên lặng ôm Thẩm Thanh Đường nói: “Ngủ đi.”

Sau một lúc.

Thẩm Thanh Đường cuộn tròn trong lòng Tần Di, thậm chí còn cởi giày ra, nhắm mắt ngủ say sưa.

Giống như một con tiểu hồ ly trắng như tuyết, mềm mại và đáng yêu.

Tần Di ôm cơ thể gầy yếu như không xương trong tay, sau đó nhìn khuôn mặt trắng nõn dịu dàng cùng hàng mi mảnh rũ xuống đang say giấc nồng của Thẩm Thanh Đường, ánh sáng trong con ngươi hơi lấp lánh.

Bấy giờ, hắn lại lặng lẽ siết chặt tay Thẩm Thanh Đường, vẻ mặt khác thường.

Tu vi của kẻ đã tấn công Thẩm Thanh Đường ít nhất cũng phải Luyện Khí tầng sáu trở lên, nếu không thì hắn và Mộ Phi đã có thể phát hiện ra.

Linh lực nhiều như vậy đột nhiên rót vào cơ thể Thẩm Thanh Đường, cho dù hắn giúp tiêu hóa một phần, phần còn lại lưu trong cơ thể cậu, liên tục tác động vào kinh mạch, sẽ khiến cậu cực kỳ khó chịu.

Lại càng không thể ngủ yên như vậy.

Hắn từng cho rằng Thẩm Thanh Đường là một người yếu đuối và hay nũng nịu, nhưng bây giờ xem ra, sự ngoan cường ở Thẩm Thanh Đường mạnh hơn hắn tưởng nhiều.

Từ nãy đến giờ, lời than phiền duy nhất của Thẩm Thanh Đường nghe có vẻ nhẹ nhàng bâng quơ, ngược lại càng giống làm nũng thì đúng hơn.

Chẳng qua muốn giả vờ ngủ thì cứ giả vờ đi, những lúc như thế này, để Thẩm Thanh Đường nằm yên sẽ thoải mái hơn là hao tổn sức lực nói chuyện với hắn.

Nghĩ đến đây, Tần Di bình tĩnh đưa tay ra, nhẹ nhàng điều chỉnh lại cổ của Thẩm Thanh Đường, để cậu ngủ được thoải mái hơn.

Lúc này, đôi môi tái nhợt mềm mại của Thẩm Thanh Đường khẽ nhếch lên một nụ cười nhẹ.

Nụ cười này rơi vào trong mắt Tần Di, làm lòng hắn nhịn không được thổn thức.

Vòng tay đang ôm Thẩm Thanh Đường càng siết chặt hơn.

Từ khi Thẩm Thanh Đường thành thân với hắn cho đến bây giờ, thứ mà Thẩm Thanh Đường dành cho hắn luôn là sự kinh hỉ và dịu dàng.

Vốn dĩ ban đầu hắn cho rằng, lần này là hắn phải trả hết nợ.

Nhưng bây giờ xem ra, ngược lại là ông Trời đã ban cho hắn một món quà.

· ·

Biết Thẩm Thanh Đường bị bệnh nên người đánh xe rất ổn định và cẩn thận, tự nhiên họ cũng chạy chậm hơn.

Trước đây, chỉ mất nửa giờ để đến nơi, nhưng lần này lại mất gần một giờ.

Mắt thấy sắp đến Thẩm gia, mấy chiếc xe ngựa không hẹn mà cùng dừng lại.

Cảm nhận được bên ngoài xe ngựa có động tĩnh, Tần Di khẽ nhíu mày, vô thức dùng áo choàng che Thẩm Thanh Đường đang mơ màng trong lòng, vén rèm bên cạnh xe ngựa nhìn ra bên ngoài.

Trước cổng chính Thẩm gia, có mấy cỗ xe ngựa hoa lệ đã đậu ở đó.

Rèm lụa và sa tanh trên xe ngựa lần lượt được thêu các ký tự “Mộ” và “Lục”, thể hiện danh tính của người đến đây.

Biết chuyện Thẩm Đình tiến kỳ Trúc Cơ thành công, vậy mà có hai gia tộc trong số ba gia tộc còn lại thực sự đứng ngồi không yên.

Mộ gia và Lục gia đều chạy đến.

Đôi môi mỏng dưới lớp mặt nạ của Tần Di lặng lẽ hiện lên một tia cười lạnh.

Kỳ thực chẳng phải Lâm gia đã chạy đến từ sớm rồi sao?

Lúc này e là có tật giật mình, không dám tới cửa mà thôi.

Thẩm Đình và Thẩm Thanh Ngạn ở xe ngựa phía trước rõ ràng cũng phát hiện ra tình hình này, Thẩm Đình cau mày, xuống xe trước và nói với người đánh xe phía sau: “Đưa cô gia, nhị thiếu gia và vị Mộ thiếu gia này vào nhà từ cửa sau đi, ta cùng đại thiếu gia đi gặp khách.”

Người đánh xe lập tức tuân lệnh, quay xe lại chạy về phía cửa sau.

Thấy vậy, Tần Di yên lặng hạ màn xuống, không có ý định ra mặt.

Hắn không muốn quan tâm quá nhiều đến ân oán giữa Thẩm gia với ba gia tộc khác, Thẩm Đình bây giờ đã là tu sĩ Trúc Cơ, có đủ năng lực giải quyết.

Hiện tại, hắn chỉ muốn Thẩm Thanh Đường được bình an.

· ·

Một trước một sau, hai chiếc xe chở Tần Di, Thẩm Thanh Đường và Mộ Phi lần lượt chạy vào Thẩm phủ bằng cửa sau không một tiếng động.

Tần Di đã đến đây một lần và biết phòng của Thẩm Thanh Đường, sau khi xuống xe, hắn khoác áo choàng cho Thẩm Thanh Đường rồi bế cậu vào phòng.

Mộ Phi theo sát phía sau.

Sau khi vào phòng Thẩm Thanh Đường, Tần Di bảo Mộ Phi đợi bên ngoài, còn hắn thì bế Thẩm Thanh Đường vào phòng ngủ.

Người hầu đã thắp hương trong phòng ngủ, mùi thơm nhè nhẹ phảng phất trong phòng, chăn đệm đã được thay mới bằng loại mềm nhất.

Thấy vậy, Tần Di yên tâm nhẹ nhàng đặt Thẩm Thanh Đường lên giường.

Sau khi đắp chăn cho Thẩm Thanh Đường, Tần Di đang định đi ra ngoài, lại đột nhiên bị cậu kéo tay áo.

Tần Di ánh mắt khẽ động, nhưng cũng không vạch trần, chỉ xoay người nói: “Em tỉnh rồi?”

Thẩm Thanh Đường lúc này mới mở mắt ra, thần sắc dịu dàng nhưng sắc mặt vẫn tái nhợt, lúc này kéo ống tay áo của Tần Di, nhỏ giọng hỏi: “Lan Đình, chàng đi đâu vậy?”

Tần Di sửng sốt một chút, sau đó bất đắc dĩ nói: “Yên tâm đi, ta chỉ là đi gặp Tiểu Phi, sẽ không gây phiền phức cho em đâu.”

Thẩm Thanh Đường bị Tần Di đoán trúng, nhưng cậu không hề ngượng ngùng, ngược lại thở phào nhẹ nhõm, cười nhẹ: “Thật ra ý em không phải vậy.”

Tần Di: ?

“Em muốn… đi xem phụ thân và những người khác.”

Thẩm Thanh Đường quả nhiên đúng như Tần Di đoán, không ngủ mà vẫn tỉnh táo, cho nên cậu biết động tĩnh bên ngoài.

Mặc dù Thẩm Đình không nói rõ mình sẽ gặp loại khách nào, nhưng Thẩm Thanh Đường cũng đoán được – trừ ba vị gia chủ ra, sẽ không có ai đến thăm vào lúc này.

Lai giả bất thiện.

Quan trọng nhất là cậu vừa mới chịu thiệt từ Lâm gia, với tính khí hung bạo của Thẩm Đình, rất dễ nói bậy với đám cáo già đó.

Dù sao cậu cũng biết một ít hướng đi của cốt truyện và tính cách của nhân vật, có lẽ ra đó sẽ giúp được chút chuyện.

Sau khi nghe Thẩm Thanh Đường nói xong, Tần Di lại nhìn vẻ mặt của Thẩm Thanh Đường, liền biết cậu lại bắt đầu lo lắng.

Lúc này hắn trầm mặc chốc lát, cũng không trực tiếp ngăn cản, chỉ là im lặng ngồi xuống, bình tĩnh nói: “Em đi làm gì? Đi ra đó rồi ngất tại chỗ sao?”

Thẩm Thanh Đường: …

Sau đó Thẩm Thanh Đường bĩu môi giả vờ tức giận: “Lan Đình lại trêu em.”

Tần Di nhìn Thẩm Thanh Đường, đưa tay kéo chăn cho cậu, còn định nói gì đó, Mộ Phi đột nhiên từ bên ngoài xông vào với vẻ mặt lo lắng và tức giận.

“Tần đại ca, xảy ra chuyện rồi, xảy ra chuyện rồi!”

Tần Di nhíu mày, trầm giọng nói: “Nói đàng hoàng.”

Mộ Phi liếc nhìn Thẩm Thanh Đường đã tỉnh, cho rằng mình đã đánh thức Thẩm Thanh Đường, trong mắt hiện lên một chút áy náy.

Nhưng lúc này sự tình cấp bách, Mộ Phi cũng không thèm để ý, xin lỗi một tiếng rồi tức giận nói với Tần Di: “Tần đại ca, Mộ gia âm hồn bất tán, vậy mà dẫn theo thằng cha Trần trưởng lão gì đó, nói là muốn xác nhận hai tên tà tu chúng ta, làm ầm ĩ đòi chúng ta phải ra ngoài đối chất với lão! Lão còn nói nếu chúng ta không ra mặt thì chính là Thẩm gia đang cố tình bao che, muốn lục soát Thẩm gia!”

Thẩm Thanh Đường: …

Tần Di: ?

Nhưng rất nhanh, trong mắt Tần Di hiện lên một tia lạnh lùng, trầm giọng nói: “Đi thì đi, sợ cái gì, vừa hay làm cho bọn chúng chết tâm, sau này không dám tung tin đồn nhảm nữa”

Mộ Phi cắn môi, không nói nữa.

Nhìn thấy vẻ mặt Mộ Phi, Tần Di đột nhiên ý thức được gì, không tự chủ được nhíu mày.

Lúc này, Tần Di trầm ngâm một hồi, không nói gì với Mộ Phi, mà quay đầu nhìn Thẩm Thanh Đường: “Em ở đây nghỉ ngơi cho tốt, ta đi với Tiểu Phi một lát rồi về.”

Làm sao Thẩm Thanh Đường không nhìn thấy trao đổi ánh mắt giữa Tần Di và Mộ Phi, nhưng cậu im lặng một lúc không nói gì, chỉ nhẹ nhàng nói: “Ừm, mọi việc cẩn thận một chút.”

Tần Di gật đầu.

· ·

Sau khi rời khỏi phòng Thẩm Thanh Đường, hai người không đi xa, Mộ Phi lo lắng nói.

“Tần đại ca, lão họ Trần kia hình như đã phát hiện gì đó, lão nói chúng ta đi theo con đường tà pháp tu luyện huyết thú, làm sao bây giờ?”

Nghe Mộ Phi nói vậy, Tần Di ánh mắt khẽ động.

Một lúc sau, hắn cực kỳ bình tĩnh nói: “Lão cũng chỉ là phỏng đoán thôi, còn xa so với sự thật.”

Cảm nhận được thái độ thờ ơ của Tần Di, Mộ Phi trầm mặc hồi lâu, mới gượng cười nói: “Nhưng mà… Đối phương có tới hai Trúc Cơ.”

Tần Di rốt cục chậm rãi nhíu mày.

Tần Di thì không cần phải sợ, hắn mạnh hơn Mộ Phi rất nhiều, nhưng Mộ Phi …

Nếu cao thủ Trúc Cơ dùng vũ lực trấn áp Mộ Phi, nói không chừng thật sự có thể vạch trần thân phận thật của y.

Mộ Phi mà bại lộ, cho dù Tần Di không để lộ, cũng không khác gì bại lộ.

Cuối cùng, Tần Di yên lặng nhìn Mộ Phi một chút, vươn hai tay ra, hai viên đan dược đỏ như máu đột nhiên xuất hiện trong lòng bàn tay hắn.

Tần Di: “Cầm lấy uống đi.”

Khi Mộ Phi nhìn thấy đan dược, vẻ mặt y khẽ biến.

Nhưng Mộ Phi chỉ do dự một chút, liền dứt khoát đem viên đan dược nuốt xuống.

Tần Di cũng nuốt một viên.

Lại nói sau khi uống đan dược, làn da của Mộ Phi và Tần Di cùng xảy ra một trận vặn vẹo không nhỏ, giống như có thứ gì đó đang uốn éo dưới làn da của họ, rất đáng sợ.

Sắc mặt Mộ Phi cũng trở nên tái nhợt, hiển nhiên là y đang chịu đựng đau đớn.

Tần Di nhắm mắt lại, nhìn không ra biểu tình của hắn, nhưng nhìn đôi môi mỏng mím thành một đường của hắn, hiệu lực của loại đan dược này vẫn cực kỳ mạnh.

Loại vặn vẹo này kéo dài ước chừng nửa chén trà, Mộ Phi cùng Tần Di rốt cục khôi phục lại bộ dáng thường ngày, nhìn kỹ lại, làn da của bọn họ hình như càng mịn màng hơn, khí tức có vẻ khác biệt với người thường trên người cũng hoàn toàn biến mất.

Chỉ là khí thế của hai người đột nhiên giảm xuống một bậc, cũng may cảnh giới tạm thời không bị rớt xuống.

Mộ Phi biết viên thuốc có một số tác dụng phụ nghiêm trọng, nhưng thấy không bị rớt cảnh giới, Mộ Phi lúc này mới thở phào nhẹ nhõm

“Không sao, không sao, may mắn đệ không bị rớt cảnh giới, nếu không bọn họ nhất định sẽ hoài nghi.” Mộ Phi vui vẻ nói.

Tần Di chậm rãi mở mắt ra, trong mắt lóe lên một tia sắc bén, hắn không trả lời Mộ Phi, mà nói: “Đi thôi.”

· ·

Khi Tần Di và Mộ Phi đến sảnh chính của Thẩm phủ, Thẩm Đình đang đối đầu với gia chủ của Mộ gia và Lục gia với vẻ mặt không hài lòng.

Mộ Thận, gia chủ Mộ gia, Lục Tu, gia chủ Lục gia kiêm thành chủ thành Lăng Dương, một người là Trúc Cơ từng thứ nhất, người kia là Trúc Cơ tầng ba, cộng với Thẩm Đình, người vừa mới tiến lên Trúc Cơ tầng hai.

Ba Trúc Cơ chỉ đứng ở đó mà khí thế đã cực kỳ bức người, hạ nhân chỉ dám đứng ngoài cửa mà vẫn bị uy áp làm cho sắc mặt trắng bệch.

Đương nhiên, Trần Nhạc cũng đến, với tư cách là nhân chứng chủ chốt, lão ta đương nhiên phải đến.

Mà lần này lão ta cũng lấy danh dự của mình như một sự đảm bảo để xúi giục Mộ Thận đi tìm Lục Tu đến trấn áp Thẩm Đình với tư cách là thành chủ.

Nếu không, chỉ có một mình Mộ gia tới đây, Thẩm Đình e là sẽ không nể mặt.

Tần Di và Mộ Phi vừa xuất hiện, ngoại trừ Thẩm Đình, ba cặp mắt khác lập tức đổ dồn vào họ.

Mộ Phi cũng là lần đầu tiên nhìn thấy nhiều Trúc Cơ như vậy, khí thế bức người này khiến người thường ngày tùy tiện như y giờ phút này cũng hơi co rúm lại.

Nhưng nhìn bóng lưng thẳng tắp cùng vẻ mặt lãnh đạm của Tần Di, Mộ Phi vẫn yên lặng đứng thẳng—— thua người không thua trận, không thể để mất mặt!

Lục Tu vốn dĩ không muốn nhúng tay vào chuyện này, nhưng Trần Nhạc và Mộ Thận liên tục nhấn mạnh sự kỳ lạ của Tần Di và Mộ Phi, còn nói lần này Thẩm Đình tiến giai thuận lợi là nhờ có sự giúp đỡ của những tên tà tu này, ngộ nhỡ sau này Thẩm Đình cũng trở thành tà tu, thì thành Lăng Dương coi như tiêu rồi.

Lục Tu biết Mộ Thận mặc dù có chút mưu mô, luôn gây rối với nhà họ Thẩm, nhưng gã sẽ không bất cẩn trong những vấn đề lớn, nhìn thấy gã liên tục nhấn mạnh điều này, ông ấy không khỏi cảm thấy nghi ngờ.

Suy nghĩ một chút, ông ấy vẫn đến đây.

Tần Di và Mộ Phi vừa xuất hiện, Lục Tu và Mộ Thận tự nhiên nhìn họ ngay lập tức.

Nhưng nhìn lướt qua như vậy, Lục Tu và Mộ Thận trước tiên không phát hiện ra điều gì bất thường, vẻ mặt của bọn họ lập tức trở nên cổ quái.

Thẩm Đình trước đó đã xác minh thân phận Tần Di cùng Mộ Phi, đương nhiên lúc này hoàn toàn tin tưởng con rể, nhìn thấy Tần Di xuất hiện, liền thản nhiên cười nói: “Hai đứa tới rồi, cũng không biết Lục thành chủ và Mộ gia chủ nghe phải lời nhảm nhí gì, cho rằng hai đứa là tà tu, còn ngự giá thân chinh đến đây kiểm chứng, thật sự là buồn cười.”

Nói xong, Thẩm Đình lạnh lùng liếc nhìn Trần Nhạc ở bên cạnh.

Khi Trần Nhạc nhìn thấy vẻ mặt của Thẩm Đình, lão ta không thể ngồi yên, lập tức đứng dậy và nói một cách giận dữ: “Hai tên họ Tần và họ Mộ này thực sự là tà tu! Thẩm gia chủ đã tiến kỳ Trúc Cơ rồi mà sao vẫn bị che mắt? Chẳng lẽ ông đã nhận lợi ích gì từ bọn tà tu này?”

Thẩm Đình sắc mặt khẽ biến, vừa định nói chuyện, Lục Tu ở bên cạnh liền nhẹ phất tay một cái.

“Đừng tranh cãi nữa.”

Linh khí trong phòng đột nhiên ngưng tụ, uy áp từ từ trút xuống.

Vẻ mặt của Thẩm Đình và Trần Nhạc hơi thay đổi, đều ngừng nói chuyện.

Lục Tu được xem là một Trúc Cơ có uy tín lâu năm, căn cơ thâm hậu, quả thực không thể so sánh với họ.

“Có phải là tà tu hay không, ta thử một chút liền biết.” Lục Tu nhàn nhạt nói.

Thẩm Đình vừa định mở miệng trấn an Lục Tu, thanh âm lạnh lùng của Tần Di khẽ vang lên: “Thành chủ cứ việc tra xét, nếu là tà tu, Tần Di ta liền tự sát tại đây.”

Tần Di vừa mở miệng, sắc mặt những người khác lập tức biến đổi.

Theo đạo lý mà nói, Tần Di là tiểu bối, nếu Lục Tu không mở miệng, hắn không có tư cách nói trước.

Đặc biệt là khi hắn nói những lời khiêu khích như vậy.

Nhưng bọn họ không biết, là Tần Di cố ý.

Chỉ có cách này, mới khiến cho Lục Tu tập trung toàn bộ sự chú ý vào hắn.

Nếu đối phó với Mộ Phi, hắn sợ Mộ Phi sẽ bại lộ bí mật.

Vì vậy, nói xong câu này, Tần Di đổ thêm dầu vào lửa: “Nhưng nếu Tần Di không phải tà tu, thành chủ tính thế nào?”

Sau khi Tần Di nói điều này, ngay cả Thẩm Đình, người luôn lỗ mãng và nóng nảy, cũng trở nên vô cùng khó coi.

Chưa kể những người khác.

Từ khi Lục Tu làm thành chủ, ông ấy chưa từng thấy tu sĩ trẻ tuổi nào ngạo mạn như Tần Di, lúc này ánh mắt tối sầm lại, lạnh lùng nói: “Phải hay không phải? Ta tra xong rồi nói.”

“Tần Di chỉ là muốn công bằng, thành chủ không chấp thuận sao?”

Vẻ mặt của Lục Tu ngày càng khó coi.

Nhưng từng câu từng chữ của Tần Di nhắc nhở ông, thân là thành chủ, không nên vì tư lợi mà trái luật.

Cuối cùng, Lục Tu lạnh lùng nhìn Tần Di, trầm giọng nói: “Được, nếu như ngươi không phải tà tu, ta sẽ tự mình đi xử lý những kẻ tung tin tức đó.”

“Không cần tự mình ra tay, chỉ cần thành chủ tuyên bố với toàn thành Tần Di không phải tà tu, đã đủ chứng minh Tần Di trong sạch —— “

“Nực cười! Ngươi chỉ là Luyện Khí tầng bảy, ngươi có tư cách gì để thành chủ chứng minh ngươi trong sạch?”

Tần Di thờ ơ, nhưng không nói gì, thậm chí không thèm nhìn Trần Nhạc.

“Đủ rồi!” Lục Tu sắc mặt cực kỳ khó coi — ông nhìn Trần Nhạc bày ra vẻ mặt tức giận cùng hung ác, mơ hồ cảm thấy lần này bản thân đến nhầm rồi.

Nhưng đã đến rồi, Lục Tu không thể cứ như vậy rời đi, ông ấy luôn cảm thấy Trần Nhạc sẽ không đem loại chuyện này ra đùa giỡn.

Có lẽ Tần Di chỉ đang mạnh miệng?

Nghĩ đến đây, Lục Tu lại nhìn Tần Di thật sâu, Tần Di mặt không biểu tình đối mặt với ông.

Cuối cùng, Lục Tu trầm giọng nói: “Được, ta đáp ứng thì có làm sao, nếu ngươi không phải tà tu, ta sẽ tuyên cáo với thành Lăng Dương, trả lại trong sạch cho ngươi!”

------oOo------

Trước/146Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Tuyệt Thế Kiếm Đế