Saved Font

Trước/104Sau

Xuyên Thành Vị Hôn Thê Bỏ Trốn Của Tổng Tài Bá Đạo

Chương 22-1: ????: Dỗ Dành (1)

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Edit: Méo

Anh cúi rất gần, gần đến nỗi cô có thể nhìn thấy rõ tròng mắt đen nháy tràn đầy sự mê li của anh.

Hơi thở nóng rực của người đàn ông khiến cô không thoải mái, huống chi vẫn là lời thoại sặc mùi bá đạo tổng tài này.

Nặc Nặc hiểu ý của anh.

Nếu cô nói thắng thì 90% cổ phần sẽ thuộc về Tống Chiêm, nếu cô từ chối thì ngay cả 30% Tống Chiêm cũng không giữ được.

Điều kiện chính là cô chủ động hôn anh.

Không, hoặc là nói, điều kiện chính là Nặc Nặc phải thuận theo anh.

Bình tĩnh mà xem xét thì Cừu Lệ chính là nam chính được tác giả ưu ái, không những giàu có mà còn rất đẹp trai.

Rút đi hơi thở ngây ngô của thời niên thiếu, trên người anh lúc này mang theo khí chất thâm trầm, dung nhan lạnh lùng , bởi vì có tiền có thế lại càng thêm kiêu căng ngạo mạn.

Nhưng khi Nặc Nặc nhìn thấy gương mặt này, cô chỉ cảm thấy chán ghét, ghê tởm, buồn nôn.

Có quỷ mới thèm hôn anh.

Hầu kết của anh khè nhúc nhích, ngón tay vỗ vỗ tóc cô:

"Nặc Nặc..."

Hai tiếng này được anh gọi cực kì triền miên, da gà của Nặc Nặc cũng bắt đầu nổi lên.

"Tránh ra." Cô duỗi tay chống ngực của anh, mặt quay đi hướng khác.

Vốn dĩ nhìn thấy anh thôi đã chán ghét rồi chứ đừng nói là dựa vào gần như vậy.

Hôn anh? Nằm mơ đi.

Cừu Lệ rũ mắt nhìn cô, Nặc Nặc bị anh giam cầm dưới thân, dưới ánh đèn nhu hoà trong phòng, anh có thể nhìn thấy rõ ràng da thịt tinh tế cùng đôi mắt trong vắt như dòng suối nhỏ của cô.

Nhưng cô lại nhíu mày, yếu ớt nói: "Anh cách tôi xa một chút, tôi không đồng ý."

Cừu Lệ không đếm được đây là lần thứ mấy bị cô từ chối, anh nắm lấy cằm cô cưỡng ép cô quay mặt lại, quả nhiên nhìn thấy vẻ mặt chán ghét đó của cô. Giống như anh là thứ gì đó dơ bẩn khiến cô ghét bỏ.

Tuy anh mê luyến cô gái này, nhưng bị người mình thích ghét bỏ thì trong lòng vẫn rất tức giận.

"Không muốn cứu công ti của nhà em nữa à?"

Nặc Nặc nhìn thẳng vào mắt anh, cắn răng nói: "Cho dù hôm nay có cứu được thì sao? Hôm nào đó anh muốn phá huỷ thì phá huỷ. Bây giờ ba tôi cũng không nhận rõ được vị trí của ông ấy ở đâu, bị mấy lời a dua nịnh hót che mắt, anh muốn phá huỷ thì còn dễ hơn giết chết một con kiến nữa. Tôi không cần...không cần hôn anh. Anh tránh xa một chút, đừng chạm vào tôi."

Nếu cô nhường một bước thì sau này còn phải nhường thêm ngàn vạn bước.

Nặc Nặc không biết nếu hôm nay đổi lại là Tống Liên gặp phải chuyện này thì nữ chính sẽ có quyết định như thế nào.

Nhưng Nặc Nặc thấy gương mặt khiến người ta ghét này của nam chính thì quả thật là không có cách nào khắc phục chướng ngại tâm lí của mình.

Anh hơi nheo mắt, lộ ra vài phần lạnh lẽo nguy hiểm: "Em đừng hối hận đấy."

Nặc Nặc ngồi thẳng người, tiếp tục quan sát diễn biến của phía bên kia.

Cừu Lệ cong cong môi, ý cười lại không đạt đáy mắt.

Tống Chiêm càng lúc càng khẩn trương, thành công hay thất bại chính là do lần này quyết định. Nhưng tiếng hoan hô trong phòng vừa vang lên, sắc mặt của ông ta cũng trở nên trắng bệch.

Màu đen thua!

Không những không lấy được 40% mà ngay cả 30% của mình cũng không giữ nổi.

Trần Mậu đứng dậy, cười cười tỏ vẻ tiếc nuối: "Tống tiên sinh, ông thua rồi."

Tống Chiêm lung lay như sắp đổ: "Ván tiếp đi, không phải vẫn còn sao?"

Trần Mậu lại nho nhã lễ độ lắc đầu: "Tống tiên sinh này, nếu ông muốn chơi tiếp thì tôi có thể chơi tới cùng, nhưng bây giờ ông còn gì đáng giá sao? Cổ phần trong tay ông chỉ còn 20%, của tôi đây có 70%. Lợi thế đều không bình đẳng, Tống tiên sinh không đủ tư cách để cược với tôi nữa rồi."

Tống Chiêm tức giận đập bàn, trừng lớn hai mắt: "Mày chơi tao, mày cố ý lừa tao đúng không?"

Trần Mậu cũng trầm mặt: "Tống tiên sinh nên cẩn thận lời ăn tiếng nói của mình đi."

"Mày lừa tao như vậy mà không sợ đắc tội với Cừu thiếu à?"

Trần Mậu liếc nhìn bức tường đối diện một cáu, sau đó quay đầu nhìn ông ta với ánh mắt đầy châm chọc: "Nếu Tống tiên sinh cảm thấy không công bằng thì có thể đi tìm Cừu thiếu thử xem sao. Tôi còn có việc, thứ lỗi không thể ở lại với ông được nữa."

Đám người kia rời đi, Tống Chiêm rốt cuộc không nhịn được nữa, hai chân mềm nhũn ngồi phịch xuống ghế.

Xong rồi...30% cổ phần...tất cả đều không còn nữa rồi.

Đó chính là mạng sống của ông ta đấy!

Cơ nghiệp của tổ tiên, cũng chính là sự nghiệp mà ông ta phấn đấu cả nửa đời người.

Cừu Lệ cười nhạo một tiếng, quay sang nhìn thiếu nữ váy hồng bên cạnh mình: "Nặc Nặc, thấy trò này vui không?"

Tống Chiêm chật vật đến đáng thương, ngay cả người tính kế mình thật sự là ai cũng không biết, lại còn đang nghĩ cách tới cầu xin Cừu Lệ.

Nặc Nặc không nói lời nào, cuối cùng chỉ liếc Tống Chiêm một cái.

Đây là ba ruột của nguyên thân, 50% trong tay ông ta có được từ việc mang Nặc Nặc ra trao đổi. Vậy mà bây giờ ông ta lại mang ra làm tiền đặt cược.

Nếu nguyên thân tận mắt chứng kiến, chỉ sợ cô ấy sẽ đau lòng đến chết.

[1051 words]

Méo from Sel Homie chúc mọi người đọc truyện vui vẻ, đừng quên vote và cmt nhé!

Trước/104Sau

Theo Dõi Bình Luận