Saved Font

Trước/93Sau

Xuyên Thành Em Gái Vai Ác

Chương 47: Không đồng ý!

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Chú Lý sáng sớm dậy làm đồ ăn, nhìn thấy tủ lạnh ở trong phòng bếp thế nhưng không đóng, thế nên vội vàng trái phải kiểm tra một lượt, sau đó phát hiện cửa sổ vẫn kín mít, cũng không có dấu vết bị đột nhập.

Mà nếu có người đột nhập, trong tủ lạnh hẳn là cũng không có gì để trộm đi?

Chẳng lẽ chính mình tối qua quên đóng?

Nghĩ vậy, chú Lý đã bị ý tưởng này doạ tới rồi, thật sự là một chút ấn tượng đều không có, lẽ nào vừa mới 60 đã bị mắc bệnh đãng trí?

Chờ Thẩm Du xuống lầu, chú Lý vội vàng đem việc này nói với cô "Chú cảm thấy sắp tới phải chuẩn bị một cuốn sổ, đem chuyện quan trọng mỗi ngày viết vào. À, còn có món ăn mà cháu với tiên sinh thích nữa."

Thẩm Du nghe xong, vừa buồn cười lại cảm động, vội vàng giải thích "Tủ lạnh là do anh cháu mở, có lẽ sau đó lại đi lên lầu nên quên đóng."

Chú Lý tỏ vẻ nghi hoặc "Sao tiểu thư biết?"

"Cháu..."

Chú Lý vừa hỏi vậy, trong đầu Thẩm Du tự nhiên liền hiện lên nụ hôn không thể hiểu được của Thẩm Tiêu tối hôm qua.

Tuy rằng chỉ là hôn má, nhưng hai người trưởng thành ở trong trường hợp như vậy mà hôn cũng rất kỳ quái có được không!

Lúc đấy toàn thân da gà đều phải nổi lên, nhưng cô lại sợ hắn giận dỗi, nhanh nhanh rót nước uống xong liền bỏ chạy.

Đêm qua Thẩm Tiêu ăn mặc thiếu vải như vậy, lại còn uống say, cảm giác thật sự thực khủng bố.

Hiện tại ngẫm nghĩ một chút, cô cảm thấy Thẩm Tiêu gần đây phi thường kỳ quái, thỉnh thoảng sẽ dùng ánh mắt phức tạp mà nhìn cô, lại còn luôn nói chút lời không hiểu được.

Lúc trước lại còn cường điệu cái gì công khai cái gì yêu thầm, làm cho Hứa Kỳ kêu cô là dì nữa chứ, quả thực không thể lý giải. Báo hại Hứa Kỳ vừa nhìn thấy cô liền lúng túng.

Thẩm Du đã đáp ứng tham gia vở nhạc kịch, ngày tháng về sau còn phải tiếp xúc với Hứa Kỳ rất nhiều, hai người vẫn luôn xấu hổ như vậy càng không phải là chuyện gì tốt.

Dạo trước mỗi lần Thẩm Tiêu phát bệnh đều là nhanh đến nhanh đi, nhưng lần này có vẻ còn muốn duy trì một thời gian dài, cũng không biết tới khi nào mới hết.

"Tối hôm qua xuống uống nước gặp được, nhưng sau đó cháu liền về phòng rồi, anh cháu lên sau, có lẽ quên đóng tủ lạnh." Thẩm Du giải thích.

Chú Lý thắc mắc "Tiên sinh mở tủ lạnh làm cái gì? Tìm đồ ăn sao? Vì sao không gọi chú dậy?"

"Hôm qua anh cháu có vẻ uống hơi nhiều, nói năng đều không rõ ràng, chắc đi tìm nước uống."

"Trời lạnh lại còn uống nước đá, cũng không biết sợ tiêu chảy." Chú Lý nhịn không được ca cẩm vài câu.

Hai người cùng nhau chuẩn bị bữa sáng, tiết kiệm được không ít thời gian. Thẩm Du chủ yếu dựa trên sở thích mà làm, chú Lý ngược lại rất chú trọng cân bằng dinh dưỡng.

Chờ sau khi toàn bộ thức ăn được dọn lên rồi, Thẩm Tiêu ngày thường luôn canh đúng giờ thế nhưng hôm nay vẫn chưa thấy xuống.

Chú Lý không chịu ngồi yên, lau lau tay mà nói "Chú lên nhìn thử xem."

Thẩm Du lát nữa còn phải bắt kịp xe bus, vì vậy cũng liền không đợi, tự mình dùng bữa sáng trước.

***

Thẩm Tiêu ngủ một giấc dậy chỉ cảm thấy cả người vô lực, tay chân bủn rủn, đầu đau đến sắp nổ tung.

Cảm giác không phải là uống say, ngược lại giống như bị đánh cho mấy trận.

Cả người y như đi mượn.

Lúc trước Thẩm Tiêu không phải chưa từng uống say, nhưng hắn mỗi lần về nhà đều thần trí không rõ. Tối hôm qua ngược lại uống không quá nhiều, cho nên lúc về cũng là vẫn còn thanh tỉnh.

Thẩm Tiêu nhớ rõ, chính mình ở phòng bếp gặp được Thầm Du, hai người còn nghiêm túc mà thảo luận một chút về cơ bụng.

Kỳ quái, hắn lúc ấy vì cái gì muốn cùng tiểu hài tử bàn chuyện cơ bụng? Giống như sau đó hắn còn dùng tay sờ soạng một phen?

Kia không phải là đã vô tình phát nhầm tín hiệu rồi đi?

Biết rõ Thẩm Du yêu thầm mình mà hắn lại còn làm ra động tác thân mật như vậy, thậm chí cuối cùng còn hôn tiểu hài tử một cái!

Hắn lúc ấy là làm sao vậy? Trúng tà?

Thẩm Tiêu ôm đầu, ở trên giường lăn tới lăn lui hai vòng, trong lòng trộm nghĩ, tối hôm qua tiểu hài tử có khi nào hưng phấn đến mức mất ngủ cả đêm? Có thể hay không cho rằng hắn cũng có chút ý tứ?

Nếu vậy, hiểu lầm này thật sự quá lớn!

Thẩm Tiêu vô cùng cân nhắc bản thân có nên giải thích cho Thẩm Du nghe một chút hay không.

Nhưng mà sau đó hắn lại nghĩ, trực tiếp giải thích, cách làm này quá gây thương tổn, Thẩm Du hẳn là sẽ rất khó chịu.

Dù sao yêu thầm cũng là một việc làm rất khó khăn.

Giống như, rõ ràng yêu hắn còn phải giả vờ không thèm để ý đến hắn, ngẫm lại đều cảm thấy mệt dùm.

Nghĩ đến đây, Thẩm Tiêu lại đau đầu, tựa như trong óc thả một trái bom.

Nếu không về sau hắn vẫn là nên đối xử lạnh nhạt một chút?

Nhưng đó là do tiểu hài tử một hai phải yêu thầm hắn, dựa vào cái gì hắn lại phiền não đâu?

Trong lúc nhất thời, hắn giống như là bị chém làm đôi, sau đó hai nửa Thẩm Tiêu bắt đầu tiến hành biện luận kịch liệt.

Đầu ong ong ong mà vang.

Đúng lúc này, bên ngoài mơ hồ truyền đến tiếng đập cửa. Thẩm Tiêu mới đầu cũng không thèm để ý, chờ qua một hồi hắn mới giận chó đánh mèo mà đá đá cái gối ôm nằm ở mép giường, mang quả đầu nặng một trăm cân đi ra mở cửa.

Ngoài cửa chính là chú Lý đang dùng vẻ mặt bình tĩnh mà nhìn, thấy hắn còn một thân lôi thôi, không khỏi thất thần "Tiên sinh, sáng nay không cần đi đến công ty sao? Như thế nào giờ này còn chưa rửa mặt?"

Thẩm Tiêu trừng trừng liếc mắt một cái, xoay người trở về, dùng sức đem chính mình quăng ngã lên giường, thực tang thương mà nói "Sắp chết đến nơi, còn đi công ty làm cái gì?"

Chú Lý nhíu mày, theo sau đi đến mép giường, nhìn bộ dáng Thẩm Tiêu như vậy liền hỏi "Cái gì, tiên sinh không khoẻ chỗ nào sao? Sắc mặt trông không tốt lắm."

Thẩm Tiêu hữu khí vô lực trả lời "Đầu muốn nổ tung, không biết tối qua có phải uống nhầm rượu giả hay không."

Chú Lý nghĩ nghĩ, sau đó duỗi tay đi sờ cái trán của hắn, nháy mắt bị nhiệt độ truyền đến lòng bàn tay doạ nhảy dựng, kinh hô lên "Phát sốt rồi!"

"......"

Hắn còn tưởng là chính mình uống nhầm rượu giả.

"Tôi đi lấy nhiệt kế, hôm nay tiên sinh liền ở nhà nghỉ ngơi đi, nếu khó chịu quá, tôi gọi bác sĩ đến chích..."

Chú Lý còn chưa nói xong, một cái ôm gối liền vèo vèo bay tới, cùng với tiếng Thẩm Tiêu rống giận.

"Có chết cũng không chíchhhhh!"

"......"

Thẩm Tiêu từ nhỏ đã sợ chích, chú Lý biết, cho nên lúc này cũng không rối rắm, xoay người liền đi xuống lầu tìm nhiệt kế.

Dưới lầu, Thẩm Du đã ăn sắp xong, thấy chú Lý vội vàng đi xuống bèn tò mò hỏi "Anh cháu đâu? Chưa dậy sao?"

Chú Lý vừa đi lấy hòm thuốc vừa giải thích "Tiên sinh sốt rồi, chú hiện tại phải lấy nhiệt kế lên đo một chút, nếu là sốt quá cao phải cho tiên sinh uống thuốc mới được."

Thẩm Du nghe xong cũng không ăn nữa, đứng lên hỏi "Như thế nào lại bệnh rồi?"

Nói xong, cô liền lập tức nhớ tới tình hình tối qua.

Trời mùa đông tuy rằng trong nhà có máy sưởi, nhưng ở phòng bếp cũng không đủ ấm. Thẩm Tiêu đem quần áo lột sạch sẽ chỉ chừa sơ-mi quần lót, đứng trước tủ lạnh uống nước đá, không bị cảm lạnh mới là lạ.

Chú Lý thực mau tìm được nhiệt kế, đi vội lên lầu, Thẩm Du nghĩ nghĩ, cũng chạy tới rót một ly nước ấm "Bị sốt nên uống nhiều nước."

"Không cần lo lắng quá, tiên sinh từ nhỏ thân thể rất khoẻ, hiếm khi phải uống thuốc chích thuốc, lần này hẳn là cảm lạnh bình thường thôi, nghỉ ngơi hai ngày liền khoẻ."

Thẩm Du gật gật đầu.

Chú Lý lại nói "Cháu ăn sáng xong rồi đi học đi, chú sẽ chăm sóc cho tiên sinh."

Thẩm Du cũng cảm thấy chính mình hẳn là không giúp được gì, nghe xong liền đồng ý "Cháu lên nhìn một cái rồi đi học, buổi chiều không có tiết cháu sẽ về sớm."

Hai người cùng nhau đi vào phòng Thẩm Tiêu, giờ này hắn đang dùng chăn kéo cao kín người, chỉ nhìn thấy mấy dúm tóc lộn xộn trên đỉnh đầu.

"Tiên sinh, ngồi dậy đo độ đi."

Thẩm Tiêu nửa ngày cũng không phản ứng, chú Lý liền không khách khí, cởi giày ra bò lên giường, cưỡng chế giở chăn ra rồi đem nhiệt kế nhét vào nách.

Thẩm Tiêu sắc mặt ửng hồng, cũng không có sức lực mà kháng cự, chỉ có thể tuỳ chú Lý bài bố.

Thẩm Du vòng qua giường, đi đến bên kia xem hắn, nhỏ giọng hỏi "Anh, có khó chịu lắm không?"

Thẩm Tiêu miễn cưỡng nâng mí mắt lên nhìn cô "Hừ."

"......"

Một lát sau, chú Lý đem nhiệt kế lấy ra, vừa trông thấy liền la lên "39 độ rưỡi, vì cái gì lại cao như vậy? Bắt buộc phải uống hạ sốt rồi!"

Lúc sau, hai người hợp lực cùng đem Thẩm Tiêu nâng dậy uống thuốc, xong xuôi lại cho hắn nằm.

Thẩm Tiêu trừ bỏ vừa rồi hừ lạnh một cái, toàn bộ quá trình đều không ngó ngàng đến Thẩm Du, giống như hắn căn bản không quen biết cô.

Thẩm Du không tài nào hiểu được thái độ của Thẩm Tiêu, nhưng cũng không thèm so đo cùng người bệnh, dứt khoát mặc kệ hắn, xuống lầu cầm lấy balo đi ra trạm xe.

Chú Lý cho hắn uống thuốc xong lại tất bật xuống lầu múc cháo, sợ Thẩm Tiêu ngại cháo trắng khó ăn, còn cẩn thận bỏ thêm một ít giăm bông rồi mới bưng lên.

Thẩm Tiêu uống thuốc xong đầu cũng đỡ đau, lúc này mới có sức lực mà nói chuyện. Thấy chú Lý tiến vào một mình, hắn liền ngó ngó sau lưng, ngay sau đó nhíu mày "Nó đâu rồi?"

Chú Lý nghĩ thầm, lúc nãy người ta ở đây thì mặt ủ mày chau, hiện tại người đã giận dỗi bỏ đi rồi mới cuống quýt đi tìm. Tiên sinh thật khó hầu hạ.

"Tiểu thư đi học rồi."

Thẩm Tiêu khó có thể tin mà chống người ngồi dậy "Tôi đổ bệnh như vầy mà nó còn có tâm tình để đi học?"

"......"

Chẳng lẽ ngài sinh bệnh, trái đất liền phải ngừng quay hay sao?

Nói thì nói vậy, chú Lý vẫn là rất tốt tính mà khuyên "Tiên sinh uống thuốc rồi, bây giờ đi ngủ một giấc, dậy rồi sẽ khoẻ."

Thẩm Tiêu nhấp môi, vẻ mặt căm giận.

Đây là thái độ mà một người yêu thầm nên có hay sao? Hắn bệnh như vậy còn không biết ở nhà chăm sóc, không lẽ là vì tối qua thưởng cho cái hôn, đứa nhỏ này liền muốn bay lên trời? Cho rằng có thể làm giá với hắn rồi?

Vui đùa cái gì vậy!

Thẩm Tiêu bực bội mà đá đá chăn, lại lăn một cái, dùng sức cuộn mình thành một con sâu.

***

Thẩm Du ngày thường buổi chiều nếu không có tiết cũng sẽ ở bên ngoài ăn xong rồi mới về nhà. Như vậy không cần gấp gáp đuổi kịp cơm chiều.

Nhưng hôm nay trong nhà có người bệnh, còn là người bệnh mắc chứng xà tinh, Thẩm Du tự giác phải cùng chú Lý chia sẻ một chút gánh nặng, cho nên vừa tan học liền chạy về nhà.

Cô vừa đến cửa đã nhìn thấy chú Lý chuẩn bị bưng chén cháo thịt bằm đi lên lầu, sắc mặt cũng không quá tốt.

"Làm sao vậy chú?" Thẩm Du buông balo, tiến lên dò hỏi.

Chú Lý thở dài "Tiên sinh còn chưa hạ sốt, chú muốn gọi bác sĩ tới chích một mũi, tiên sinh lại không đồng ý, hiện tại còn không cho chú vào phòng, cả buổi sáng có ăn được bao nhiêu đâu."

"Anh cháu...sợ chích?" Thẩm Du dò hỏi.

Chú Lý gật gật đầu "Đúng vậy, tiểu thư cũng biết mà, tiên sinh từ nhỏ sợ chích."

Thẩm Du che miệng "phụt" một tiếng, nỗ lực nghẹn cười, duỗi tay tiếp lấy chén cháo.

"Cháu mang lên cho, chú cứ đi gọi bác sĩ tới, sốt hoài như vậy không tốt."

Phân phó xong, Thẩm Du liền bưng cháo đi lên lầu, phòng Thẩm Tiêu lúc này đã khoá trái không cho ai tiến vào nửa bước.

Đều lớn như vậy rồi, sinh bệnh thôi cũng bày trò giận dỗi, đúng là không giống ai!

Kết quả Thẩm Du gõ cửa nửa ngày, thiếu nước đem cửa đập gãy, không còn cách nào chỉ có thể lớn giọng uy hiếp "Anh còn không mở cửa ra, em kêu chú Lý lấy rìu tới chém!"

Lại qua vài phút, rốt cuộc quân địch cũng đầu hàng.

Thẩm Tiêu cao lớn dựa vào trên cửa, vẻ mặt vô cùng khó chịu.

"Còn biết về nhà sao?"

Khẩu khí oán phụ này lại là như thế nào?

"Em vừa tan học liền về nhà." Thẩm Du bưng cháo tiến vào.

Thẩm Tiêu lê dép đi trở về giường, hờn dỗi nói "Anh bệnh như vậy mà em còn đi học được?"

Thẩm Du trừng mắt "Chỉ sốt mà thôi, lại còn có chú Lý, em ở nhà cũng không giúp ích được gì!"

"......"

Thẩm Tiêu cảm thấy, hôm nay hắn sẽ không bệnh chết mà là bị cô làm cho tức chết!

Thấy Thẩm Tiêu lại muốn nằm lên giường, Thẩm Du vội vàng giữ lại "Ăn cháo xong rồi ngủ."

"Không ăn."

"......"

Nghĩ nghĩ, Thẩm Du nói "Ngồi dậy đi, em đút cho ăn."

Đây tuyệt đối là câu nghe lọt tai nhất cả ngày hôm nay, Thẩm Tiêu lúc này mới cầm cái gối ôm đặt ở đầu giường, sau đó dựa lên, khoé môi ngoắc ngoắc, ngoan ngoãn mà chờ Thẩm Du tới đút.

Đút tiều hài tử ăn nhiều lần như vậy, rốt cuộc cũng có ngày làm người được đút cho ăn, cảm giác thật ra còn rất mới mẻ.

Thẩm Du bị một đôi mắt sáng ngời nhìn chằm chằm, không cấm có chút ngượng ngùng, tay cầm cái thìa cũng trở nên cứng đờ, trong lòng nhịn không được điên cuồng gào thét.

Chỉ là sốt một cái mà thôi, lại không phải cụt tay, vì cái gì liền không thể tự mình ăn, vì cái gì phải là cô đút? Không phải ai cũng có đam mê đút đồ ăn giống hắn có được hay không!

Nghĩ như vậy, nhưng Thẩm Du vẫn là ngoan ngoãn cầm thìa đút cháo cho Thẩm Tiêu, thậm chí còn thực săn sóc mà thổi thổi cho nguội rồi mới đưa qua.

Kết quả sau khi Thẩm Tiêu ăn được một lát, bỗng nhiên không đầu không đuôi mà nói "Trong lòng đang mừng thầm có phải hay không?"

Thẩm Du nhíu mày khó hiểu "Em mừng thầm cái gì?"

"Rốt cuộc đã có cơ hội đút anh ăn."

"......"

"Đừng có chối." Hắn lại nói.

Thẩm Du thật sự rất muốn đem cái chén trong tay tạp đến trên mặt Thẩm Tiêu.

Người này không chỉ xà tinh bệnh, mà còn là cái đồ tự luyến cuồng, rõ ràng chính hắn không chịu ăn cho nên cô mới miễn cưỡng mà đút. Rốt cuộc là con mắt nào của hắn nhìn thấy cô đang mừng thầm trong lòng?

"Em không giống anh, không có cái đam mê đó. Nếu anh muốn ăn thì liền tiếp tục, không muốn ăn vậy thì dẹp." Thẩm Du cố gắng nhẫn nhịn.

Vì vậy, Thẩm Tiêu lại bắt đầu an tĩnh mà ăn cháo, chờ khi ăn được một nửa, hắn mới nhịn không được lần nữa mở miệng "Nói nghe thử xem, yêu thầm một người là cảm giác như thế nào?"

Đề tài này có phải hay không đi quá xa? Hay là hắn đã sốt đến cháy hỏng đầu óc?

Chờ đưa muỗng cháo vào trong miệng hắn rồi, Thẩm Du vẫn rất phối hợp mà nghĩ nghĩ, sau đó trả lời "Yêu thầm một người hẳn là cảm giác vừa chua vừa ngọt đi, tự mình yêu lấy, cùng với đối phương không hề liên quan."

Thẩm Tiêu đan hai tay, gác ra sau gáy, ghét bỏ mà nói "Quá túng."

Thẩm Du nghiêm túc mà tự hỏi một chút, cũng không đồng ý lắm với cách nói của Thẩm Tiêu.

"Không hẳn là túng, tình yêu vốn dĩ muôn hình vạn trạn, mỗi người đều có thể lựa chọn phương thức không giống nhau. Em cảm thấy yêu thầm cũng rất có phẩm vị, chính mình đau khổ, chính mình vui."

"......"

Quả nhiên là yêu thầm hắn!

Cuối cùng, Thẩm Tiêu có điểm hận sắt không rèn thành thép mà nói "Em chính là luôn túng như vậy."

Thẩm Du:.......

Người này rốt cuộc có bệnh gì? Bọn họ không phải đang thảo luận vấn đề yêu thầm hay sao? Làm gì tự nhiên mắng lây sang cô? Cô đã làm sai cái gì?

Thẩm Du trong lòng hơi bực, không muốn để ý đến hắn.

Vì vậy cho nên cô không thèm đáp lời, đem nửa chén cháo còn lại một hơi nhét đầy vào miệng Thẩm Tiêu sau đó đứng dậy, tiêu sái rời đi.

***

Kết quả là, Thẩm Tiêu sau khi ăn xong bữa đó lại bắt đầu sốt cao.

Hơn nữa lần này thế tới rào rạt, đem người sốt đến mơ hồ.

Thẩm Du bị doạ chết khiếp, bận trước bận sau, một hồi đút nước một hồi lại lau mồ hôi. Cuối cùng cô còn dứt khoát bưng tới một chậu nước ấm, giúp Thẩm Tiêu lau người hạ sốt.

Chú Lý nhìn Thẩm Du mồ hôi đầy đầu, bèn định chạy vào tiếp tay nhưng lại bị cô cự tuyệt "Bác sĩ khi nào mới đến?"

"Chắc cũng sắp rồi."

Thẩm Tiêu loáng thoáng nghe được hai người đứng ở bên cạnh nói chuyện, bởi vì bọn họ cố tình hạ thấp thanh âm, cho nên cụ thể là nói cái gì hắn lại không rõ.

Đầu thật sự quá đau, Thẩm Tiêu muốn mở to hai mắt nhưng trên mí lại giống như treo ngàn cân tạ, hé được một chút đã là hết mức.

Lúc này, Thẩm Du lại đem khăn tay thấm ướt, vắt hơi khô, sau đó khom lưng, ôn nhu giúp Thẩm Tiêu lau cổ lau lưng.

"Anh, khó chịu lắm không? Bác sĩ sắp tới rồi, cố nhịn một chút."

Nói xong Thẩm Du lại duỗi tay đi sờ sờ trán, lòng bàn tay mát lạnh làm Thẩm Tiêu cảm giác thực thoải mái.

Sốt đến mơ màng hồ đồ, hắn bỗng nhiên nghĩ, tiểu hài tử yêu thầm hắn cũng chưa chắc là chuyện xấu. Chỉ cần vẫn luôn thích hắn, vậy liền không bị người khác lừa đi, sẽ có thể vẫn luôn ở lại để hắn nuôi dưỡng cả đời.

Thẩm Tiêu vốn dĩ cũng không muốn tìm nữ nhân bên ngoài để yêu đương, vẫn luôn như vậy mà cưng chiều tiểu hài tử, hình như cũng rất không tồi.

Nghĩ xong, hắn lại nâng lên cánh tay, một phen ôm lấy cổ Thẩm Du, mơ hồ mà nói "Tiểu hài tử, chúng ta cứ như vậy cả đời đi."

Thẩm Du dừng lại động tác, cân nhắc câu nói không thể hiểu được này của Thẩm Tiêu, cái gì kêu "cứ như vậy" đi, bọn họ không phải vẫn luôn "cứ như vậy" sao?

"Anh, mê sảng rồi sao? Khó chịu quá thì đừng nói nữa, an tĩnh nghỉ ngơi một lát đi."

Thẩm Tiêu trong lòng không phục, nhưng cũng là thật sự không còn sức lực để phản bác. Sau đó hắn liền nghĩ, thôi, mấy câu quan trọng như vậy vẫn là để lúc khoẻ lại rồi nói.

Kết quả không lâu sau Thẩm Tiêu thực sự ngủ rồi.

Lần nữa tỉnh lại, ở mép giường của hắn đã có thêm một người đàn ông.

Đây vốn là bác sĩ gia đình của bọn họ, chỉ do Thẩm Tiêu ngày thường thân thể cường tráng, cho nên vị bác sĩ này cũng không có chỗ để dùng.

Bác sĩ chẩn đoán xong liền quyết định tiêm cho Thẩm Tiêu một mũi hạ sốt, sợ lại tiếp tục sốt cao như vậy sẽ chuyển thành viêm phổi.

Thẩm Tiêu rõ ràng choáng váng, nhưng đối với hai chữ "chích thuốc" này vô cùng mẫn cảm, hắn vừa nghe được liền theo bản năng bắt đầu giãy giụa.

"Tránh ra, tôi không cần chích."

Thẩm Du thấy hắn lại bắt đầu tùy hứng, nháy mắt cũng nổi giận, vì thế bá khí trắc lậu mà chỉ huy "Chú Lý, lát nữa hai chúng ta đè anh cháu lại, bác sĩ, ngài cứ việc chích."

Bác sĩ vội vàng gật đầu.

Vì thế cho nên ba người đồng tâm hiệp lực, chú Lý đè chân, Thẩm Du gắt gao ôm lấy đầu Thẩm Tiêu, không cho hắn vùng dậy mà cũng không cho hắn nhìn.

Chích một muỗi thuốc lại y như hiện trường án mạng.

Đương lúc hàn quang kim tiêm vừa loé, bị bác sĩ dứt khoát cắm vào bên mông, Thẩm Tiêu nhịn không được liền dùng hết sức mà tru lên một tiếng.

Sau đó hắn nằm ở trong lồng ngực Thẩm Du, tức muốn hộc máu mà la lên "Thẩm Du! Có ai yêu thầm mà giống như em vậy không? Chết tiệt! Anh không đồng ý!!!"

Thẩm Du:???

Trước/93Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Đấu Phá Thương Khung Chi Vô Thượng Chi Cảnh