Saved Font

Trước/100Sau

Xuyên Thành Thời Xưa Cẩu Huyết Trong Sách Tra A

Chương 33

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
"Gì mà Tiểu Hi của tôi? Thanh Hàn, em đừng nói bậy, tôi chỉ tới giúp một chút mà thôi, tình cảm giữa Tiểu Hi và chị gái họ Mục của ẻm mới là tốt nhất". Thẩm Tiện vội vàng đi theo Lâm Thanh Hàn giải thích.

Lâm Thanh Hàn càng đi càng nhanh, Thẩm Tiện đành phải gấp gáp đi theo Lâm Thanh Hàn giải thích.

Lâm Thanh Hàn đột nhiên dừng bước, Thẩm Tiện xém chút đụng vào người cô, Lâm Thanh Hàn xoay người, bình tĩnh nhìn vào mắt Thẩm Tiện, hơi nhíu mày nói: "Nếu chị không chột dạ, tại sao tối qua không nói thẳng với tôi là đi cùng Giang Hi? Nói đến cùng, chị vẫn không muốn cho tôi biết".

Thẩm Tiện ngơ ngác, tối qua cô cảm thấy việc nhỏ như này không cần thiết nói nha, không phải chỉ là cùng bạn bè tham gia một buổi tiệc thôi sao? Này không phải chuyện bình thường sao? Với lại Lâm Thanh Hàn cũng không nói với cô là đi chung với Lục Kiến Bạch nha.

"Sao tôi lại chột dạ? Chỉ là giúp Tiểu Hi cùng tham gia tiệc thôi mà, dù gì lần trước xảy ra chuyện em ấy còn giúp chăm sóc Điềm Điềm, với lại, không phải em cũng không nói với tôi là em đi cùng Lục Kiến Bạch sao?". Thẩm Tiện càng nói càng nhỏ giọng, bởi vì ánh mắt của Lâm Thanh Hàn càng ngày càng nguy hiểm.

Lâm Thanh Hàn không nghĩ tới Thẩm Tiện còn biết đòi nợ cũ, tuy đúng là cô không nói với Thẩm Tiện việc cô đi cùng Lục Kiến Bạch, nhưng là Thẩm Tiện không nói với cô trước chứ bộ.

Lâm Thanh Hàn nhìn Thẩm Tiện lần nữa, mở miệng giải thích: "Trước đó Lục Kiến Bạch từng giúp tôi, nhưng sau lần này tôi đã biết anh ta như nào, sẽ không lui tới với anh ta nữa.

Thẩm Tiện gật đầu, "Đúng đúng, nhưng mà nhìn bộ dạng của anh ta ngày hôm nay, tôi sợ anh ta còn chưa từ bỏ, sẽ tiếp tục tìm em dây dưa".

"Dù sao trong bệnh viện rất đông người, anh ta cũng không thể làm gì tôi, nhưng còn chị, Thẩm Tiện, chị bây giờ là muốn lôi chuyện cũ ra nói với tôi sao?". Lâm Thanh Hàn nhướng mày nhìn Thẩm Tiện.

Thẩm Tiện lập tức lắc đầu, "Không không không, tôi sai rồi, tôi không nên cãi em". Thẩm Tiện cảm thấy nếu cô lại không nhận sai, con số trên đỉnh đầu Lâm Thanh Hàn có thể ngay lập tức biến thành số âm.

Lúc này Lâm Thanh Hàn mới thoáng nhìn Thẩm Tiện, vừa lòng gật gật đầu: "Đi thôi, về nhà, chị cẩn thận quần áo trên người một chút, đỡ phải đền không nổi còn phải lấy bản thân ra đền cho người ta".

Thẩm Tiện gật gật đầu, nhưng luôn cảm thấy Lâm Thanh Hàn nói chuyện kỳ kỳ quái quái.

Hai người bắt xe về tới nhà, Thẩm Tiện ở trong buổi tiệc rất vui vẻ, ăn không ít đồ ăn vặt, nhưng Lâm Thanh Hàn còn chưa kịp ăn cái gì đã bị chọc giận, cởi bỏ lễ phục trên người, Lâm Thanh Hàn nghĩ sáng mai nhanh chóng đưa cho Lục Kiến Bạch, cô không muốn liên quan gì đến anh ta nữa.

Thẩm Tiện sau khi đổi váy ngủ thì đi ra, thấy Lâm Thanh Hàn ngồi trên sô pha liền mở miệng hỏi: "Thanh Hàn, em đói bụng không? Buổi tối em đã ăn gì chưa?".

Lâm Thanh Hàn dựa vào sô pha, vuốt vuốt đầu tóc, "Không ăn, cũng không đói bụng, sáng mai ăn cũng được".

"Đừng nha, tôi đói bụng, tôi làm ít mì, em coi như ăn cùng cho tôi vui đi". Thẩm Tiện cười cười, xoay người đi vào bếp.

Lâm Thanh Hàn nhìn bóng dáng Thẩm Tiện đi vào bếp, khóe môi không tự giác mỉm cười, cô cảm thấy gần đây nhìn Thẩm Tiện có chút thuận mắt hơn.

Nhưng mà ở tiệc tối hôm nay, khí tràng của Thẩm Tiện, ngay cả cô đều cảm thấy Thẩm Tiện là giám đốc của tập đoàn nào đó, gần đây xảy ra quá nhiều chuyện khiến cho Lâm Thanh Hàn không kịp suy xét một số việc, một người trong khoảng thời gian chỉ hơn một tháng thật sự có thể thay đổi nhiều vậy sao? Đặc biệt là phương diện khí chất.

Lúc trước Thẩm Tiện sẽ cho người ta cảm giác là gian xảo, ánh mắt của Thẩm Tiện khi nhìn người khác cũng ngó nghiêng, không có khí tràng gì, nhưng Thẩm Tiện bây giờ nhìn rất chân thành, lúc nói chuyện ánh mắt sẽ luôn nhìn thẳng đối phương, khí chất cũng tăng lên không ít, Lâm Thanh Hàn xoa xoa mày, không muốn tiếp tục nghĩ nhiều, thay đổi so với không thay đổi tốt hơn nhiều.

Trong lúc Lâm Thanh Hàn miên man suy nghĩ, Thẩm Tiện đã nấu xong hai phần mì, bưng đến trước mặt Lâm Thanh Hàn, "Thanh Hàn, em ăn một chút trước đi, chuyện hôm nay đều do Lục Kiến Bạch, em đừng có chuyện gì cũng ôm vào trong người, cũng đừng vì mấy người không liên quan mà để bản thân đói bụng, coi như là ăn cùng cho tôi vui cũng được".

Nói xong, Thẩm Tiện nhét đũa vào tay Lâm Thanh Hàn, Lâm Thanh Hàn thở dài, thật ra Thẩm Tiện nói có đạo lý, hơn nữa tô mì này trông cũng không tệ lắm, Lâm Thanh Hàn nhìn thoáng qua Thẩm Tiện, dùng đũa gấp mì lên.

Thẩm Tiện cười cười nói: "Vậy mới đúng, làm gì có ai vì sai lầm của người khác mà hành hạ bản thân, ăn nhiều một chút, em quá gầy".

Lâm Thanh Hàn ăn một đũa mì, giương mắt nhìn Thẩm Tiện: "Nói cái này, vừa rồi nhìn bộ dạng của chị trong bữa tiệc không giống lần đầu tiên tham gia".

"Hửm, giả bộ cho giống một chút không được sao? Nếu không làm vậy sao dọa được loại đàn bà đanh đá như mẹ của Lục Kiến Bạch". Thẩm Tiện thuận miệng nói bậy nói bạ.

Lâm Thanh Hàn gật đầu, thấy Thẩm Tiện nói cũng đúng, vì thế không tiếp tục hỏi, nhìn nhìn Thẩm Tiện đang mặc váy ngủ, thuận miệng hỏi một câu: "Hình như lúc trước chị cũng không thích mặc váy".

"Ồ, gần đây tôi mới thích, tôi thấy mặc váy cũng khá xinh đẹp, Thanh Hàn em thấy tôi bây giờ đẹp không". Thẩm Tiện nói, đứng lên.

Cô đang mặc một chiếc váy ngủ hai dây màu đen, tà váy dài đến đùi, xương quai xanh phía trên lộ ra ngoài, Thẩm Tiện không nói Lâm Thanh Hàn còn không cảm thấy gì, cô vừa nói liền khiến Lâm Thanh Hàn cảm thấy mất tự nhiên, đặc biệt là hiện tại không có Điềm Điềm ở nhà.

Giả vờ tiếp tục ăn mì, Lâm Thanh Hàn không mặn không nhạt nói: "Cũng được đi, không quá khó coi".

Thẩm Tiện không biết vì sao, lại bị lời của Lâm Thanh Hàn chọc cười, đã là chị em với nhau, đẹp thì nói đẹp, cần gì ngại ngùng như vậy, Thanh Hàn nhà cô thật đáng yêu.

Lâm Thanh Hàn trừng mắt nhìn Thẩm Tiện một cái, "Chị cười cái gì?".

"Không có gì, không có gì, em ăn đi". Sợ chọc Lâm Thanh Hàn xù lông, Thẩm Tiện đành phải nghẹn cười.

Bên kia, Giang Hi đuổi theo một đoạn xa, tốc độ của Mục Tư Vũ cũng không hề giảm xuống, ngược lại càng đi càng nhanh, Giang Hi ở phía sau đành phải hô to: "Chị, chị làm sao vậy, chị đi nhanh quá em đuổi theo không kịp".

Giang Hi mang giày cao gót hơn mười phân, đuổi theo Mục Tư Vũ rất là hao tổn sức lực, giọng nói đều hơi run lên, cô không biết bản thân làm gì khiến Mục Tư Vũ tức giận, chẳng lẽ chỉ vì cô nhờ Thẩm tỷ tỷ cùng tham gia buổi tiệc tối nay?

Chân mày Mục Tư Vũ nhíu chặt, cô dừng lại bước chân, xoay người nhìn Giang Hi, Giang Hi bước nhanh đến trước mặt Mục Tư Vũ, dừng lại thở hổn hển, ấm ức hỏi: "Chị, cuối cùng là có chuyện gì vậy, chỉ vì hôm nay em kêu Thẩm tỷ tỷ đến nên chị tức giận không để ý đến em?".

Sáng nay Mục Tư Vũ vẫn còn đang ở nước ngoài mở họp, nhưng vì biết Giang Hi sẽ tham gia buổi tiệc tối hôm nay, muốn tạo bất ngờ cho Giang Hi nên mới ngồi máy bay tư nhân gấp gáp về nước, ngay cả thời gian nghỉ ngơi cũng không có, vừa xuống máy bay liền đi dến địa điểm tổ chức buổi tiệc, cuối cùng, thứ cô nhìn thấy là Giang Hi và Thẩm Tiện đứng chung một chỗ.

Mục Tư Vũ cảm thấy tất cả những gì cô làm, ở trong mắt Giang Hi có thể đều là chị gái dỗ dành em gái, sau này Giang Hi có thể sẽ suy xét rất nhiều người làm Alpha của em ấy cũng sẽ không suy xét đến cô, nếu cô và Giang Hi vẫn luôn giữ nguyên trạng thái như bây giờ, vậy xem như sau này cũng không có khả năng.

Mục Tư Vũ cười nhạo một tiếng, Giang Hi căn bản không biết lý do cô tức giận, "Giang Hi, sáng nay tôi nghe được tin em muốn tham gia buổi tiệc mới cô ý ngồi máy bay, gấp gáp về nước, ngay cả lễ phục đều ở trên máy bay thay, sau đó tôi thấy cái gì? Tôi trở về để thấy em và một Alpha khác chị chị em em sao? Em tự ngẫm lại, cuối cùng em xem tôi là cái gì? Chỉ là chị gái của em sao? Nếu em nghĩ không ra, vậy đừng tiếp tục đến trêu chọc tôi". Mục Tư Vũ nói xong liền muốn xoay người rời đi.

Giang Hi gấp gáp kéo tay Mục Tư Vũ, muốn giống như trước kia làm nũng với Mục Tư Vũ, "Chị ~ em kêu tài xế về trước rồi, chị đưa em về nhà được không? Hoặc là em đi nhà chị ngủ nhờ cũng được, được không?". Giang Hi chớp chớp mắt nhìn chằm chằm Mục Tư Vũ, trước đó Mục Tư Vũ đều không chống cự được bộ dáng này của cô, nhất định không nỡ từ chối cô.

Nhưng không ngờ ngay sau đó Mục Tư Vũ rút tay ra, bình tĩnh nhìn Giang Hi nói: "Giang Hi, tôi không nói giỡn với em, trước khi em nghĩ kỹ, chúng ta không cần gặp lại". Cô nói xong liền xoay người đi, toàn bộ quá trình không cùng Giang Hi nhiều lời một câu.

Cho đến khi Mục Tư Vũ đi được một đoạn, Giang Hi mới phản ứng lại, vừa rồi Mục tỷ tỷ từ chối cô? Giang Hi trong lòng hỗn loạn, hốc mắt đỏ lên, cô chưa từng gặp Mục Tư Vũ dùng giọng điệu nghiêm khắc như vừa rồi để nói chuyện với cô, trong nhất thời Giang Hi tay chân luống cuống đứng im tại chỗ.

Trên đường từ bữa tiệc về đến nhà, Giang Hi đã gửi cho Mục Tư Vũ mấy chục tin nhắn, gọi điện thoại sáu lần nhưng không ai bắt máy, tin nhắn cũng như đá chìm đáy biển, không có một câu trả lời, tình trạng kéo dài liên tục tới tận rạng sáng.

Giang Hi không nhớ được cô đã gửi cho Mục Tư Vũ bao nhiêu tin nhắn, gọi cho chị ấy bao nhiêu cuộc, nhưng Mục Tư Vũ không hề để ý đến cô, từ nhỏ đến giờ, đây là lần đầu tiên Giang Hi gặp phải tình trạng này, trước đó, dù Mục Tư Vũ gặp chuyện quan trọng đến cỡ nào cũng sẽ nhận cuộc gọi của cô, nhưng hôm nay cô gọi cho chị ấy không được, Giang Hi chui vào chăn khóc đến sưng mắt.

Cô ném điện thoại qua một bên, nức nở lẩm bẩm: "Mục tỷ tỷ không cần Tiểu Hi, vậy Tiểu Hi cũng không cần Mục tỷ tỷ, không bao giờ đế ý Mục tỷ tỷ".

Không biết khóc bao lâu mới ngủ, sáng hôm sau, đôi mắt Giang Hi sưng lên, cô sợ bị ba mẹ phát hiện, quyết định trốn trong phòng không ra, cô do dự nhìn chiếc điện thoại bị cô quăng trên mặt đất, nghĩ, lỡ như đâu? Lỡ như tối qua Mục tỷ tỷ trở về bận rộn công việc, không thấy được tin nhắn của cô thì sao?

Giang Hi thấp thỏm cầm điện thoại, mở màn hình lên, sau đó phát hiện không có một cuộc gọi nhỡ nào, ngay cả tin nhắn cũng không được phản hồi, vành mắt Giang Hi lại đỏ lên.

Mục Tư Vũ vừa xử lý công việc trên tay, vừa thỉnh thoảng xem tin nhắn Giang Hi gửi cho cô, tin nhắn đã gửi hơn trăm tin nhưng chỉ có duy nhất một câu cô muốn nhìn thấy lại không có, gọi điện cũng hơn hai mươi cuộc, cô một cuộc cũng không nhận.

Mục Tư Vũ biết, với tính cách của Giang Hi, lúc này nói không chừng là đang khóc nhè, cô không nỡ, nhưng có một ít việc nên sớm nói rõ ràng, nếu không Giang Hi sẽ coi cô là cái gì? Một chị gái tri kỷ? Nhìn Giang Hi sau này gả cho Alpha khác? Chỉ nghĩ thôi Mục Tư Vũ đã cảm thấy không thể chấp nhận được.

Như bây giờ cũng tốt, để Giang Hi suy nghĩ cẩn thận, rằng em ấy xem cô là gì?

Trước/100Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Luyện Khí Năm Ngàn Năm