Saved Font

Trước/142Sau

Xuyên Thành Em Gái Trà Xanh Của Nữ Chủ Trong Tra Tiện Văn (Xuyên Thành Tra Tiện Văn Nữ Chủ Trà Xanh Muội Muội)

Chương 11:

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Editor: Linh Kim

"Đồng chí cảnh sát! Đồng chí cảnh sát! Vừa vặn các anh đang ở đây, mau giúp tôi tìm tiểu thiếu gia."

Dẫn đầu đám người là một người phụ nữ trung niên, thời điểm bà nhìn thấy cảnh sát, giống như nhìn thấy cứu tinh, lập tức bổ nhào về trước mặt đám cảnh sát, sau đó vội vàng nói.

Người dẫn đầu cảnh sát bị người bị nữ bắt lấy cánh tay mà rống to một trận, nhanh chóng duỗi tay ngăn người phụ nữ làm ra hành động kích động, sau đó trấn an cảm xúc của đối phương: "Vị đồng chí này, cô không nên gấp gáp, chậm rãi nói cùng chúng tôi, tiểu..... tiểu thiếu gia nhà cô làm sao?"

Nói tới đây, nội tâm vị cảnh sát không khỏi phun tào một câu, "Bây giờ là thời đại nào? Thế nhưng còn kiểu xưng hô loại này tồn tại."

Có lẽ bởi vì có sự hiện diện của cảnh sát, cảm xúc của người phụ nữ rốt cuộc mới an ổn xuống.

Sau đó bà thút tha thút thít kể lại sự tình.

Nguyên lai bà là bảo mẫu của con trai một gia đình có tiền.

Hai chủ nhân của gia đình ngày thường đều quá bận rộn, căn bản không có thời gian quan tâm đến con cái, thường ngày đứa trẻ vẫn luôn là bà tự tay chăm sóc.

Giống như lúc này đây, hai vợ chồng ông bà chủ đã đáp ứng đưa cậu chủ đi vườn bách thú chơi, kết quả sáng ngày hôm nay hai người lại vướng phải công việc.

Cho nên bọn họ liền đổi quẻ, gọi bảo mẫu cùng mấy người làm khác mang con trai đi vườn bách thú chơi.

Sau đó, cậu bé vốn tưởng được cha mẹ đưa đi chơi một ngày liền thất vọng náo loạn một hồi, lúc sau đi vườn bách thú không cao hứng, thừa dịp lúc người đi cùng không chú ý mà chạy vào đám người mất hút.

Người phụ nữ cùng mấy người tìm ở phụ cận vườn bách thú nửa giờ, kết quả không thấy tiểu thiếu gia nhà mình, lúc này mới hoảng sợ, vội đi tìm bảo vệ vườn bách thú.

Cảnh sát nghe xong người phụ nữ trường thuật lại, hỏi: "Tiểu thiếu gia nhà cô tên gọi là gì?"

Thời điểm nghe đến đây, Ngôn Cẩn không khỏi dựng đứng lỗ tai lên, cô cảm thấy người trong miệng người phụ nữ nói có cảm giác quen biết.

Người phụ nữ khụt khịt nói: "Thiếu gia nhà chúng tôi tên gọi là Lăng Phong, là con một của chủ tịch tập đoàn Trọng Phong cùng giám đốc công ty điện ảnh Lam Thải.

Lăng Phong!!!

Cái này liền đúng rồi, nội tâm Ngôn Cẩn than thở.

Cô liền nói hoàn cảnh của tiểu thiếu gia này sao quen tai thế, đây không phải cô đã xem nguyên tác của tra nam Lăng Phong trong tiểu thuyết rồi sao?

Niên thiếu thiếu hụt tình thân bị cha mẹ không quan tâm mà lớn lên, đối với người duy nhất cho hắn ánh mặt trời "Nguyên chủ" liền ngoan ngoãn phục tùng, kết quả lại không cẩn thận tổn thương chân ái của mình vì yêu nhầm người.

Ngôn Cẩn nhớ rõ, trong tiểu thuyết nam chính được tác giả tẩy trắng, chính là không biết tốn bao nhiêu bút mực miêu tả còn nhỏ bị cha mẹ bỏ quên như thế nào, có bao nhiêu tịch mịch, bao nhiêu đáng thương.

Ừ, xác thực đáng thương! Đáng thương đến mức không cần tốn chút sức nào liền thừa kế tập đoàn lớn nhất nước Z cùng công ty điện ảnh lớn nhất.

Cha mẹ hắn còn để lại cho hắn rất nhiều nhân tài hữu dụng, khiến cho hắn mỗi ngày làm tổng tài đều nghĩ đến làm thế nào để lấy lòng phụ nữ, công ty vẫn vận hành bình thường không có chiều hướng đi xuống.

Đời trước là một cô nhi, Ngôn Cẩn chính là nói loại "Đáng thương" cỡ này cô cũng muốn.

Càng miễn bàn đến phần lớn thời gian Lăng Phong đều tổn thương Ngôn Hi mà lớn lên, kết quả cuối cùng vẫn như ý nguyện mà cùng người trong lòng ở bên hắn.

Bất quá..........

Ngôn Cẩn đánh tan suy nghĩ miên man trong lòng mình, bắt đầu suy xét chính sự trước mắt.

Hiện tại cô đã có thể xác định Ngôn Hi mất tích chính là tình tiết Ngôn Hi cứu Lăng Phong ở trong truyện.

Như vậy hiện tại đối với việc Ngôn Hi đang ở nơi nào, trong lòng Ngôn Cẩn đã có một chút suy đoán.

Trong tiểu thuyết đã từng nói, Ngôn Hi cùng nam chính Lăng Phong bị nhốt trong một căn phòng đen nhánh, cái phòng kia có một ô cửa sổ hướng ra bên ngoài.

Nam chính muốn chạy đi, kết quả bị người của bọn buôn người bắt được, chỉnh đốn đánh một trận, liền trực tiếp không còn sức lực.

Còn lại Ngôn Hi thông qua cửa sổ thông khí, ỷ vào chính mình còn nhỏ thân thể mềm, trực tiếp leo lên ô cửa sổ chui ra ngoài.

Sau đó vừa vặn gặp được cảnh sát đang truy tìm khắp nơi, cuối cùng là cứu được nam chính.

Nhưng thân thể Ngôn Hi bởi vì miễn cưỡng chui ra từ ô cửa nhỏ mà vĩnh viễn để lại vết sẹo.

Vết sẹo này chính là căn cứ để nam chính nhận ra Ngôn Hi mới là người cứu mình.

Mà hiện tại bởi vì Ngôn Thành báo nguy kịp thời, hơn nữa Tần Văn Châu khiến cho vườn bách thú lập tức bị phong tỏa, cho nên khẳng định người bắt Lăng Phong cùng Ngôn Hi còn ở bên trong vườn bách thú.

Hơn nữa căn cứ vào hành động hiểu rõ lộ trình đi lại của vườn bách thú, hẳn bọn chúng có địa điểm giấu người bên trong vườn bách thú.

Hiện tại chỉ cần bọn họ tra những chỗ có thể giấu người của vườn bách thú hẳn có thể tra ra được.

Liền nghĩ đến giả thuyết bọn buôn người nếu không phải người của vườn bách thú, thì cũng cùng người của vườn bách thú có một ít quan hệ.

Ngôn Cẩn đã suy nghĩ kỹ càng, nhưng đám người Tần Văn Châu cùng cảnh sát vẫn không biết gì cả, bọn họ chỉ có thể dùng phương pháp trước mắt, đó là tra từng du khách bên trong vườn bách thú.

Cha mẹ Lăng Phong cũng không phải người tầm thường, Tần Văn Châu cùng Ngôn Thành cũng là người có địa vị trong xã hội.

Cảnh sát hoài nghi là bắt cóc tống tiền trong cùng một dự án, vì vậy cũng điều tra thật cẩn thận những người có liên quan với cha mẹ.

Chỉ mình Ngôn Cẩn biết, hiện tại việc làm của những người này chỉ là đang phí sức lực thôi.

Bởi vì đám người kia thật đúng chỉ là một đám ác nhân nhất thời nổi lên lòng tham.

Mà hiện tại chậm trễ một chút thời gian, liền đem Ngôn Hi nguy hiểm hơn một chút.

Bởi vậy, Ngôn Cẩn không tiếp tục do dự, cô liếc mắt nhìn Tần Văn Châu và Ngôn Thành, liền đột nhiên hướng ra ngoài chốt bảo vệ hô một tiếng "Chị", sau đó vội vội vàng vàng chạy ra bên ngoài.

Tần Văn Châu và Ngôn Thành đang lo lắng cho an nguy của Ngôn Hi, lúc sau nghe được âm thanh của Ngôn Cẩn, trong một khoảng thời gian ngắn Tần Văn Châu đều không thể phản ứng lại.

Sau đó chờ khi bà phản ứng, đã thấy Ngôn Cẩn chạy xa.

“Tiểu Cẩn, trở về!” Tần Văn Châu la lớn.

Ngôn Cẩn chạy ở phía xa dường như không nghe được tiếng của bà, còn tiếp tục chạy về phía trước.

Mà lúc này trong đầu của Ngôn Cẩn, đem cảnh sắc quanh căn phòng nhốt Ngôn Hi được miêu tả trong tiểu thuyết dựng lên.

Bồn hoa màu lục, người đi đường bận bận rộn rộn, ở bên tay phải là nơi trồng hoa lan, trong không khí có mùi nồng nồng của hoa quế, cùng mùi hoa quế lẫn vào hỗn loạn là hơi nước.

Chính là nơi đó.

Ngôn Cẩn xác minh được mục tiêu ở ngay trước mắt.

Dưới động tác chạy kịch liệt, Ngôn Cẩn chỉ cảm thấy trái tim mình dần đau đớn lên.

Đau đớn kia tuy không mãnh liệt, nhưng lại dị thường gai người. Giống như điềm báo với nguy hiểm, nhắc nhở cô không thể lại tiếp tục đi tiếp.

Chính là không được, Ngôn Cẩn biết chính mình không thể dừng lại, nếu cô chậm một bước tìm được địa phương này, như vậy Ngôn Hi liền nhiều hơn một phân nguy hiểm.

................

Ngôn Hi ở một mảnh đen nhánh phía trước mà mở to mắt, cô xoa xoa cổ có chút đau nhức, sau đó mới nhớ lại lúc trước đã xảy ra chuyện gì.

Cô thấy được một con chó nhỏ thập phần đáng yêu, sau đó kìm không được chính mình đuổi theo, sau đó bất thình lình xuất hiện trước mặt một chú vẻ mặt ôn hòa.

Ông chú vừa mới thấy cô liền kêu: "Bé, đến chỗ ba ba này, đừng chạy loạn."

Chính là cô căn bản không quen ông chú này.

Ngôn Hi đã nhận ra không thích hợp, thời điểm muốn lớn tiếng kêu cứu, lại chỉ thấy ông chú lạ mặt bế cô lên, đem đầu cô hướng vào lồng ngực hắn ấn xuống, mà tay hắn cầm thứ gì che đến trước mặt mình, lại một lúc sau, Ngôn Hi mất đi ý thức.

Ngôn Hi giật giật tay chân mình, phát hiện chính mình cũng không bị người ta trói lại.

Đôi mắt cô rốt cuộc cũng quen dần với bóng tối, cơ bản có thể nhìn ra một số đồ vật.

Ngôn Hi nhìn quanh một hồi, phát hiện ra thân ảnh của một cậu bé nằm ngã trên mặt đất.

Trong miệng đối phương phát hiện ra âm thanh hút khí nho nhỏ, giống như nhẫn nại lại thống khổ.

Hoàn cảnh đen nhánh hiện tại, Ngôn Hi theo bản năng có chút sợ hãi. Mà ở đây có tồn tại một người sống là Lăng Phong, liền cho cô một chút cảm giác an ủi.

Ngôn Hi di chuyển về phía cậu bé "Anh, anh còn tốt không?"

Lăng Phong nghe được thanh âm mở mắt, ở thời điểm nhìn đến Ngôn Hi, hắn có chút khinh thường bĩu môi.

Phiền toái.

Ngôn Hi hiển nhiên không có cảm nhận được Lăng Phong đối chính mình ghét bỏ.

Cô tiếp tục hỏi: "Anh, anh biết chỗ này là chỗ nào không? Vì cái gì chúng ta lại ở chỗ này?"

Lấy tuổi tác của Ngôn Hi hiện tại, cô đối với cái gì là bọn buôn người, lừa bán thật sự không có nhận thức được rõ ràng.

Nhưng Lăng Phong không như thế, là người thừa kế của tập đoàn Trọng Phong cùng công ty điện ảnh Lam Thải, cha mẹ hắn khi hắn còn nhỏ đã đối với hắn dạy loại khái niệm này.

Bởi vậy hiện tại Lăng Phong biết chính mình đang ở trong cái tình cảnh gì.

Hiện tại hắn chỉ hy vọng đám người đi cùng mình có thể đáng tin cậy một chút, mau chúng phát hiện ra manh mối hắn lưu lại, sau đó tìm ra nơi này.

Càng đừng nói trên người Lăng Phong còn có thương tích, thời điểm bị những người đó bắt được, hắn là giãy giụa một phen, thiếu chút nữa từ nơi này chạy thoát, chỉ tiếc cuối cùng thất bại trong gang tấc, chính mình còn bị đánh một phen, đến nay bụng vẫn còn đau rát, hẳn là hắn không còn tâm tư đi phản ứng lại cô bé phiền phức trước mặt.

Nhìn thấy Lăng Phong không phản ứng lại với mình, Ngôn Hi ủy khuất run run mũi.

Cô bé đánh giá hoàn cảnh chung quanh một vòng, sau đó ánh mắt dừng lại ở ô thông khí của bức tường đối diện.

Tuy rằng cô không biết lúc trước xảy ra cái gì, nhưng cô biết hiện tại mình vẫn nên chạy ra khỏi nơi này, sau đó đi tìm cha mẹ cùng em gái.

Đột nhiên không thấy cô như vậy, Tiểu Cẩn khẳng định là sốt ruột.

Chỉ là, rốt cuộc nên ra ngoài như thế nào?

Ngôn Hi dựa vào bức tường bên cạnh Lăng Phong, lâm vào trầm tư.

Trước/142Sau

Theo Dõi Bình Luận