Saved Font

Trước/304Sau

Xuyên Thành Thái Tử Phi Bị Mất Nước

Chương 127: 127: Chương 118

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Đêm qua họ về trễ nên sáng ra Lư thẩm không gọi họ dậy, thế là Tần Tranh ngủ một giấc đến gần tới trưa mới thức.

Mí mắt mở ra được một nửa, cảm nhận được ánh nắng chói lóa bèn nhắm lại theo bản năng.

Đợi một lát sau, cô mở mắt ra thì phát hiện Sở Thừa Tắc vẫn nằm ngủ bên cạnh, còn mình thì bám vào người y như gấu trúc vậy.

Mái tóc đen của y hơi rối, xõa đầy gối, làn da trắng trẻo, hàng mi dài khẽ khép lại, bớt đi vẻ lạnh lùng lúc thức, trông có vẻ khá… ngoan hiền.

Một bàn tay cô gác ngang trên ngực y, có thể cảm nhận rất rõ lồng ngực bên dưới tay mình phập phồng lên xuống mỗi khi hít thở.

Ánh mắt Tần Tranh lướt từ trên mặt y xuống phía dưới, rơi vào cổ và ngực y.

Không biết có phải vì cô đụng chạm hay không mà phần cổ áo y bung ra, để lộ phần ngực trắng trẻo, hầu kết thì gợi cảm chết người, như đang cám dỗ người ta hôn lên đó vậy.

Tần Tranh vươn tay ra, nhưng lúc sắp chạm vào hầu kết sợ y tỉnh lại nên thu tay lại, cũng nhẹ nhàng thu luôn cánh tay đang gác trên người y về rồi rón rén xuống giường.

Tiếng đóng cửa vừa vang lên, người “ngủ say” trên giường liền mở mắt ra.

Yết hầu là nơi hiểm yếu nhất trên cơ thể nên gần nư như khi Tần Tranh giơ tay lên thì Sở Thừa Tắc đã thức giấc, có điều muốn biết cô định làm gì nên y mới không nhúc nhích.

Vừa rồi cô… định sờ vào ư?

——

Tần Tranh rửa mặt xong, quay về phòng thì Sở Thừa Tắc đã dậy.

“Tướng công thức rồi à? Lư thẩm để phần cơm trên bếp đấy, vẫn còn nóng, rửa mặt xong ăn là vừa.” Lúc đi lấy lược chải tóc, cô nhìn thấy bên cạnh còn có một cái gương đồng to bằng cái chén thì ngạc nhiên bảo: “Nhà mình mua gương từ khi nào vậy?”

“Mua mấy ngày trước đấy.” Sở Thừa Tắc đáp.

Gương đồng được mua bên đường, cùng cái hôm mua trâm cho cô.

Mỗi lần búi tóc cô đều phải ra chậu nước bên ngoài để soi, mua gương đồng thì soi tiện và rõ hơn.

Buổi trưa, trong nhà rất sáng, Tần Tranh cầm cái gương soi tới soi lui, càng nhìn càng thấy hài lòng.

Cô cười híp mắt, nói: “Cảm ơn tướng công.”

Cô đặt chiếc gương lên bàn, chải tóc xong đang định dùng trâm gỗ búi tóc thì Sở Thừa Tắcđột nhiên xuất hiện sau lưng cô, giành lấy cây lược trên tay cô một cách tự nhiên, nói: “Ta mua cho nàng một cây trâm.”

Rõ ràng y chỉ búi tóc giúp Tần Tranh có một lần nhưng tay nghề lại thuần thục hơn cô nhiều.

Mái tóc dài quấn vài vòng trên đầu những ngón tay, sau đó được một cây trâm ngọc cố định lại.

Tần Tranh nhìn cây trâm trên đầu mình, ánh mắt nhìn Sở Thừa Tắc cũng trở nên vi diệu.

Sao tự nhiên y lại tặng trâm ngọc cho cô?

Lẽ nào Lâm Chiêu còn kể cho y nghe cả chuyện Thẩm Ngạn Chi buộc cô cài cây trâm ngọc mỡ dê kia?

Thấy trong mắt cô không có vẻ gì là vui mừng, mắt Sở Thừa Tắc tối lại.

“Không thích à?”

Tần Tranh vội vàng lắc đầu.

“Thích chứ.”

Thấy dường như Sở Thừa Tắc không được vui, Tần Tranh sợ y để bụng chuyện ấy nên lựa lời nói: “Cây trâm ngọc mà Thẩm thế tử tặng, thiếp chỉ cài có một lần thôi.

Từ nay về sau, ngày nào thiếp cũng sẽ đeo cây trâm mà tướng công tặng, được không?”

Giọng cô trở nên nũng nịu một cách vô thức.

Nhưng không biết chỗ nào có vấn đề, sau khhi Tần Tranh nói ra câu này, sắc mặt Sở Thừa Tắc bỗng trở nên càng khó coi.

Mãi đến lúc ăn cơm, sắc mặt y vẫn chưa khá hơn.

Lúc tức giận, không phải y không để ý đến người kia, thậm chí còn giao tiếp bình thường nhưng khí thế trên người lại khác, ngốc đến đâu cũng có thể nhận ra tâm trạng của y không tốt.

Đúng lúc Vương Bưu vội vội vàng vàng chạy tới báo Thẩm Ngạn Chi tập trung quân đội ở dưới núi, chuẩn bị đánh lên sơn trại, nhìn thấy ánh mắt của Sở Thừa Tắc, nói đến một nửa, càng về sau giọng cũng bất giác trở nên nhỏ hơn.

Sở Thừa Tắc ung dung đặt đũa xuống.

“Tập trung người của các sơn trại khác, theo ta đến hang Yến xem sao.”

Câu này nghe rất bình tĩnh nhưng mang lại cho người ta cảm giác sắp có dông bão sấm sét kéo đến lúc trời quang mây tạnh.

Lưỡng Yến Sơn có địa thế hiểm trở, Tần Tranh không lo Thẩm Ngạn Chi tấn công lên được ngay.

Sau khi Sở Thừa Tắc dẫn người đến hang Yến, cô bèn đi tìm Lâm Chiêu.

Vết thương trên vai Lâm Chiêu còn chưa khỏi, Lâm Nghiêu cũng đã đến hang Yến, chỉ để mình Hỉ Thước ở nhà chăm nàng ta.

Tần Tranh qua đó, Lâm Chiêu rất vui vẻ, còn hỏi vết thương sau lưng cô.

Tần Tranh chỉ nói không sao rồi hỏi: “A Chiêu, tối qua ở trên thuyền, muội đã nói những chuyện gì ở biệt viện cho tướng công ta vậy?”

Nắm rõ tình hình từ chỗ Lâm Chiêu, sau này đối diện với Sở Thừa Tắc, cô cũng vững dạ hơn.

Lâm Chiêu nghe cô hỏi thì không hiểu ra làm sao.

“Chuyện ở biệt viện? Muội không nói gì với tướng công của A Tranh tỷ tỷ hết.”

Nàng ta vỗ ngực cam đoan.

“Những gì nên nói, những gì không nên nói muội biết chứ.”

Tim Tần Tranh đập thình thịch, hỏi: “Tướng công ta nói là muội kể cho chàng nghe lưng ta bị thương.”

Lâm Chiêu gật đầu.

“Lúc đó A Tranh tỷ tỷ ở trên thuyền ngủ không yên, muội cứ tưởng vết thương sau lưng bị đè trúng nên nhắc huynh ấy một câu thôi mà.”

Nàng ta hoang mang hỏi: “Tướng công của A Tranh tỷ tỷ hiểu lầm chuyện gì à?”

Tần Tranh đưa một tay che mặt.

“Là ta hiểu lầm thì có.”.

Trước/304Sau

Theo Dõi Bình Luận