Saved Font

Trước/142Sau

Xuyên Thành Em Gái Trà Xanh Của Nữ Chủ Trong Tra Tiện Văn (Xuyên Thành Tra Tiện Văn Nữ Chủ Trà Xanh Muội Muội)

Chương 96:

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Editor: Linh Kim

Trận đấu trung kết cuộc thi vật lý vẫn cử hành vào thứ sáu.

Buổi sáng hôm nay tổ chức thi đấu, cho nên thời điểm Ngôn Cẩn tỉnh lại liền đã không nhìn thấy bóng dáng của Ngôn Hi.

Cô vẫn là lần đầu tiên đến lớp một mình.

Sáng nay không biết vì cái gì Vương Cầm không tới, nhưng kỷ luật của học sinh ban nhất tương đối tốt, cho nên dù không có Vương Cầm, bọn họ cũng thập phần tự giác tiến hành tự học.

Thời điểm cơm sáng, Tống Vân Kỳ được Ngôn Hi dặn dò, căn bản không để Ngôn Cẩn đi một mình, chính hắn liền mang theo Ngôn Cẩn đi ăn sủi cảo nấm cô thích ăn nhất.

Thời điểm trong tiết học, Ngôn Cẩn ngẫu nhiên muốn đi tới máy lọc nước cuối phòng lấy một cốc nước. Cô vừa từ chỗ ngồi đứng lên, sau bàn cô, một nam sinh thể hình cao gầy đoạt ly nước từ trong tay cô đi, bất quá một phút sau liền đem ly chứa đầy nước tới tay cô.

Ngay cả thời gian Ngôn Cẩn muốn đi buồng vệ sinh, cô mới thể hiện ra ý muốn, Tiêu Vân liền từ chỗ ngồi của mình đứng lên, cũng muốn cùng Ngôn Cẩn đi buồng vệ sinh.

Mặc kệ là Tiêu Vân vừa từ buồng vệ sinh trở về chưa đến hai phút.

Ngôn Cẩn có chút dở khóc dở cười, cô nhìn mấy bạn học xung quanh đối xử với mình như đồ sứ dễ vỡ.

Cô nói: “Các cậu không cần thiết phải làm như vậy, thân thể tớ hiện tại tốt, cũng không có phát bệnh, tớ cũng không phải một phế vật, những việc này tớ đều hoàn toàn có thể tự làm, không cần các cậu hỗ trợ.”

Ngôn Cẩn vừa dứt lời, Tống Vân Kỳ liền quyết đoán lắc đầu: “Không được, anh chính là đã đáp ứng Tiểu Hi trông chừng tốt em rồi, không cho em xảy ra một chút ngoài ý muốn nào.”

Tiêu Vân cũng gật đầu theo: “Đúng đúng đúng, hơn nữa hiện tại Tiểu Cẩn cậu không phát bệnh, cũng không có nghĩa lát nữa nếu không cẩn thận mà ngã xuống liền sẽ không phát bệnh, tớ chính là đáp ứng Tiểu Hi rồi, tự nhiên là nói được làm được.”

Nam sinh bàn sau Ngôn Cẩn cũng bổ sung nói: “Đúng vậy đúng vậy, hơn nữa bạn học Ngôn Cẩn cậu không cần cảm thấy ngượng ngùng, bạn học Ngôn Hi chính là hứa hẹn chờ cậu ấy trở về liền mời chúng tớ ăn cơm, thù lao này tớ đã đồng ý, cậu đừng nghĩ tớ làm tay không.”

Đối phương cố ý nói.

Nghe mấy người thay phiên nhau khuyên mình, Ngôn Cẩn chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu.

Cô biết mấy người này làm sao có thể để ý đến thù lao của Ngôn Hi, chẳng qua là tìm đại một cái cớ để cô tiếp thu trợ giúp của bọn họ mà thôi.

Ngôn Cẩn cắn cắn môi: “Cảm ơn.”

Tống Vân Kỳ kinh ngạc: “Cái gì?”

“Em nói cảm ơn!”

Rốt cuộc lúc này Tống Vân Kỳ mới dám xác nhận Ngôn Cẩn đối với mình cảm ơn. Vẻ mặt của hắn lập tức biến đổi thành biểu cảm một lời khó nói hết. Sau đó dùng loại ánh mắt kì quái nhìn Ngôn Cẩn.

Ngôn Cẩn bị tầm mắt này của hắn nhìn có điểm rùng mình, cô cảnh giác nói: “Anh định làm gì?”

Ngữ khí hung hăng, đây cũng mới là thái độ cô luôn đối đãi với Tống Vân Kỳ.

Rốt cuộc trong lòng Tống Vân Kỳ luôn hướng về Ngôn Hi, cho nên cũng không có em gái nào đối với nam sinh muốn đoạt chị gái của mình đi có hảo cảm được.

Chỉ là Tống Vân Kỳ bị Ngôn Cẩn hung dữ, nhưng thật ra như vậy hắn mới cảm thấy bình thường một chút.

Hắn sờ sờ cằm chính mình: “Lúc này mới đúng, đây mới là Ngôn Cẩn!”

Ngôn Cẩn nghe vậy sửng sốt một chút, sau đó mới phản ứng lại trước đó đối phương có ý gì.

“Tống Vân Kỳ!”

Âm thanh nổi giận đùng đùng từ trong miệng Ngôn Cẩn phát ra, Tống Vân Kỳ lại tựa như không có việc gì mà trở về vị trí.

Mặt khác các bạn học khác cũng vì một tiếng rống của Ngôn Cẩn mà có chút kỳ quái nhìn lại.

Cảm nhận được tầm mắt mọi người dừng trên người mình, nguyên bản Ngôn Cẩn muốn nói tiếp lại bị nghẹn trở về.

Tiểu Vân một bên hòa giải, chỉ là nhìn cô không nhịn được khóe môi có chút nhếch lên, liền biết tâm tình của cô thực tốt.

“Tiểu Cẩn, chúng ta đi buồng vệ sinh trước, bằng không đợi lát nữa vào tiết học.”

Ngôn Cẩn bĩu môi với Tống Vân Kỳ, lúc này mới cùng Tiêu Vân rời đi.

Liễu Lâm tuy rằng không có giống những người khác quay đầu nhìn lại đây, nhưng hắn vẫn chăm chú lắng nghe động tĩnh của Ngôn Cẩn ở bên này.

Biết Ngôn Cẩn cùng Tống Vân Kỳ đùa giỡn, hắn không ngăn được khinh thường bĩu môi, lẩm bẩm một câu gì đó.

……………..

Cùng lúc đó, Bành Nhiên rốt cuộc cũng từ trong miệng mấy người bạn của Lăng Phong biết được tin tức Lăng Phong xin nghỉ ở nhà.

Cô ta ở trong trường liền trở nên sốt ruột, ngay khi giáo viên còn ở trên bục giảng, cô ta liền trực tiếp chạy ra khỏi phòng học đi tìm giáo viên chủ nhiệm xin giấy nghỉ.

Giáo viên trên bục thấy một màn này có chút không vui nhíu mày, chỉ là bà cũng không nói cái gì.

Rốt cuộc học sinh bên trong trường quốc tế đa phần đều là công tử, tiểu thư trong nhà vừa có tiền vừa có quyền, không phải một cái giáo viên cao trung nhỏ nhoi như bà có thể đắc tội.

Huống hồ người ta còn không thèm để ý đến chuyện học hành của bản thân, bà làm sao phải vì người khác mà nhọc lòng.

Nghĩ đến đây, giáo viên đang giảng bài liền chỉ coi như không thấy hành vi của Bành Nhiên, tiếp tục giảng chương trình học của mình.

Bành Nhiên sau khi xin được giấy nghỉ liền nhanh chóng đi về phía cổng trường, sau đó gọi cho tài xế nhà mình một cuộc điện thoại, gọi đối phương đến đây đón cô ta.

Bành Nhiên ở bên ngoài trường học đợi một hồi, tài xế Bành gia cũng liền lái xe lại đây.

“Tiểu thư, cô sinh bệnh sao? Có cần tôi nói cho tiên sinh cùng phu nhân hay không?”

Tài xế từ trên xe đi xuống, có chút lo lắng hỏi.

Hắn ở Bành gia làm việc đã mười mấy năm, có thể nói là nhìn Bành Nhiên lớn lên, cho nên liền đối đã với Bành Nhiên như con gái của mình.

Bành Nhiên vội vàng tiến lên kéo cánh tay đang muốn gọi điện của tài xế.

“Chú Vương, tôi không sinh bệnh, chính là có việc mới xin nghỉ, nhưng chú ngàn vạn lần không được nói cho bố mẹ tôi nha.”

Cha mẹ Bành Nhiên vẫn là quản giáo rất nghiêm, bởi vậy cô ta tương đối sợ cha mẹ của mình biết việc này.

Tài xế Vương chỉ do dự một hồi, sau đó ở dưới ánh mắt cầu khẩn của Bành Nhiên mà đồng ý.

Hắn mở miệng hỏi: “Tiểu thư muốn đi đâu?”

Nghe được tài xế Vương hỏi vấn đề này, trên mặt Bành Nhiên mang một chút thần sắc ngượng ngùng.

Cô ta ngượng ngùng nói: “Thỉnh chú Vương đưa tôi đến nhà anh Lăng Phong, hắn gần đây hình như sinh bệnh, tôi có điểm lo lắng.”

Tài xế Vương nghe vậy nhìn thoáng qua Bành Nhiên, chẳng qua hắn cũng sẽ không cố ý đi vạch trần tâm sự của người trẻ tuối.

Sau khi tài xế Vương mặt không đổi sắc nói một câu “Đã biết”, Bành Nhiên liền ngồi lên xe, sau đó nhìn khoảng cách của mình đến biệt thự nhà Lăng Phong ngày càng gần.

Chờ lúc tới biệt thự, quả nhiên liếc mắt một cái liền thấy được Lăng Phong đang ngồi trong biệt thự không biết đang làm gì.

“Anh Lăng Phong!”

Lăng Phong nghe vậy ngẩng đầu nhìn lên, sau khi nhìn thấy người đến là Bành Nhiên liền không có chút hứng thú rũ mắt xuống.

“Chú Vương, chú về trước đi, buổi tối khi tôi phải về nhà liền gọi cho chú.”

“Được, tiểu thư.”

Bành Nhiên gật gật đầu, sau đó xoay người về hướng Lăng Phong bên kia mà chạy tới, chẳng qua mới chạy được hai bước cô ta liền xoay người lại đối với tài xế dặn dò: “Chú Vương, chú nhất định phải giúp tôi giữ bí mật nha!”

“Tiểu thư yên tâm đi!”

Tài xế có chút bất đắc dĩ lắc đầu trả lời. Sau đó mới lái xe rời khỏi nơi này.

Trước/142Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : 90 Quân Tẩu Có Không Gian