Saved Font

Trước/108Sau

Xuyên Thành Cô Vợ Cực Phẩm Thập Niên 70

Chương 100

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Thẩm Nhạc Hương không rõ Lưu Đại Nữu đang phát điên cái gì, vội kéo Thẩm Gia Hảo đang sợ hãi trốn qua một bên, đỡ phải Lưu Đại Nữu phát điên lên, không cẩn thận liền liên lụy tới bọn nó.

Trong khoảng thời gian này, Lưu Đại Nữu luôn thỉnh thoảng lại đây tìm Thẩm Nhạc Hương phiền toái, Thẩm Nhạc Hương đã sớm phiền chán lắm rồi. Nó thật sự là không rõ, Lưu Đại Nữu vì sao cứ nhìn chằm chằm nó không bỏ chứ ?

Nhưng mà cho dù Thẩm Nhạc Hương muốn tránh Lưu Đại Nữu, Lưu Đại Nữu vẫn có thể tinh chuẩn tìm được nó, sau đó bắt đầu ngốc nghếch kiếm chuyện với nó.

Lưu Đại Nữu xoay tại chỗ hai vòng, căn bản không tìm được cái người chọi mình , khóe mắt thoáng liếc thấy thân ảnh Thẩm Nhạc Hương, liền đầy mặt lửa giận vọt qua bên chỗ con bé.

Lưu Đại Nữu: "Thẩm Nhạc Hương! Nhất định là mày xúi người chọi tao, nhất định là cái con quỷ cái này!"

Thẩm Gia Hảo vừa nhìn thấy bộ dáng Lưu Đại Nữu, phản ứng đầu tiên là sợ hãi trốn ra sau lưng chị gái nó, nhưng nó chợt nhớ đến lúc trước Thẩm Mộ Quân từng nói, làm con trai nhất định phải kiên cường dũng cảm, không nên tránh suốt sau lưng con gái, bằng không trưởng thành rồi sẽ biến thành một người vô dụng nhu nhược.

Thẩm Gia Hảo không muốn biến thành một người nhu nhược, nó chỉ muốn làm một người đàn ông dũng cảm nam tử hán, sau đó bảo vệ cha nương và chị gái nó.

Thẩm Gia Hảo nghĩ như vậy, liền nhảy ra chắn trước mặt Thẩm Nhạc Hương. Nó là đàn ông con trai, nó phải bảo vệ chị gái nó.

Lưu Đại Nữu vốn muốn cào rách mặt Thẩm Nhạc Hương, nương nó nói mặt con gái là quan trọng nhất, bất luận xảy ra chuyện gì đều phải bảo vệ tốt. Bằng không trưởng thành sẽ biến thành kẻ xấu xí, không chỉ không có người đàn ông nào muốn cưới, còn sẽ bị người cả thôn cùng nhau giễu cợt.

Lúc trước có một người phụ nữ đứng nói chuyện với cha nó, nương nó liền nhảy lên cào rách mặt đối phương. Nương nó nói, phải như vậy thì mấy con hồ ly tinh lẳng lơ đó sẽ không thể tiếp tục quyến rũ cha nó.

Nương nó còn nói, nương Thẩm Nhạc Hương chính là lại con hồ ly tinh lẳng lơ như vậy đó, nên Thẩm Nhạc Hương chính là con hồ ly tinh nhỏ. Hồ ly tinh thì phải bị cào rách mặt, đỡ phải sau này Thẩm Nhạc Hương trưởng thành, liền đi khắp nơi quyến rũ đàn ông.

Nhưng mà Lưu Đại Nữu lại không nghĩ tới Thẩm Gia Hảo đột nhiên vọt ra, nó lập tức liền chộp vào trên mặt Thẩm Gia Hảo, Thẩm Gia Hảo tức khắc đau đến khóc rống lên.

Đèn lồng trong tay Thẩm Nhạc Hương cùng Thẩm Gia Hảo đều ngã xuống trên nền tuyết, thực mau liền bốc cháy lên.

Ngọn lửa minh diễm kia soi rọi khuôn mặt Lưu Đại Nữu vô cùng khủng bố, mấy đứa bé gái nhát gan tức khắc sợ tới mức khóc lớn lên.

Ai cũng không nghĩ đến Lưu Đại Nữu sẽ đột nhiên nổi điên, mấy đứa bé trai lập tức vọt đi lên, bắt được Lưu Đại Nữa đang còn muốn tiếp tục nổi điên.

Sau khi Vương Tiểu Hoa chọi Lưu Đại Nữu xong, liền trốn đến trong một góc xa nhất. Cô ta căn bản không thấy rõ đã xảy ra cái gì, chỉ nghe thấy có người nói Lưu Đại Nữu đánh người.

Cô ra vội ném quả cầu tuyết trong tay, chạy nhanh hướng tới chỗ Thẩm Nhạc Hương cùng Thẩm Gia Hảo, liền thấy trên mặt Thẩm Gia Hảo đã có hai vết cào rướm máu nhìn thấy rợn người.

Lúc trước khi Vương Tiểu Hoa tiếp cận với Thẩm Nhạc Hương cùng Thẩm Gia Hảo, xác thật là ôm tâm tư muốn nhờ Thẩm Mộ Quân tiếp tế cho cô ta đi học. Nhưng sau này sau khi dần dà tiếp xúc hai chị em, Vương Tiểu Hoa liền nhịn không được càng ngày càng thích bọn nó.

Thẩm Nhạc Hương tính cách nhiệt tình hào phóng, chưa bao giờ lại vì mình có thứ tốt, mà cố tình khoe ra hay hạ thấp người khác.

Mà Thẩm Gia Hảo, nó không chỉ rất đáng yêu xinh đẹp, tính cách cũng thập phần ngoan ngoãn hiểu chuyện, hoàn toàn không giống mấy thằng nhóc quậy trong thôn.

Nhưng mà lúc này cái thằng bé ngoan ngoãn kia lại ôm mặt lấm tấm mấy giọt máu nhỏ, vẻ mặt bi thương khóc lớn.

Vương Tiểu Hoa bước nhanh hướng tới bên cạnh Thẩm Gia Hảo, đang muốn muốn duỗi tay ôm lấy thằng bé một phen, đã bị một đôi bàn tay to giành trước một bước.

Bước chân Vương Tiểu Hoa dừng lại, liền thấy Dương Từ bế Thẩm Gia Hảo lên một phen, nhanh chân chạy tới nhà đại phu trong thôn.

Cô ta ngơ ngác nhìn theo thân ảnh của Dương Từ, suy nghĩ liền lập tức bị kéo tới kiếp trước. Kiếp trước hắn cũng là bộ dáng này, thích chăm sóc mấy đứa trẻ ngoan ngoãn, cho dù đối phương không thân chẳng quen với hắn, cũng không có bất luận quan hệ gì.

Vẫn là sau này Vương Tiểu Hoa mới biết được, Dương Từ sở dĩ rất để ý mấy đứa trẻ ngoan ngoãn, phần nhiều vì hoàn cảnh hắn gặp phải khi còn nhỏ.

Lúc Dương Từ còn nhỏ hắn cũng thực ngoan, ngoan đến chưa bao giờ làm cho người lớn phải lo lắng, người khác ai cũng khen hắn đúng là một đứa trẻ tốt.

Chỉ có bản thân Dương Từ mới hiểu rõ ràng, ngay từ đầu hắn cũng không phải ngoan ngoãn như vậy, chỉ là nếu như hắn không ngoan, sẽ bị người lớn đánh. Ba hắn đánh, mẹ kế hắn đánh, ba mẹ của người khác cũng có thể đánh hắn.

Dần dà...... Hắn không thể không trở nên ngoan ngoãn, bởi vì chỉ có như vậy mới có thể bảo vệ được bản thân mình.

Mỗi lần Dương Từ nhìn thấy những đứa trẻ ngoan ngoãn đó, đều có thể nhìn thấy bóng dáng mình trên người bọn nó.

Sở dĩ hắn muốn giúp bọn nó, quan tâm bọn nó, đại khái có lẽ là vì hắn có thể đồng cảm như bản thân hắn cũng bị.

Cũng có khả năng là hắn cảm thấy, nếu làm như vậy, thì cũng giống như bảo vệ được bản thân mình khi còn bé.

Vương Tiểu Hoa đang thất thần, lại bị tiếng gầm lên giận dữ của Thẩm Nhạc Hương làm cho bừng tỉnh. Chờ Vương Tiểu Hoa xoay người nhìn lại, liền thấy Thẩm Nhạc Hương đột nhiên nhào đến, nắm lấy tóc của Lưu Đại Nữu.

Vương Tiểu Hoa biết kiếp trước sức lực Thẩm Nhạc Hương rất mạnh mẽ, nên lo lắng con bé trong cơn thịnh nộ sẽ làm người bị thương. Đến lúc đó rõ ràng bọn họ mới là bên chiếm lý, nhưng nói không chừng liền thành Lưu Đại Nữu là người bị hại.

Mấy đứa nhóc chung quanh đang lôi kéo Lưu Đại Nữu, nhìn thấy Thẩm Nhạc Hương nhào tới, cũng không có ai có ý kéo Thẩm Nhạc Hương ra.

Bởi vì bọn nó không biết Thẩm Nhạc Hương rất mạnh, nên muốn để Thẩm Nhạc Hương đánh vài cái xả xả giận.

Vương Tiểu Hoa thấy thế, vội duỗi tay kéo tay Thẩm Nhạc Hương lại, "Hương Hương, không thể đánh, đừng đánh."

Thẩm Nhạc Hương vốn đang muốn đánh chết Lưu Đại Nữu, ai bảo nó dám đánh em trai mình ?

Mà đúng lúc này, khi đột nhiên nghe được tiếng Vương Tiểu Hoa nói, nó liền nhớ tới lời Lý Khanh Khanh lúc trước dặn mình.

Bởi vì sức lực Thẩm Nhạc Hương quá mạnh, cho nên Lý Khanh Khanh cùng Thẩm Mộ Quân từng nghiêm túc dặn dò con bé, không thể để chuyện lộ ra khắp nơi.

Bởi vì hiện tại tuổi nó còn quá nhỏ, nếu chuyện nó mạnh như vậy bị người xấu có tâm biết được, rất dễ chọc tới chuyện còn đáng sợ hơn.

Khi Thẩm Nhạc Hương nghĩ đến đây, vội buông tay đang nắm lấy tóc Lưu Đại Nữu ra. Nhưng mà cho dù Vương Tiểu Hoa ngăn cản kịp thời, Thẩm Nhạc Hương vẫn là kéo đứt một nhúm tóc lớn của Lưu Đại Nữu.

Vương Tiểu Hoa thấy Thẩm Nhạc Hương ném tóc xuống, khóe miệng không tự hiểu được run rẩy một chút, cô ta vội thừa dịp không có ai chú ý trộm, lén đưa chân gạt tuyết qua vùi đi.

Mà lúc này Thẩm Mộ Quân nghe được tin tức, cũng từ chỗ khác chạy lại đây.

Người đi báo cho Thẩm Mộ Quân chính là đứa em út của Đại Tráng. Khi nó nhìn thấy Lưu Đại Nữu nổi điên lên, liền nhanh như chớp đi báo cho người lớn.

Lưu Đại Nữu vừa nhìn thấy Thẩm Mộ Quân tới, cũng bất chấp cảm giác da đầu mình đang đau rát, lập tức há mồm khóc rống lên.

Lưu Đại Nữu vừa khóc vừa đưa mắt liếc khắp nơi, nó thật không tin một người lớn như Thẩm Mộ Quân, sẽ vì chuyện nhỏ như vậy mà đánh một đứa con nít như nó.

Trước kia khi Lưu Đại Nữu phạm gây ra chuyện, nó thường xuyên dùng cái biện pháp này, thường thì người lớn đều sẽ không thật sự so đo với nó.

Nhưng Lưu Đại Nữu không nghĩ tới sau khi Thẩm Mộ Quân lại đây, đúng là không đánh nó, mà là trực tiếp xách theo nó đi tìm cha nương nó.

Trên đường chạy tới đây, Thẩm Mộ Quân đã nghe mấy đứa nhỏ kể sơ qua sự tình.

Trong mắt mọi người, chính là Lưu Đại Nữu đột nhiên nổi điên muốn đánh Thẩm Nhạc Hương, sau đó Thẩm Gia Hảo lao tới bảo hộ chị gái, bị Lưu Đại Nữu trực tiếp cào thành mặt mèo.

Nương Lưu Đại Nữu vốn đang nằm ở trên giường đất, đang mơ mơ màng màng muốn ngủ một lát, liền nghe thấy bên ngoài có người kêu tên chồng mình, cô ta liền không kiên nhẫn mà lớn tiếng nói với về hướng phía ngoài : "Hắn ở nhà cha nương hắn kìa, đừng có kêu réo om sòm trước cửa nhà nữa!"

Người bên ngoài nghe thấy lời cô ta lời, quả nhiên không tiếp tục kêu nữa. Nương Lưu Đại Nữu cảm thấy có chút kỳ quái, sao dường như cô ta nghe cái tiếng kêu này giống giọng Thẩm Mộ Quân thế nhỉ ?

Nghĩ như vậy, cô ta vội vàng tụt xuống khỏi giường đất, vừa khoác thêm áo vừa đi về hướng cửa. Còn không đợi đến khi cô ta ra đến cổng lớn, liền nghe thấy tiếng con gái mình khóc đến tê tâm liệt phế.

Nương Lưu Đại Nữu tức khắc nóng nảy, cô ta cuống quít từ trong viện nhảy nhào ra tới, liền thấy Thẩm Mộ Quân đang xách theo con gái mình.

Lưu Đại Nữu liếc mắt một cái liền thấy nương nó, vội đá đạp lung tung hét lớn: "Nương ơi, nương ơi, mau tới cứu con với, hắn muốn giết con, hắn muốn giết con!"

Mấy đứa nhóc đứng cạnh nghe vậy thiếu chút nữa phì cười ra tiếng, cả đám bọn nó đều rõ ràng nhìn thấy mọi chuyện mới xảy ra, vậy mà Lưu Đại Nữu lại dám ngay trước mặt bọn nó mà đổi trắng thay đen.

Nhưng dù những người khác không tin lời nó nói, thì nương Lưu Đại Nữu lại rất tin tưởng. Cô ta nghe thấy thế lập tức hét to một tiếng, liền nhào về hướng Thẩm Mộ Quân, tư thế hùng hổ như muốn cùng Thẩm Mộ Quân đồng quy vu tận.

Từ ngày hôm qua cho tới nay, Thẩm Mộ Quân kỳ thật rất mệt, cho nên tâm tình hiện tại của hắn rất kém.

Nếu trước đây hắn gặp phải chuyện như vậy, sẽ tuyệt đối sẽ không chấp nhất với một đứa con nít. Nhưng tưởng tượng đến con gái hắn luôn bị Lưu Đại Nữu nhắm vào, hiện giờ con trai hắn cũng bị Lưu Đại Nữu trực tiếp cào rách mặt.

Thẩm Mộ Quân liền cảm thấy chuyện này không thể nhường nhịn nữa, đặc biệt là Lưu Đại Nữu hiện giờ mới năm sáu tuổi đã độc ác đáng sợ như vậy, nếu sau này con bé trưởng thành rồi, còn không phải gây họa một phương?

Thẩm Mộ Quân nhìn nương Lưu Đại Nữu xông tới, trong nháy mắt đối phương sắp bắt lấy hắn, hắn liền nhẹ nhàng nghiêng người né tránh, đối phương lập tức ai da một tiếng, ngã sấp trên nền tuyết.

Người đứng chung quanh xem náo nhiệt thấy thế, lập tức nhịn không được cười ha ha ha.

Nương Lưu Đại Nữu bị xấu hổ như vậy, tức khắc hận chết Thẩm Mộ Quân, bò dậy liền muốn đánh hắn một trận.

Mà đúng lúc này, một thân ảnh nhẹ nhàng đột nhiên xuất hiện, liền đẩy ngã nương Lưu Đại Nữu xuống chỗ cũ một lần nữa.

Thân ảnh này không phải ai khác, đúng là Lý Khanh Khanh ra ngoài đi tìm gon lại phát hiện con mình bị hiếp đáp.

Thẩm Mộ Quân không tiện vung tay đánh nhau với phụ nữ, nhưng Lý Khanh Khanh thì có thể. Ai cũng đều là phụ nữ, vậy thì không có ai tôn quý hơn ai cả.

Hiện giờ Lưu Đại Nữu dám bắt nạt con trai cô, cô thân là người lớn không thể đánh một đứa nhỏ, nhưng cô có thể dạy cho cha nương nó một bài học.

Lý Khanh Khanh: "Hừ, hôm nay con gái cô dám hiếp đáp con gái tôi, còn đánh con trai tôi, vậy giờ tôi liền đánh cho cô một trận để cha nương cô khỏi nhìn ra cô luôn."

Nương Lưu Đại Nữu thấy Lý Khanh Khanh tới, tức khắc nhịn không được liền túng quẫn. Cô ta đã từng chứng kiến thân thủ của Lý Khanh Khanh, người ta ngay cả lợn rừng đều có thể đánh chết.

Nương Lưu Đại Nữu tức khắc kêu rên một tiếng, liền muốn bò dậy đi tìm chồng mình, lại bị Lý Khanh Khanh bắt lấy sau cổ áo.

Lý Khanh Khanh lôi người ném vào trong đống tuyết lại lần nữa, trước khi đối phương bò dậy, lại đè đầu cô ta xuống một phen, vẻ mặt cô đầy phẫn nộ hỏi: "Không phải rất bất mãn với tôi sao? Không phải mỗi ngày uất ức xúi giục con gái mình đi bắt nạt con gái tôi sao ? Hiện giờ tôi đứng ngay trước mặt cô đây này, cô chạy cái gì chứ ? Thích bịa đặt nói xấu, chửi bới sau lưng người khác lắm mà, sao không dám chính diện chửi tôi đi ?"

Kỳ thật nương Lưu Đại Nữu cùng Lý Khanh Khanh thật đúng là không có gì gọi là thâm cừu đại hận, cô ta chỉ là ghen ghét Lý Khanh Khanh mà thôi, ghét Lý Khanh Khanh xinh đẹp, lại gả cho một người đàn ông vừa tuấn tú lại có năng lực đến vậy.

Bởi vì ghen ghét Lý Khanh Khanh, cô ta luôn nhịn không được tiện miệng, sau lưng mắng Lý Khanh Khanh là hồ ly tinh.

Rồi Lưu Đại Nữu nghe cũng nhiều, sau đó cũng học theo mắng Lý Khanh Khanh là hồ ly tinh, mắng Thẩm Nhạc Hương là hồ ly tinh nhỏ.

Lý Khanh Khanh không chỉ một lần nghe được, chỉ là bản thân cô không muốn quan tâm. Nhưng mà lần này thì không giống vậy, con gái cô ta thế mà lại dám công nhiên khi bắt nạt con của cô, vậy thì Lý Khanh Khanh không thể nhịn nổi nữa rồi.

Đối phó với loại người miệng tiện lại thêm đầu óc có hố, phải hung hăng cho đối phương bài học nhớ đời mới được.

Khi cha Lưu Đại Nữu gấp rút trở về, liền thấy bà vợ nhà mình bị Lý Khanh Khanh ấn ở trong đống tuyết, Lý Khanh Khanh còn đang dùng tuyết nhét vào trong quần áo vợ hắn.

Mới rồi hắn chỉ nghe người ta nói là mâu thuẫn của mấy đứa nhỏ với nhau, cho nên căn bản không đem chuyện này để ở trong lòng. Hiện giờ thấy Lý Khanh Khanh hành hung người như vậy, vừa cảm thấy Lý Khanh Khanh đúng là chuyện bé xé ra to, lại cảm thấy Lý Khanh Khanh thật khinh người quá đáng.

Sau đó hắn liền nghe thấy tiếng bà vợ hắn cầu cứu, tức khắc nóng đầu lên kêu: "Lý Khanh Khanh, cô làm gì vậy ? Tết nhất đừng có khinh người quá đáng nha, chỉ là mâu thuẫn của mấy đứa con nít với nhau, cô có cần làm quá như vậy không ?"

Lý Khanh Khanh nghe vậy nhưng đầu cũng chưa nâng lên một chút, cô nhìn thoáng qua cánh tay mình bị cào một đường chảy máu, liền thầm nghĩ đến Thẩm Gia Hảo cũng bị cào rách mặt, cái nhà này ai cũng muốn để móng tay dài ha.

Cô nghĩ bọn họ thích để móng tay dài như vậy chỉ sợ cũng là vì muốn đánh lén người khác, không thì cũng để cào người ta đổ máu.

Lý Khanh Khanh nhịn không được bắt lấy bàn tay đối phương, thập phần sạch sẽ lưu loát bẻ móng tay cô ta xuống.

Nương Lưu Đại Nữu tức khắc phát ra tiếng gào như heo bị thọc huyết , chỉ là nghe tiếng không chừng còn tưởng rằng cô ta bị người làm thịt ấy chứ. Nhưng thật tay cô ta chỉ bị gãy một cái móng tay mà thôi.

Động tác của Lý Khanh Khanh nhìn dọa người như vậy, nhưng kỳ thật đều rất có kỹ xảo một tay bóp chặt một tay bẻ gãy, chứ không phải rút móng tay cô ta ra.

Nhưng mà ở trong mắt cha Lưu Đại Nữu, liền thành Lý Khanh Khanh tàn nhẫn rút móng tay bà vợ hắn. Hắn lập tức nóng đầu lên, liền muốn xông lên cho Lý Khanh Khanh một quyền.

Mà khi hắn sắp chạm vào Lý Khanh Khanh, một cái chân dài đột nhiên đá một cái vào trên người hắn, hắn nhất thời không đề phòng liền hung hăng ngã trên mặt đất.

Mọi người thấy sự tình tựa hồ càng lúc càng lớn, liền có người đi mời lão thư ký tới.

Không còn cách nào, đại đội trưởng ngày hôm qua đi lên bệnh viện huyện đến bây giờ còn chưa trở về mà, bọn họ chỉ có thể mời lão thư ký tới thôi.

Chờ đến khi lão thư ký ra mặt, tự mình hỏi lại hết tiền căn hậu quả sự tình một lần, sau đó lại bảo người mang Thẩm Gia Hảo đến.

Hơn nữa khi lúc ấy xảy ra chuyện, có rất nhiều người lớn trẻ nhỏ ở xung quanh, lại còn có thanh niên trí thức Dương Từ đứng ra làm chứng.

Rốt cuộc cha nương Lưu Đại Nữu mới tin là do con gái bọn họ đột nhiên phát điên lên, đả thương con trai người ta.

Vốn dĩ nương Lưu Đại Nữu nương còn muốn lấy chuyện Lý Khanh Khanh đánh cô ta bị thương ra làm cớ, để ồn ào kiếm chuyện, trực tiếp lướt qua hết thảy.

Kết quả cô ra không nghĩ tới chính là, cô ta bị Lý Khanh Khanh lăn lộn hơn nửa ngày như vậy, toàn thân trên dưới chỉ có mỗi ngón út bị gãy móng mà thôi.

Hơn nữa có rất nhiều đứa nhỏ đều đứng ra chứng minh, Lưu Đại Nữu thường xuyên tìm lý do bắt nạt Thẩm Nhạc Hương, chuyện này không phải chỉ là mâu thuẫn nhỏ.

Lưu gia dưới sự chứng kiến của lão thư ký, chỉ có thể không tình nguyện xin lỗi Thẩm gia, hơn nữa lấy ra mười đồng tiền đền tiền thuốc men.

Lý Khanh Khanh đương nhiên chướng mắt chút tiền ấy, cô chỉ vào Lưu Đại Nữu đang khóc đến một phen nước mũi, nói: "Nếu các người còn không dạy con cho đàng hoàng, lần sau tôi sẽ không chỉ hù doạ thế này nữa đâu."

Lý Khanh Khanh nói như vậy, còn làm một động tác bẻ ngón tay, làm nương Lưu Đại Nữu nương sợ tới mức run lên một cái.

Trước/108Sau

Theo Dõi Bình Luận