Saved Font

Trước/100Sau

Xuyên Thành Thời Xưa Cẩu Huyết Trong Sách Tra A

Chương 49

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Sáng hôm sau, Thẩm Tiện tỉnh lại thì nhìn thấy Lâm Thanh Hàn và Thẩm Điềm đang ngủ ngon lành, khóe môi hơi gợi lên ý cười, tay chân nhẹ nhàng bước xuống giường, đi ra ngoài chạy bộ buổi sáng, đến lúc cô quay lại Thẩm Điềm và Lâm Thanh Hàn đều chưa tỉnh dậy, Thẩm Tiện lại đi vào bếp làm bữa sáng cho hai người.

Lâm Thanh Hàn vì kỳ dễ cảm mà xin nghỉ hai ngày, Thẩm Tiện chuẩn bị lát nữa đưa nhóc con đi học, để Lâm Thanh Hàn ở nhà nghỉ ngơi cho tốt.

Trong lúc ba người ăn bữa sáng, Thẩm Tiện nhận được cuộc gọi từ Triệu Cường, cô phải nhớ lại một lúc mới nhớ ra người này là ai, Triệu Cường chính là một người trong đám bạn xấu luôn coi nguyên thân là cái hố để đào tiền, Thẩm Tiện nhớ rõ lần trước bản thân đã từ chối mấy người này một lần, sau đó tên Triệu Cường này liền không gọi điện cho cô nữa.

Thẩm Tiện có chút ngờ vực bắt máy, "Alo, có chuyện gì?".

Giọng của Triệu Cường truyền tới, "Thẩm tỷ, đã lâu rồi không liên lạc, khi nào rảnh cùng anh em đi chơi một hồi?".

"Gần đây tôi bận, không có thời gian, hơn nữa trong tay cũng không có tiền". Thẩm Tiện lạnh nhạt trả lời.

"Thẩm tỷ, chị đừng chọc em, ngày đó Lưu Kiện còn thấy chị chạy Land Rover mà, chị có tiền cũng đừng quên mấy anh em chứ".

Thẩm Tiện cười lạnh một tiếng: "Tôi có tiền hay không là chuyện của tôi, không quan hệ gì với mấy người, mấy người muốn thế nào, nếu không còn việc gì thì tôi tắt máy". Thẩm Tiện nói, sau đó liền muốn cúp máy, cô mới không muốn cùng đám vô lại này có quan hệ gì.

Triệu Cường thấy Thẩm Tiện muốn tắt máy thì vội vàng nói: "Chị từ từ, em thật sự có việc gấp nói cho chị, là một cái tin tốt".

Thẩm Tiện cười lạnh một tiếng, không cúp điện thoại, cô ngược lại muốn nghe thử xem tên Triệu Cường này có thể có tin tức gì tốt?

"Có chuyện mau nói, tôi còn đang vội đây, không có thời gian nói chuyện tào lao".

"Haiz, Thẩm tỷ, chị còn nhớ rõ Dư Thanh Uyển không? Cô ấy trở về thành phố Lâm Hải, mấy hôm trước anh em còn thấy cô ấy ở trên đường, khẳng định không có nhìn lầm, cô ấy vẫn còn đẹp như trước nha". Trong lúc nói chuyện Triệu Cường có chút kích động, giọng nói cũng lớn hơn.

Thẩm Tiện nghe bên kia ồn ào, không kiên nhẫn nói: "Chỉ vậy? Trở về thì trở về, tôi lại không phải mẹ cô ta, đâu có liên quan gì đến tôi?". Thẩm Tiện nói, sau đó cúp điện thoại.

Triệu Cường bên kia sắp tức chết, nếu không phải gần đây không có ai coi tiền như rác mời bọn họ ăn chơi, hắn cũng không sẽ ăn nói khép nép gọi điện cho Thẩm Tiện, hơn nữa mấy người bọn họ trước đó mấy ngày thật sự thấy Dư Thanh Uyển ở trên đường, còn đi đến chào hỏi với Dư Thanh Uyển, Dư Thanh Uyển còn cố ý vô tình hỏi đến tình huống của Thẩm Tiện.

Trước đó, lúc nguyên thân và Dư Thanh Uyển còn đang mập mờ, nguyên thân thường xuyên dắt Dư Thanh Uyển và mấy tên bạn xấu đi ăn cơm, ở trước mặt Dư Thanh Uyển nguyên thân vì mặt mũi mà tiêu xài không ít tền, vì thế lần này Dư Thanh Uyển trở về, mấy người Triệu Cường còn muốn đi theo Dư Thanh Uyển ăn ké uống ké.

"Mẹ nó, ông mày nói với Thẩm Tiện chuyện Dư Thanh Uyển nửa ngày Thẩm Tiện đều không chịu nói tiếp". Triệu Cường bực tức nắm chặt điện thoại.

"Anh, anh nói, có phải Thẩm Tiện không ứng thú với cô ta không? Nếu không sao có thể nói như vậy?". Một tên đứng bên cạnh chen vào nói.

"Tao thấy không có khả năng, tụi bây đã quên bộ dạng chân chó của Thẩm Tiện rồi hả? Dư Thanh Uyển người ta đã tìm được nhà khác, Thẩm Tiện vẫn chưa hay biết gì mà xài tiền cho người đẹp kia kìa, tao thấy nó đang có tiền nên muốn quăng anh em qua một bên, tụi mình cũng không thể để nó được như ý".

Tên kia phụ họa nói: "Đúng vậy, đến lúc cô ta tìm không ra Dư Thanh Uyển, tự nhiên đến cầu xin mấy anh em tụi mình".

Muốn nói đến Dư Thanh Uyển, Thẩm Tiện cũng biết đến, đây là bạch nguyệt quang của nguyên thân, nhưng thật ra cô ta là trà xanh, trước đó nguyên thân còn chưa ly hôn đã mập mờ với nguyên thân, dụ dỗ nguyên thân tiêu xài không ít tiền cho cô ta, sau đó quen biết một cái Alpha là con nhà giàu, đi theo người kia đến Kinh Thị, nguyên thân bị cô ta đá, coi như mất trắng một đống tiền mà không vớt được cái gì.

Ba người đều ngồi trên bàn ăn nên Thẩm Tiện nói chuyện điện thoại cũng truyền vào tai nhóc con và Lâm Thanh Hàn, lúc nghe được tên của Dư Thanh Uyển, tay Lâm Thanh Hàn không tự giác mà siết chặt đôi đũa, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm chén canh ngây người.

"Thanh Hàn, sao vậy? Đang nghĩ gì đó?". Thẩm Tiện thấy Lâm Thanh Hàn ngồi đó không nhúc nhích thì mở miệng hỏi.

Lâm Thanh Hàn thoáng lắc đầu, nhấp môi nhìn Thẩm Tiện một cái, "Không có gì".

"Ừm, vậy ăn một chút đi, trong nồi còn không ít cháo, buổi trưa em không muốn nấu cơm có thể hâm lại cháo, sau đó hâm lại hai món ăn là được". Thẩm Tiện dặn dò.

Lâm Thanh Hàn đang rất bối rối, đối phó mà nói: "Ừ".

Sau khi ăn sáng, Thẩm Tiện lại rửa sạch nồi chén đã sử dụng, sau đó mới chào tạm biệt Lâm Thanh Hàn rồi dắt Thẩm Điềm ra ngoài.

Lâm Thanh Hàn dựa vào giường, một chút tinh thần đều không có, vừa rồi cái tên được nhắc đến trong điện thoại cô cũng biết, cô còn nhớ rõ lúc cô và Thẩm Tiện còn chưa ly hôn, chị ta đã thường xuyên lui tới với cô gái kia, rất nhiều lần cô gọi điện cho Thẩm Tiện, cô gái kia đều ở bên cạnh chị ta.

Chỉ là khi đó cô và Thẩm Tiện đã sắp đi đến bước cuối cùng, cô bị Thẩm Tiện tổn thương quá nhiều, đã sớm không còn hy vọng gì với Thẩm Tiện, vậy nên khi đó cô gái kia không mang đến cho Lâm Thanh Hàn quá nhiều tổn thương.

Cô và Thẩm Tiện ly hôn đã hơn hai năm, cái tên Dư Thanh Uyển cũng đã sớm đi ra khỏi cuộc sống của cô, không nghĩ đến hôm nay lại một lần nữa nghe được cái tên này từ điện thoại Thẩm Tiện, điều này khiến Lâm Thanh Hàn rất không thoải mái, nếu Thẩm Tiện vẫn là Thẩm Tiện của trước kia, vậy quan hệ giữa Thẩm Tiện và Dư Thanh Uyển là cái gì cô đều không quan tâm, nhưng bây giờ, Thẩm Tiện đã thay đổi, hơn nữa Thẩm Tiện đối xử với cô và Điềm Điềm rất tốt, cô có chút luyến tiếc nhường Thẩm Tiện cho người khác.

Lâm Thanh Hàn bực bội vùi bản thân vào trong chăn, Thẩm Tiện đối xử với cô thật tốt, dựa vào trạng thái lúc ở chung của hai người, Lâm Thanh Hàn cảm thấy thái độ của Thẩm Tiện đối với cô rất mờ mịt, nói là thích cô đi, Thẩm Tiện lại không hề có ý muốn theo đuổi cô, nói không thích đi, nhưng mà Thẩm Tiện lại nhiều lần đánh cược tính mạng để cứu cô.

Theo lý thuyết mà nói, bây giờ hai người ở chung một chỗ, nếu Thẩm Tiện muốn tiến thêm một bước, chị ấy hẳn là có rất nhiều cơ hội mới đúng, nhưng bây giờ xem ra Thẩm Tiện tốt với cô thậm chí càng giống như đối tốt với người nhà, Lâm Thanh Hàn suy nghĩ đến nổ não cũng không nghĩ ra được Thẩm Tiện đang nghĩ thế nào.

Dù sao là Thẩm Tiện tốt với cô và Điềm Điềm trước, người chủ động bảo vệ cô cũng là Thẩm Tiện, vậy lần này cô không thể chịu thua dễ dàng, nhưng mà cô và Thẩm Tiện đều có công việc của riêng mình, cô cũng không thể thời thời khắc khắc ở cùng Thẩm Tiện, cũng không biết sau này Thẩm Tiện có thể gặp được cô gái tên Dư Thanh Uyển kia hay không, chỉ nghĩ thôi Lâm Thanh Hàn đều cảm thấy trong lòng ê ẩm, nhưng dù sao cô còn có Điềm Điềm, Thẩm Tiện thích Điềm Điềm như vậy, bản thân dù sao cũng có cơ hội hơn cái cô Dư Thanh Uyển kia.

Thẩm Tiện đưa nhóc con đi học xong liền đến công ty, nhìn nhìn công việc mấy ngày nay, thuận tiện nhìn xem nhóm công nhân sửa chữa đã trang hoàng đến đâu, không còn nhớ một chút gì đến chuyện Dư Thanh Uyển.

Gần đây số lượng con nhà giàu nhờ công ty Thẩm Tiện quản lý tài sản tăng lên không ít, trong đó người có quan hệ tốt nhất với Thẩm Tiện là Phó Nho Nhã, người này là một nam Alpha, nhà họ Phó cũng là một trong những xí nghiệp đứng đầu ở thành phố Lâm Hải, hơn nữa trong tối ngoài sáng đều rất có mặt mũi, mà Phó Nho Nhã lại là em út trong nhà, cũng không khác Giang Hi là mấy, ngày thường Phó Nho Nhã thích cùng bạn bè vui chơi quậy phá, không làm chuyện gì đàng hoàng, vì thế mà thường xuyên chọc tức ba cậu ta, nhưng mà người này bản tính không xấu, đặc biệt là rất có nghĩa khí với bạn bè.

Sau khi Thẩm Tiện giúp cậu ta quản lý tài sản, số lần ba mắng cậu ta trở nên ngày càng ít, cậu ta càng coi Thẩm Tiện như là anh em tốt.

Thẩm Tiện ngồi vào ghế dựa trong văn phòng xử lý văn kiện, cô nghĩ chuyện của Lục Kiến Bạch cũng đến lúc cần tính sổ, anh ta có thể tiêu hủy chứng cứ, vậy cô cũng có thể trong tối động tay một chút, ai mà không biết cách làm một công dân ba tốt tuân thủ pháp luật đâu?

Thẩm Tiện gọi điện cho Phó Nho Nhã, kể lại chuyện Lục Kiến Bạch làm cậu ta nghe, Phó Nho Nhã ở trong điện thoại kích động nói: "Cái tên Lục Kiến Bạch này cũng thật cặn bã, nghe cô nói tôi liền muốn giải quyết hắn".

Thẩm Tiện nói chuyện với bên kia: "Vậy thì không cần, dù sao chúng ta cũng là một công dân tốt, giám đốc Phó nếu có thể thì giúp tôi tìm người giáo huấn Lục Kiến Bạch một chút là được, đừng để anh ta bắt được nhược điểm".

"Ha ha, cái này không phải đơn giản sao? Thẩm Tiện, nếu cô kêu tôi đi đầu tư kiếm tiền tôi thật là không giúp được cô, nhưng nói đến giáo huấn kẻ khác, tôi có hứng thú, đặc biệt là giáo huấn mấy tên cặn bã, yên tâm đi, mấy ngày là xong việc". Phó Nho Nhã cười đồng ý.

"Đúng rồi, công ty nhà Lục Kiến Bạch cậu không cần động vào, tôi muốn tự mình giải quyết". Thẩm Tiện nghĩ, tiếp tục nói.

"Được, cô cứ chờ tin tức tốt của tôi đi, có công dân ba tốt như chúng ta ở đây, loại cặn bã như hắn liền chờ bị đánh đến rụng răng đi".

Thẩm Tiện sắp xếp chuyện của Lục Kiến Bạch xong rồi mới tắt điện thoại, công ty của nhà Lục Kiến Bạch không cần người khác tính kế cũng đã sắp phá sản, kể từ khi nhà họ Lục đắc tội Mục Tư Vũ thì vật liệu xây dựng của họ liền không thể bán cho các công ty ở thành phố Lâm Hải, cho dù họ có chịu lỗ để bán cũng không ai mua vật liệu xây dựng của họ, đến bây giờ vẫn còn trong trạng thái thua lỗ liên tục, Thẩm Tiện nghĩ, phỏng chừng không lâu nữa, nhà họ Lục phải phá sản đền bù.

Lâm Thanh Hàn ở nhà rối rắm một buổi sáng, nhìn chằm chằm điện thoại không biết có nên gọi cho Thẩm Tiện hay không, cuối cùng vẫn cắn cắn môi gọi cho Thẩm Tiện, điện thoại rất nhanh có người bắt máy.

Lâm Thanh Hàn nghĩ nghĩ, khô cằn nói: "Thẩm Tiện, trưa nay chị có về không?".

Thẩm Tiện nghĩ, hẳn là cơ thể của Lâm Thanh Hàn còn chưa thoải mái, vội vàng hỏi: "Thanh Hàn, có phải cơ thể còn không thoải mái không, em chờ một lát, tôi về ngay".

Nghe Thẩm Tiện nói như vậy Lâm Thanh Hàn lại không nỡ để Thẩm Tiện chạy tới chạy lui, "Không cần, tôi không có gì, chị không cần về".

"Không có việc gì Thanh Hàn, em không cần nấu cơm trưa, chờ tôi về nấu, em nhắm mắt lại nghỉ ngơi cho tốt, đến lúc em mở mắt ra liền thấy tôi ở nhà, được rồi, tôi chuẩn bị đi rồi, em ngoan ngoãn ngủ một chút đi". Thẩm Tiện nhẹ giọng nói với Lâm Thanh Hàn, trong lúc nói chuyện khóe môi còn hơi giơ lên, không biết vì lý do gì, Thẩm Tiện còn rất thích Lâm Thanh Hàn dính cô.

Đến lúc Thẩm Tiện về đến nhà thì thấy Lâm Thanh Hàn đang nằm trên sô pha chờ cô, Thẩm Tiện đổi giày đi qua, ngồi xuống cạnh Lâm Thanh Hàn, có chút buồn cười nhìn cô, nói: "Sao em ngồi ở đây, không phải đã kêu em ngoan ngoãn nghỉ ngơi rồi sao?". truyện kiếm hiệp hay

Thẩm Tiện đến gần khiến hương cam ngọt càng thêm nồng đậm, vì thế Lâm Thanh Hàn cũng trở nên ngọt ngào, Lâm Thanh Hàn nghĩ, tóm lại cô gần Thẩm Tiện hơn một chút, không thể để mấy người đàng hoàng bắt cóc Thẩm Tiện.

Khoảng cách giữa cô và Thẩm Tiện chỉ rộng bằng độ dài một nắm tay, chỉ cần nghiêng qua một chút là có thể dựa vào ngực Thẩm Tiện, Lâm Thanh Hàn chỉ nghĩ thôi đã bắt đầu ửng hồng hai bên tai, cắn răng nhìn Thẩm Tiện một cái, cuối cùng vẫn nghiêng người dựa vào vai Thẩm Tiện, "Ngủ không được, vừa rồi có hơi chóng mặt".

Lâm Thanh Hàn dựa vào vai Thẩm Tiện, một tay nhẹ nhàng vòng qua ôm eo cô.

Thẩm Tiện nghe Lâm Thanh Hàn nói chóng mặt lập tức hỏi: "Bây giờ đỡ hơn chưa? Trên người còn chỗ nào không thoải mái không?".

Lâm Thanh Hàn dựa vào vai Thẩm Tiện lắc lắc đầu, đầu cô dựa vào vị trí rất gần tuyến thể, hương cam ngọt nồng đậm quanh mũi khiến Lâm Thanh Hàn cảm thấy lâng lâng, ngay cả giọng nói cũng trở nên mềm mại, "Không có gì, chị để tôi dựa một chút là được".

Thẩm Tiện sợ Lâm Thanh Hàn dựa không thoải mái nên ôm cô vào ngực mình, nhẹ giọng nói với Lâm Thanh Hàn: "Sao khó chịu lại không nói với tôi sớm một chút, nếu sớm biết em không thoải mái tôi liền không đi công ty".

Lâm Thanh Hàn dựa vào ngực Thẩm Tiện, nhẹ nhàng cọ vào bả vai Thẩm Tiện, hôm nay không phải cơ thể không thoải mái mà là nghe được một cái tên không muốn nghe nên khó chịu, nhưng lời này không có cách nào nói với Thẩm Tiện, Lâm Thanh Hàn ngửi ngửi tin tức tố hương cam ngọt, cả người trở nên thoải mái không ít, nghĩ như bây giờ cũng tốt, để cô có một ít cảm giác nguy cơ, thuận tiện có thể nhìn xem Thẩm Tiện đang nghĩ gì, giới hạn của chị ấy đối với cô là đến đâu?

Trước/100Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Dị Thế Độc Sủng: Thần Y Mẫu Thân Manh Bảo Bối