Saved Font

Trước/50Sau

Xuyên Thành Nam Phụ Dự Phòng Trong Niên Đại Văn

Chương 36: Đập Phá

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Đồ của bọn họ cũng không nhiều, tiền cùng phiếu lương thực phiếu dầu linh tinh phiếu định mức đều được Tô Cẩn Ngôn mang theo bên người. Về những thứ đáng giá khác đều được Tiểu Hoa mang theo.

Trừ những thứ đó ra, thứ đáng quý nhất cũng chính là những phần lương thực đang nằm dưới đất đó.

Tiểu Hoa vội vàng đi gỡ nơi được cô giấu tiền ra, may mắn tiền đều còn, cô không nhịn được mà thở phào một hơi nhẹ nhõm. Nhưng quay mặt qua lại nhìn thấy những thứ lương thực bị đạp hư, nước mắt không nhịn được liền rơi xuống.

Thời gian này sau khi gả cho Tô Cẩn Ngôn cô đều được ăn no nhưng ngày xưa mỗi ngày cô đều bị đói bụng, lương thực là thứ quý giá nhất đối với cô. Từ lúc Tô Cẩn Ngôn đi mua một chút lương thực đem lại đây, mỗi ngày cô nhìn thấy trong nhà mình có lương thực đều cảm thấy rất thoải mái. Hiện giờ lại bị hủy, trong lòng cô cảm thấy đều giống như bị đánh đến đau thấu tâm can.

Cô nhịn không được ngồi trên mặt mặt đất, sờ bột gạo hòa cùng bụi mịn ở trên mặt đất, nước mắt liền lộp bộp rơi trên mặt đất.

Tô Cẩn Ngôn cố nhịn lại sự phẫn nộ ở trong lòng, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Tiểu Hoa, an ủi nói: “Đừng khóc, em nhìn xem, có còn mất cái gì không?”

Tiểu Hoa lắc lắc đầu, nhưng một giây sau cô hình như đột nhiên nhớ ra cái gì đó, đột nhiên vọt đến bên giường, mở gối đầu của mình ra, liền nhìn thấy sợi dây chuyền của của mình dùng bao vải bao lại đặt ở dưới gối đã vô tung vô ảnh mà biến mất.

Huyết sắc trên mặt cô trong nháy mắt biến mất, cả người đều cảm thấy trở nên lạnh lẽo. Tay nắm lấy gối đầu trong nháy mắt nắm lại thật chặt, cô phải cực lực mới không để chính mình ngã trên mặt đất.

Tô Cẩn Ngôn nhanh chóng phát hiện ra sự bất thường của Tiểu Hoa, anh lập tức cầm lấy tay của Tiểu Hoa, nhẹ nhàng gọi: “Tiểu Hoa, Tiểu Hoa, em bị làm sao vậy?”

Tiểu Hoa mờ mịt ngẩng đầu, há miệng ra thở dốc lại không nói ra được lời nào.

Tô Cẩn Ngôn kiên nhẫn an ủi: “Không sao, không có chuyện gì, không có chuyện gì cả, em không cần gấp, không sao đâu.”

Tiểu Hoa rơi lệ càng nhiều, nức nở nói: “Tô đại ca, dây chuyền của em không thấy, dây chuyền mà cha mẹ ruột để lại cho em đã bị em làm mất rồi.” Cô rốt cuộc cũng không thể kìm nén nổi cảm xúc của mình, nức nở mà ghé vào trong ngực của Tô Cẩn Ngôn mà khóc ra tiếng. Đây là đồ vật duy nhất mà cha mẹ cô để lại cho cô, cũng là sự chờ mong cuối cùng của cô đối với cha mẹ.

Lúc bị người của Từ gia ức hiếp không chịu đựng nổi nữa, cô liền sẽ cầm mặt dây chuyền ảo tưởng cha mẹ mình sẽ là một người như thế nào. Thời điểm đói bụng đến không thể ngủ nổi chỉ có thể ảo tưởng cha mẹ cô sẽ đối xử với cô tốt như thế nào mới có thể ngủ được. Đối với cô mặt dây chuyền này đối với cô không đơn giản chỉ là một mặt dây chuyền đeo bình thường, mà còn là trụ cột tinh thần của cô.

Tô Cẩn Ngôn một bên ôm lấy cô một bên nhẹ nhàng vuốt nhẹ nhàng ở sau lưng cô trấn an, cũng không khuyên khải cô mà tùy ý cho cô khóc thoải mái.

Anh cảm thấy cái này không giống như là bị trộm, ngược lại giống như là có người cố ý đến trút giận.

Trong phòng của bọn họ, trừ mặt dây chuyền của Tiểu Hoa thì đều không mất gì cả, đồ đạc có thể ném trong nhà đều bị ném hỏng đến lại hại. Lương thực không thể ăn, quần áo cũng bị xé đen rách rưới không thể mặc. Mặt dây chuyền của Tiểu Hoa cho dù là ai thấy cũng sẽ đều cảm thấy cái này là thứ không đáng giá, không đáng để trộm, chỉ có người quen biết với Tiểu Hoa mới có thể biết mặt dây chuyền này quan trọng với Tiểu Hoa như thế nào.

Cho nên, việc này là do Từ Kiều Kiều làm ra sao? Hôm nay cô ta tính kế anh không thành ngược lại còn làm cô ta mất mặt, nghĩ đến tính tình của cô ta đúng là có thể làm ra được việc này.

Tô Cẩn Ngôn sắc mặt lại trở nên u ám thêm vài lần, tức giận không làm cho anh trở nên mất đi lý trí mà ngược lại còn làm anh trở nên tỉnh táo suy nghĩ rõ ràng hơn.

Chỉ là, anh không có nhân chứng, nhưng không có nhân chứng thì sao, gặp phải chuyện này, đầu tiên không phải là nên báo công an sao?

“Thanh niên trí thức Tô? Trong nhà có mất thứ gì không?” Mọi người sợ gây thêm phiền phức cho Tô Cẩn Ngôn, đều đứng ở phía ngoài không có tiến vào phòng.

Tô Cẩn Ngôn sau khi đã trấn an tốt Tiểu Hoa liền đi ra khỏi phòng. Chu đại thẩm ở một bên thấy anh cùng Tiểu Hoa điều không đúng lắm, mới đi vào phòng, lúc này Tiểu Hoa rất cần có người an ửi.

Anh nhăn mày đối với mọi người hỏi: “Mọi người có ai nhìn thấy là ai làm không?”

Mọi người tôi nhìn anh, anh nhìn tôi đều lắc đầu, bọn họ cũng rất muốn biết rốt cuộc là ai làm việc đáng bị trời đánh như thế.

“Kỳ lạ, trong nhà của thanh niên trí thức Tô xảy ra chuyện lớn như thế, người Từ gia sao lại không có ai ra nhìn? Tiểu Hoa vẫn là người của Từ gia đâu, nhà của hai người gần nhau như thế, người Từ gia có thể không biết chút gì sao?” Trong đám người bỗng có người đưa ra nghi vấn.

“Đúng nha, đúng nha!” Mọi người nghị luận ầm ĩ.

Tô Cẩn Ngôn cảm thấy, người của Từ gia đại khái là cảm thấy chột dạ không dám ra nhìn, nhìn tình hình có thể thấy, khả năng kẻ thù đến để trút giận là rất lớn liền kết hợp với sự việc xảy ra hôm nay mọi chuyện không khó đoán chuyện này là do ai làm. Cho nên, người Từ gia làm sao có thể ra làm chứng?

Tô Cẩn Ngôn cười lạnh một tiếng: “Không cần quan tâm bọn họ, các vị hương thân, tôi đã nhờ người đến cục công an để báo án rồi, chờ đồng ý công an đến, xin nhờ mọi người đứng ra làm chứng giúp tôi.

Trước/50Sau

Theo Dõi Bình Luận