Saved Font

Trước/142Sau

Xuyên Thành Em Gái Trà Xanh Của Nữ Chủ Trong Tra Tiện Văn (Xuyên Thành Tra Tiện Văn Nữ Chủ Trà Xanh Muội Muội)

Chương 116:

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Editor: Linh Kim

Tống Vân Kỳ trầm mặc nhìn sân bóng rổ trước mặt một hồi, cuối cùng vẫn là đem lời trong lòng nói ra.

“Tiểu Hi, là tớ làm gì không đúng sao? Gần đây cậu vẫn luôn trốn tránh tớ.”

Những lời này Tống Vân Kỳ đã cất giấu trong lòng thật lâu, chẳng qua hôm nay hắn mới nương theo không khí vui vẻ của thắng lợi mà hỏi ra mà thôi.

Ngôn Hi tựa hồ là nghe Tống Vân Kỳ hỏi chuyện ngẩn ra một chút, sau đó cô mới lắc lắc đầu nói: “Không có nha, như thế nào cậu lại nghĩ như vậy.”

Tống Vân Kỳ không tin: “Rõ ràng chính là có, Tiểu Hi, chính trong lòng cậu rõ ràng nhất, hơn nữa có quan hệ với chuyện của cậu, tớ sẽ không cảm giác sai.”

Vẫn là lần đầu Tống Vân Kỳ biểu lộ trực tiếp tâm ý của mình trước mặt Ngôn Hi.

Nội tâm Ngôn Hi không khỏi co chặt trong nháy mắt.

Vân Kỳ….. cô tự nhiên là thích hắn.

Nhưng đồng thời Ngôn Hi cũng không có cách nào quên đi những việc xảy ra trong mơ.

Chính bởi vì mình, Tống Vân Kỳ liền thê thê thảm thảm chết đi. Nhưng cô lại căn bản không tìm thấy nguyên nhân.

Như vậy, có phải chỉ cần cô duy trì khoảng cách với Vân Kỳ, chuyện này sẽ không xảy ra.

Kỳ thật mấy ngày nay vì nguyên nhân này mà Ngôn Hi vẫn luôn nghĩ kéo xa quan hệ cùng Tống Vân Kỳ.

Chỉ là trong lòng Ngôn Hi nghĩ như vậy là tốt, nhưng Tống Vân Kỳ lại trăm triệu lần không muốn tiếp thu.

Giống như giờ phút này, trong giọng của Tống Vân Kỳ nói chuyện với Ngôn Hi đều có chút nghẹn ngào.

“Tiểu Hi, tớ thật sự thật sự thật sự thích cậu, từ nhỏ liền đã thích cậu, cậu có thể đừng đối xử với tớ như vậy được!”

Dùng loại hành động lạnh lùng này, hắn chịu không nổi.

Ngôn Cẩn một bên ngoan ngoãn như mèo nghe đến đó, liền không khỏi có chút xấu hổ đứng dậy đi ra xa.

Cũng may bên này không còn ai, lời này của Tống Vân Kỳ mới không có người dùng gậy đánh uyên ương kêu giáo viên tới.

Đương nhiên điều đó cũng không làm Tống Vân Kỳ để bụng, hắn chỉ biết rằng mấy ngày nay bị Ngôn Hi lạnh nhạt không thèm nhìn đến muốn phát điên rồi.

Ngôn Hi sau câu nói của Tống Vân Kỳ liền trầm mặc xuống, qua hồi lâu cô mới nói: “Vân Kỳ, tớ là vì muốn tốt cho cậu.”

Rốt cuộc cô chính là một cái tai tinh, cảnh trong mơ đều thấy rõ những người cùng cô thân cận đến cuối cùng đều không có kết cục tốt.

Ngôn Hi không muốn tiếp tục đề tài này, cô đứng lên, cúi mặt nói: “Tớ còn có việc, liền đi trước.”

Nói xong liền muốn trực tiếp rời khỏi nơi này.

Tống Vân Kỳ duỗi tay kéo tay Ngôn Hi lại, khẩn cầu nói: “Tiểu Hi, mặc kệ là vì việc gì, tớ chỉ hy vọng cậu nói cho tớ biết, tớ cùng cậu cùng gánh vác không phải tốt hơn sao!”

Lời Tống Vân Kỳ nói ra, biểu cảm trong mắt Ngôn Hi liền có chút bi thương.

Cô xoay người nhìn về phía Tống Vân Kỳ, ánh mắt mang theo cảm xúc Tống Vân Kỳ không lý giải được.

Ngôn Hi vẫn không nói gì, liền chỉ im lặng nhìn Tống Vân Kỳ.

Thật lâu sau đó, liền ở lúc Tống Vân Kỳ cảm thấy thất vọng, Ngôn Hi mới mở miệng nói.

“Vân Kỳ, chuyện của chúng ta về sau lại nói được không?"

Ngôn Hi không trực tiếp từ chối Tống Vân Kỳ, nhưng cô cũng không thể ở dưới tình huống biết mình cùng Tống Vân Kỳ ở bên nhau sẽ đem lại nguy hiểm cho đối phương, lại có thể kéo đối phương đi vào thế giới của mình.

Tống Vân Kỳ nhìn đôi mắt bi thương của Ngôn Hi, cuối cùng vẫn lựa chọn buông tay Ngôn Hi ra.

“Tiểu Hi, nếu cậu đã muốn vậy, tớ đợi cậu.”

Hắn nguyện ý luôn chờ đợi Ngôn Hi.

Dù sao hiện tại còn trẻ, tương lai không phải còn rất nhiều thời gian đó sao?

…………….

Thời điểm giữa trưa ngày hôm nay, sau một hồi thi đấu, lúc này đây đại hội thể thao mùa thu liền tìm ra đội giành giải quán quân năm nhất.

Giải nhất bên nam thuộc về đội bóng rổ nam ban nhất, mà bên nữ tự nhiên là đội nữ ban mười hai.

Mà chiều hôm nay, trường đệ nhất liền tiến hành trận đấu giữa các đội quán quân của các khóa.

Đội nam năm nhất cùng năm hai được các giáo viên tổ chức thi đấu trước một trận.

Sau đó đến giờ ngọ học sinh năm ba cũng được trường thả ra sân bóng.

Trên sân thể dục, hai trận thi đấu đồng thời được tiến hành.

Những học sinh năm ba cũng bắt đầu ùa tới hai sân bóng xem thi đấu.

Ngôn Cẩn cùng Ngôn Hi tự nhiên là lựa chọn sân bóng rổ có Tống Vân Kỳ.

Ngôn Cẩn tự nhiên là thấy sự tình phát sinh giữa chị gái mình của Tống Vân Kỳ mấy ngày nay, chỉ là cô cũng không thể phát biểu ý kiến của mình đối với việc này.

Bởi vì nói cho cùng đây cũng là việc riêng tư của Ngôn Hi.

Tuy rằng Ngôn Cẩn cảm thấy trong tương lai nếu Tống Vân Kỳ trở thành anh rể mình cũng thực rất vừa lòng.

Nhưng cô cũng sẽ không thay Ngôn Hi quyết định cái gì.

Bởi vậy trong lòng chỉ thầm cảm thấy Tống Vân Kỳ đáng thương trong ba giây, sau đó liền đem chuyện này quẳng ra sau đầu.

Trên sân bóng, tuy rằng thể trạng của học sinh ban nhất năm nhất so với đội quán quân năm hai thoạt nhìn yếu hơn một chút.

Nhưng kỹ thuật chơi bóng của bọn họ cũng không thua các học trưởng nửa điểm.

Trận đấu chỉ mới tiến hành năm phút, Tống Vân Kỳ liền đã thực hiện được hai cú bóng 3 điểm, đem tỷ số dẫn trước lớp năm hai.

Ngôn Cẩn đang tập trung tinh thần nhìn trận đấu trước mắt, phía sau cô truyền đến một đạo âm thanh.

“Ngôn Cẩn học muội…….. Còn có Ngôn Hi học muội, chúng ta nói chuyện một chút.”

Giọng nói thiếu nữ êm tai từ phía sau Ngôn Cẩn truyền tới.

Ngôn Cẩn quay đầu nhìn lại, quả nhiên là Bành Nhiên đang lạnh mặt đứng phía sau mình.

Khóe miệng cô nhếch lên một cái, không đáp ứng câu nói của Bành Nhiên, mà là hỏi ngược lại: “Học tỷ muốn nói gì thì nói ở chỗ này đi, tôi cùng chị tôi còn muốn xem trận bóng đấy.”

“Cô…..” Bành Nhiên giống như không thể tin được mình vừa nghe thấy cái gì, trong khoảng thời gian ngắn liền không nói nên lời.

Trước kia cô ta ở trường quốc tế những bạn học khác có ai không phải đi nịnh nọt cô ta?

Bạn học nam yêu thích dung mạo của cô ta, đối với cô ta có ý, chiều chuộng cô ta. Bạn học nữ thì đại bộ phận có gia cảnh thấp hơn, cũng chỉ có thể thấp hơn cô ta một cái đầu.

Hơn nữa cơ bản mọi học sinh ở trường quốc tế đều biết sau lưng Bành Nhiên có Lăng Phong làm chỗ dựa, bọn họ liền càng không dám đắc tội với Bành Nhiên.

Đừng nói hiện tại Bành Nhiên chỉ muốn nói với các cô một câu, chính là cho dù Bành Nhiên muốn mắng các cô, đại bộ phận cũng chỉ tự bóp mũi mình đem ủy khuất nhịn xuống.

Cũng bởi vì thế, đối với Ngôn Cẩn dám cực tuyệt yêu cầu của mình, Bành Nhiên cơ hồ là tức muốn hộc máu.

Chỉ là rốt cuộc Bành Nhiên còn có chút cố kỵ Lăng Phong đối xử với hai chị em Ngôn Cẩn cùng Ngôn Hi có chút đặc biệt, cho nên cô ta cũng không trực tiếp đánh chửi Ngôn Cẩn, mà tức giận hỏi.

“Ngôn Cẩn học muội đây là có ý gì, tôi cũng chỉ muốn nói với cô một lời thôi, cô hà tất phải đối với tôi như thế!”

Ngôn Cẩn không nhịn được nhướng mày: “Tôi đối với học tỷ như thế nào?”

Cô chẳng qua không nhiên lãng phí thời gian với Bành Nhiên thôi, như thế nào Bành Nhiên này lại bày ra bộ dạng bị mình xem thường như vậy.

“Vậy vì cái gì cô không đi ra ngoài cùng tôi?”

Ngôn Cẩn cơ hồ là bị Bành Nhiên tự cho mình là đúng này làm cho tức cười.

Cô không khỏi hỏi lại Bành Nhiên: “Có điều luật nào quy định tôi nhất thiết phải đáp ứng yêu cầu của cô sao? Hơn nữa Bành Nhiên học tỷ đúng không, tôi nhớ rõ chúng ta cũng không giống thân thiết đi, hẳn là không có chuyện yêu cầu đi nói chuyện phiếm đi.”

“Cô…….”

Bành Nhiên nhịn không được chỉ tay về phía chóp mũi Ngôn Cẩn, biểu tình cũng trở nên dữ tợn. Giống như giây tiếp theo liền có thể chỉ vào Ngôn Cẩn mà mắng lên.

Chỉ là Ngôn Cẩn chú ý thấy ánh mắt đối phương đột nhiên dừng lại ở nơi nào đó một chút, sau đó thời điểm Bành Nhiên quay mặt lại nhìn mình lại thay bằng một bộ dạng ủy khuất.

“Tôi chỉ muốn cùng học muội nói chuyện phiếm thôi nào, học muội vì cái gì lại nghĩ tôi có ác ý.”

Bành Nhiên nói, lại đi về phía Ngôn Cẩn hai bước, cô ta vươn tay ra, tựa hồ là muốn đi bắt tay Ngôn Cẩn.

Mà liền ở thời điểm hai người Bành Nhiên cùng Ngôn Cẩn tiến lại gần, Ngôn Cẩn liền trơ mắt nhìn Bành Nhiên trước mặt mình đột nhiên hướng đến nền cao su của sân thể dục mà ngã xuống.

“A!”

Bành Nhiên hét lên một tiếng thảm thiết, trực tiếp té ngã xuống mặt đất.

Bởi vì Bành Nhiên hét thảm một tiếng, vốn dĩ lực chú ý của các học sinh đang đặt trên sân bóng rổ, lúc này đều không khỏi đem tầm mắt nhìn tới Ngôn Cẩn bên này.

Mà sau lưng Ngôn Cẩn không xa, thân ảnh Lăng Phong cũng dừng tại chỗ một chút, sau đó hắn mới tiếp tục hướng về phía Ngôn Cẩn đi tới.

(Editer: Ngày mai và ngày kia đều nghỉ không đăng thêm chương mới, hôm nay đăng liền 1 lúc 5 chương bù đắp nha. Thứ 2 gặp lại.)

Trước/142Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Nông Môn Trưởng Tỷ Có Không Gian