Saved Font

Trước/52Sau

Xuyên Thành Người Vợ Thế Thân Của Vai Ác

Chương 19

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Bữa tiệc có rất nhiều người tham dự, đều là những người danh tiếng, giá trị bản thân của mọi người rất cao. Bởi vì có hôn ước với Tần gia, Nguyễn gia cũng ở trong danh sách mời, nếu là ngày thường, Nguyễn gia căn bản không đủ tư cách được mời tới bữa tiệc mừng thọ của Tần lão phu nhân.

Nguyễn Tuấn Đào, Hàn Mẫn cùng Nguyễn Lẫm đứng ở một chỗ trong một góc, nữ chủ nhân hiện tại của Tần gia Trần Xu đang cùng với bọn họ nói chuyện với nhau cái gì, chuyện trò vui vẻ, cử chỉ văn nhã, hai bên đều rất hài hòa.

Nguyễn Trân cùng Lục Cảnh đi thẳng vào bữa tiệc, bọn họ lên sân khấu khiến không ít người ở dưới xôn xao.

Thái Tử gia của tập đoàn Lục thị bản thân đã đủ để trở thành đề tài, mà bên cạnh hắn còn có vị tiểu thư này, nhìn thế nhưng là thiên kim của Nguyễn gia, vị hôn thê của Tần Tứ?

Tất cả mọi người ở trong bữa tiệc đang nhìn bọn họ, Nguyễn Tuấn Đào cùng với ba người cũng đang nhìn bọn họ, bao gồm Trần Xu, bà ta thấy Nguyễn Trân, tức khắc ngẩn ra, đồng tử co chặt.

Phản ứng lớn nhất chính là Nguyễn Lẫm, anh căn bản không biết Nguyễn Trân sẽ đến, hơn nữa sẽ cùng Lục Cảnh dự tiệc. Chuyện này Nguyễn Tuấn Đào cùng Hàn Mẫn cũng không có nói cho anh, gần đây thái độ Nguyễn Lẫm đối với Nguyễn Ninh bọn họ thấy rất rõ ràng, sợ anh sẽ nói cho Nguyễn Ninh biết, phá hư kế hoạch của bọn họ.

Nguyễn Lẫm hốc mắt đều đỏ lên, phẫn hận trừng mắt nhìn Nguyễn Tuấn Đào cùng Hàn Mẫn, nhưng là ngại với Trần Xu đang đứng ở bọn họ bên cạnh, lời nói tựa như đang ở trước miệng nhưng không thể nói được.

Hàn Mẫn lạnh lùng nhìn lại hắn liếc mắt một cái, ý tứ trong mắt rất rõ ràng, nếu con muốn giết hại cha mẹ ruột, hoàn toàn phá huỷ Nguyễn gia, thì cứ việc làm.

Nguyễn Lẫm không biết bọn họ làm như vậy rốt cuộc có mục đích gì, nhưng là thấy mọi chuyện không đơn giản như thế, anh tức giận rời đi, lấy điện thoại ra gọi cho Nguyễn Ninh.

Điện thoại vang lên hồi lâu, lại không người nghe. Nguyễn Lẫm cuối cùng đành phải nhắn tin, trong lòng nôn nóng không yên, luôn có dự cảm không tốt lắm.

Không có người chú ý tới Nguyễn Lẫm rời đi, cơ hồ tầm mắt mọi người đều đặt ở trên người Nguyễn Trân.

Mọi tầm mắt không kiêng nể gì mà đang đánh giá, Nguyễn Trân nhịn không được mặt đỏ lên.

Lục Cảnh trấn an vỗ vỗ tay Nguyễn Trân, đối với cô ta cười cười, ý bảo cô ta không cần lo lắng.

Nguyễn Trân cũng nhìn hắn ta một lát rồi mỉm cười, ngón tay nhịn không được nhẹ nhàng run rẩy, lần này không phải bởi vì khẩn trương, mà là bởi vì hưng phấn.

Đem Nguyễn Ninh đạp lên dưới lòng bàn chân, cô ta hưng phấn quá rồi.

Tần Hải Minh tự nhiên là đã gặp qua Nguyễn Trân, lúc này thấy cô ta lại là làm bạn nữ tham dự của Lục Cảnh, trên mặt không khỏi hơi bất ngờ, nhưng vẫn không lộ ra biểu hiện gì, vẫn như cũ cười đón nhận đi tới: “Cháu Lục, vừa mới cha của con vẫn còn cùng chú nhắc tới con.”

Ba của Lục Cảnh Lục Chí Thành đã sớm tới đây, lúc này nhìn thấy Lục Cảnh bên cạnh Nguyễn Trân, sắc mặt bỗng dưng biến đổi.

Tin tức về vị hôn thê của Tần Tứ qua lớn, không ai là không biết đến gương mặt này.

Mọi người ở đây, cơ hồ đều nhận ra Nguyễn Trân ngay lần đầu tiên, chỉ là quá mức khiếp sợ, không quá dám xác định, lúc này vừa thấy sắc mặt kinh hoảng của Lục Chí Thành, mọi người đều biết đây là vị hôn thê của Tần Tứ, tức khắc thu hút mọi âm thanh.

Việc này…… Tần Tứ biết không?

Vị Thái Tử gia của Lục gia là không muốn sống nữa, cư nhiên dám làm ra loại sự việc này, hắn ta không sợ bị mất mạng sao?

Tần Tứ là người như thế nào, tất cả mọi người đều rất rõ ràng, khi hắn tức giận, sẽ không làm theo quy tắc làm việc.

Rất nhiều người đều vì Lục Cảnh mà một phen mồ hôi lạnh.

Trần Xu đi lên bước tới, bám vào cánh tay Tần Hải Minh, đối với Nguyễn Trân cười đến thân mật nhiệt tình: “Trân trân, con đã đến rồi, A Tứ đâu?Sao không cùng con đến đây?”

“……”

Âm thanh của Trần Xu không lớn không nhỏ, nhưng là ở trong lúc đại sảnh của bữa tiệc nhất thời yên lặng, đã có vẻ phá lệ đột ngột, tất cả mọi người nghe rõ.

Đúng vậy, vì cái gì cô ta không cùng Tần Tứ tới đây? Ngược lại muốn cùng Thái Tử gia của tập đoàn Lục thị tới đây?

Nguyễn Trân nói: “Chào dì Trần, con……”

“Cô ấy không phải là Nguyễn Trân.” Lục Cảnh đột nhiên mở miệng, “Tần phu nhân có thể là hiểu lầm, người bên cạnh con không phải Nguyễn Trân, mà là Nguyễn Ninh, là một thiên kim khác của Nguyễn gia.”

Lục Cảnh lời vừa nói ra, lời bàn luận liền vang lên.

“Sao không nghe nói Nguyễn gia còn có một vị thiên kim khác?”

“Nhưng này cũng quá giống đi! Giống nhau như đúc nha!”

“Đây là có chuyện gì? Chẳng lẽ là song sinh?”

“……”

Lời bàn tán sôi nổi, tất cả mọi người đều ngạc nhiên, việc này thật sự là quá hiếm lạ, đột nhiên xuất hiện song sinh, cũng không phải làm người khác phải tin tưởng.

Lúc này Nguyễn Tuấn Đào cùng Hàn Mẫn đi tới, Hàn Mẫn tự nhiên mà vuốt ve đầu Nguyễn Trân, xem ánh mắt của bà ta vô cùng yêu thương.

Nguyễn Tuấn Đào cũng là mặt đầy ý cười, cố ý cao giọng, đủ để tất cả mọi người có thể nghe thấy, đối Tần Hải Minh nói: “Tần tổng, thật không dám dấu diếm, đây là con gái thất lạc nhiều năm của tôi Nguyễn Ninh, chúng tôi tìm kiếm nhiều năm, gần đây mới tìm được, còn không có tới kịp công khai thân phận của con bé. Con bé là bào thai song sinh của Trân Trân, tướng mạo mới có thể giống nhau như thế.”

Tần Hải Minh bừng tỉnh, nhìn nhìn Nguyễn Trân, tầm mắt lại nhìn trên người Nguyễn Tuấn Đào, tiếp nhận lời giải thích này, rốt cuộc nếu là nói dối, loại này nói dối lập tức là có thể vạch trần, căn bản không có tất yếu.

“Thì ra là thế.” Tần Hải Minh cười nói, “Chúc mừng ông Nguyễn tìm được con gái, thật đáng chúc mừng.”

Nguyễn Tuấn Đào nói: “Cảm ơn Tần tổng nói ngọt. Chỉ là…… Không biết vì sao con gái cùng hôn phu của nó còn chưa tới?”

Tần Hải Minh sắc mặt cứng đờ, nhưng ông ta nhanh cười nói: “Không cần lo lắng, bọn họ đang ở trên đường, kẹt xe nên tới trễ, sẽ nhanh tới đây thôi.”

Nhưng mà chờ Nguyễn Trân cùng Lục Cảnh trước mặt mọi người nhảy múa màn, hai người kia vẫn chưa tới.

……

Nguyễn Ninh còn đang ngủ, cô đầu gối lên đùi Tần Tứ, cả người ngủ đến không biết gì.

Tay của Tần Tứ luôn đặt trên cằm của cô, vuốt ve sờ da thịt trắng nõn mà tinh tế của cô, cảm xúc thật sự quá tốt, làm hắn nghiện, làm hắn không nỡ buông.

Tiếng chuông điện thoại vang lên, Nguyễn Ninh bị kinh động, chậm rãi mở to mắt, tỉnh lại.

Tần Tứ nhíu mày, trên tay có chút lực đạo: “Em tiếp tục ngủ.”

Trên màn hình biểu hiện “Bà nội”, hắn nhận điện thoại, mà đối diện cũng không phải Tần lão phu nhân, mà là Tần Hải Minh.

“Con hiện tại ở đâu?” Tần Hải Minh liền nói, ngữ khí khắc chế, nhưng vẫn là có thể nghe ra rất không cao hứng, “Hôm nay là sinh nhật bà của con, con như thế nào có thể không đến dự? Con muốn làm bà không vui? Nắm chặt thời gian lại đây, hoặc là cha cho người đi đón con……”

Tần Tứ một câu đều lười đến nói với ông ta, không đợi ông ta nói xong, trực tiếp ngắt điện thoại.

Trong xe tức khắc liền trở nên áp lực, nặng nề làm người ta thở không nổi.

Nguyễn Ninh đã hoàn toàn tỉnh, cô cũng không có thể ngủ nữa, cô vẫn không nhúc nhích ghé vào đùi Tần Tứ, chớp chớp mắt, mềm mại gọi hắn: “Tần Tứ……”

Bởi vì vừa rồi nhận cuộc gọi kia, cảm xúc của Tần Tứ trở nên dị thường, nghe thấy Nguyễn Ninh kêu hắn, hắn mới hoàn hồn, ngữ khí nháy mắt trở nên ôn nhu: “Ừ?”

Nguyễn Ninh nói: “…… Tần Tứ, tôi không thể ngủ tiếp.”

Tần Tứ cười thấp một tiếng, nói: “Vậy em mới thức dậy.”

Nguyễn Ninh: “……”

Nhưng mà, anh đang chống tôi.

Nguyễn Ninh không dám nói ra lời này, trên thực tế khi Tần Tứ động tình cô cũng không biết làm sao, cô không biết nên đối mặt với tình huống này như thế nào.

Hắn vì cái gì mà đột ngột như vậy, cô rõ ràng còn chưa làm gì.

Nguyễn Ninh mới vừa giật mình, muốn bò dậy, Tần Tứ liền ngăn cô, hơi thở không xong.

“Đừng ngồi dậy.”

Âm thanh của hắn trầm thấp, gợi cảm.

“……”

Nguyễn Ninh ngoan ngoãn nằm, một cử động nhỏ cũng không dám, sợ hãi tình huống không muốn sẽ xuất hiện.

……

Khi Nguyễn Ninh cùng Tần Tứ xuống xe, bữa tiệc đã được mở màn trong chốc lát, bên ngoài trừ bỏ người làm, không có người khác.

Tần Tứ mất nhiều thời gian để đi xuống, Nguyễn Ninh theo sau xuống xe, cả khuôn mặt đều ửng hồng, hồng tới tận mang tai, khuôn mặt vốn đã đẹp, lúc này càng thêm kiều diễm ướt át, làm người khác rung động.

Khác với Nguyễn Trân, Nguyễn Ninh trên người đều mang theo khí chất thoát tục và tinh tế, không có dáng vẻ kệch cỡm, hoàn toàn tự nhiên, đẹp mà không tự biết, có thể làm người khác kinh ngạc từ ánh nhìn đầu tiên, là có thể làm người khác không tự giác ngừng thở với vẻ đẹp này.

Mà Nguyễn Trân tuy rằng có cùng gương mặt giống Nguyễn Ninh, chính là lại không có khí chất như Nguyễn Ninh, đẹp thì đẹp đó, chỉ là hương vị kém khá xa, có thể làm người cảm giác được đẹp, nhưng là đẹp không giống Nguyễn Ninh như là kinh hồn động phách.

Đây cũng là vì Lục Cảnh nhìn Nguyễn Trân chỉ là cảm thấy cô ta tướng mạo xuất chúng, nhưng khi nhìn thấy Nguyễn Ninh, lại nháy mắt tim đập nhanh.

Cũng không phải váy dạ hội càng khoe da thịt thì càng đẹp, chiếc váy Nguyễn Ninh đang mặc là do Tần Tứ tự đặt may riêng cho cô, trên đời này chỉ có một chiếc, là chiếc váy duy nhất làm tôn lên dáng người hoàn hảo của cô.

Loại cấm dục này khiến người khác muốn xé bỏ từng lớp áy, làm cho tâm can của người khác như bị cào xé.

Tần Tứ đem tay cô đặt trên tay mình, môi mỏng hơi cong: “Ôm anh.”

Nguyễn Ninh dựa vào hắn, không được tự nhiên bỏ qua một bên tầm mắt, có chút đêm nay bị hắn làm lóa mắt.

Tần Tứ lớn lên vốn nhìn rất đẹp, hắn đêm nay mặc một thân tây trang màu đen cắt may vừa người, hoàn mỹ tôn dáng người của hắn, đuôi mắt hắn bởi vì vừa mới động tình hơi phiếm hồng, cả người có vẻ mê ly mà lại nhã mị, giống như là một người ám dạ Tu La, lại như là một người từ địa ngục đi ra làm hại nhân gian ma quỷ.

Tần Tứ chú ý tới cô trốn tránh tầm mắt, nhướng mày nói: “Không phải nói anh là là người đẹp sao? Vì sao không nhìn nhiều vào?”

Nguyễn Ninh dưới chân lảo đảo một cái, thiếu chút nữa quăng ngã. Tần Tứ kịp thời duỗi tay đỡ eo cô, đồng thời cũng đem cô ôm trong lòng ngực.

Nguyễn Ninh tim đập nhanh rất nhiều, tay cô đặt ở trên cánh tay của Tần Tứ nắm thật chặt, chú ý tới có người đi về phía bên này, cô theo bản năng đem mặt chôn ở trong ngực Tần Tứ, che khuất mặt mình.

Tần Tứ cười cười, lồng ngực hữu lực cổ động chấn động tai cô, làm vành tai của cô hồng đến có thể lấy máu.

Tần Tứ nhịn không được cúi đầu sờ vành tai cô, giọng khàn khàn: “Em sợ cái gì? Hả?”

Nguyễn Ninh: “……”

Nguyễn Ninh không chút suy nghĩ, một phen đẩy ra hắn, không nghĩ chính mình lại ngã ngồi trên mặt đất.

Tần Tứ không nghĩ tới cô sẽ đột nhiên đẩy ra, nhất thời không phản ứng, chưa kịp tới ôm cô, trơ mắt nhìn cô ngã ngồi trên mặt đất.

Tần Tứ ngồi xổm xuống, muốn ôm cô lên.

Nguyễn Ninh kỳ thật không té ngã đau, chính là có chút mất mặt, mắt thấy Tần Tứ nghiêng về phía mình, cô vội lấy tay che hai lỗ tai, nói: “Anh không được hôn.”

Tần Tứ vốn dĩ chỉ là muốn ôm cô lên, thấy cô phản ứng như vậy, đột nhiên rũ mắt cười cười, cúi người đi qua, ở trên cánh môi mềm mại của cô mà hôn.

Nguyễn Ninh đôi mắt trừng lớn, âm thanh run rẩy, ý đồ muốn nói lý với Ma Vương cũng không thành: “Anh…… Anh hôm nay đều đã hôn qua……”

Tần Tứ ánh mắt đen tối: “Em nếu là lại chọc tôi, tôi hiện tại liền đem em ấn ở trên mặt đất, muốn hôn như thế nào thì hôn như thế đấy.”

Nguyễn Ninh: “……”

Nhìn Nguyễn Ninh sắc mặt dần dần tái nhợt, Tần Tứ ở trong lòng thở dài.

Quả nhiên vẫn là không thể thấy bộ dạng này của cô.

…… Rất muốn thao.

“Anh thật đúng là rất nhã hứng nhỉ.”

Một âm thanh cổ quái âm trầm ở phía sau hai người vang lên.

Ánh mắt Tần Tứ trầm xuống, bế Nguyễn Ninh lên, xoay người sang chỗ khác.

Lục Cảnh thon dài thẳng tắp thân ảnh đứng ở khoảng cách hai người cách đó không xa, hiển nhiên đã đem một màn hoàn chỉnh hồi nãy thu vào trong mắt. Ánh mắt hắn ta nhìn gương mặt kiều diễm động lòng người của Nguyễn Ninh, dừng ở trên cánh môi trơn bóng của cô nửa giây, sau đó ánh mắt dừng trên người Tần Tứ, cùng hắn không tránh giằng co.

Lục Cảnh bên người có nam nhân khác, người nọ mặt mày cùng Tần Tứ có vài phần giống nhau, là anh trai cùng cha khác mẹ của Tần Tứ Tần Phóng.

Vừa rồi nói chuyện chính là Tần Phóng.

Tần Phóng thấy rõ Nguyễn Ninh, không khỏi ngơ ngẩn, người này so với người kia ở trong phòng đẹp hơn không ít!

Tần Tứ đem Nguyễn Ninh ấn vào trong lòng ngực, nháy mắt toàn thân toả ra khí lạnh, làm người khác không dám thở dốc.

Tần Phóng cưỡng ép tầm mắt mình dời đi, nhìn về phía Tần Tứ, nói: “Ba bảo tôi ra tới nhìn xem cậu như thế nào còn chưa tới, bữa tiệc đã bắt đầu lâu như vậy, bà vẫn luôn đang chờ gặp cậu, cậu lại ở chỗ này chơi tình thú, làm một phòng người đều đang đợi ngươi.”

Tần Tứ căn bản không có để ý tới Tần Phóng, mà là nhìn về người bên là Lục Cảnh, đáy mắt ấp ủ gió lốc nguy hiểm.

Hắn dữ dội nhạy bén, cứ nghĩ Lục Cảnh đã cẩn thận chặt chẽ, người khác rất khó phát giác tới, nhưng là hắn vừa rồi thần thái vẫn là một tia không rơi bị Tần Tứ xem ở trong mắt.

Hắn ta đây là …… Yêu vị hôn thê của hắn?

Tần Phóng thấy chính mình bị làm lơ, sắc mặt tức khắc khó coi, tức giận nói: “Tần Tứ, tôi tốt xấu là anh của cậu, cậu dám làm lơ tôi?!”

Tần Tứ lạnh lùng liếc mắt một cái: “Câm miệng.”

Tần Phóng: “……”

Tần Phóng đối với Tần Tứ đáy lòng sợ hãi, nhưng là hắn ỷ vào chính mình là Tần gia trưởng tử, Tần Hải Minh lại nơi chốn thiên vị hắn, tự cho là có có thể cùng Tần Tứ đứng ở cùng độ cao tư bản.

Chỉ là trên thực tế, Tần Tứ thoáng tỏa khí lạnh, hắn sợ hãi theo bản năng.

“Xem ra trên người của cậu nhiều nhất dư không phải kia hai ngón tay, mà là đôi mắt.”

Tần Tứ lạnh lùng nhìn Lục Cảnh, nói ra một câu, sự chiếm hữu mười phần ôm eo nhỏ Nguyễn Ninh, lập tức lướt qua hai người, hướng về phía bữa tiệc đi tới.

Ở phía sau, Lục Cảnh âm thầm nắm chặt khuyết thiếu hai ngón tay tay phải, mu bàn tay gân xanh bạo đột, trong lòng tức giận nửa ngày cũng không nguôi, nói cũng không phải hay, trong đống cảm xúc kia còn có cảm giác ghen tị.

Nhưng nghĩ đến kế hoạch đêm nay, hắn ta nhanh chóng đè xuống, khóe môi cong lên nụ cười lạnh băng.

Trên mặt hắn ta một lần nữa lộ ra không chê vào đâu được biểu tình, vỗ vai Tần Phóng đang tức giận: “Chúng ta trở về đi.”

Tần Phóng ngẩn ra, u ám nói: “Lục công tử thật độ lượng rộng rãi.”

Lục Cảnh cũng không để ý hắn châm chọc, ở trong mắt hắn ta, Tần Phóng chính là một người tiểu nhân miệng cọp gan thỏ, không đáng nhắc đến, không được tích sự gì.

Lục Cảnh không để ý đến hắn, sửa sang lại quần áo, xoay người hướng về phòng tiệc đi tới.

Trước/52Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Xuyên Qua Tinh Tế: Thê Vinh Phu Quý