Saved Font

Trước/50Sau

Xuyên Thành Vị Hôn Thê Khốn Nạn Của Nam Chính Trong Truyện Nam Chủ

Chương 32:

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Vương Vũ nhìn thấy ánh mắt oán trách mình của cô gái, trong lòng tập tức hoảng hốt, muốn giải thích gì đó, nhưng nữ sinh kia cũng không nhìn lại mà quay trở về chỗ ngồi của mình.

Vương Vũ ý thức được mình bị hiểu lầm và trách oan, rối rắm phải làm thế nào trấn an người bạn, tạm thời gạt Vân Xu qua một bên.

Sau khi Châu Dã trở lại trường học, đương nhiên biết được các loại tin đồn đang truyền loạn ở trường trong khoảng thời gian từ bạn bè, cũng nghe được rất nhiều người đồn cậu bị đạp gãy ‘chân thứ ba’, tâm trạng vốn đã rất uất ức nhất thời càng thêm nóng nảy.

Trước tiên cậu ta yêu cầu người phụ trách thanh bài đăng và diễn đàn của trường chặn những bài viết bàn tán về cậu ta, trong lúc đó cũng dẫn người tìm được Giả Văn Bân.

Lúc trước cậu ta không biết Giả Văn Bân là ai, nhưng bởi vì lần này cùng bị thông báo phê bình, cho nên cậu ta dễ dàng biết được thân phận của Giả Văn Bân.

Phía bên này, thật ra Giả Văn Bân không cảm thấy có vấn đề gì lớn lắm, có bị lỗi nặng cũng không phải là chuyện gì không thể vãn hồi, viết bản kiểm điểm, cậu ta để cho người khác viết cho mình.

Mà độ nổi tiếng và sự uy tín ngày càng tăng của mình lại thúc đẩy và thỏa mãn sâu sắc sự ảo tưởng của cậu ta.

Bây giờ cậu ta đang cảm thấy những lời Vân Xu nói rất đúng, mọi người đều biết sau khi cậu ta đánh Châu Dã, ai cũng sẽ nói một câu ngưu B*, hiện tại ở trường cấp 3 cậu ta chính thức trở thành nhân vậy có uy tín và danh dự.

*ngưu B: Bull B, ý chỉ cực kì trâu bò, lợi hại, có sức ảnh hưởng.

Chuyện ngoài ý muốn duy nhất chính là đụng phải Triệu Thành Sơn, mà cái này đều là lỗi của đám tiểu quỷ lớp Ánh Nắng, nếu không phải bọn họ trốn cái tiết học chết tiệt thì sẽ không dẫn tới chủ nhiệm lớp của bọn họ đến bắt người, may mà chết cũng không chết cùng một lúc.

Mà ngay lúc cậu ta đang hớn hở vui sướng, đám đàn em, Châu Dã đã trở về trường học, trước tiên đi tìm cậu ta.

Giả Văn Bân không còn lo lắng như trước, bởi vì bây giờ cậu ta cũng có thể kêu gọi không ít người, chống lại trong phạm vi nhỏ đối với Châu Dã cũng không phải không có ưu thế.

Đương nhiên, đây chỉ là suy nghĩ của Giả Văn Bân mà thôi.

Châu Dã dẫn người trực tiếp đến lớp của Giả Văn Bân dạo một vòng, một trong những nam sinh tham gia buổi hôm đó của Châu Dã cảm thấy hôm đó Châu Dã quá ngông cuồng, lại nghĩ đến chuyện lúc trước Châu Dã bị Giả Văn Bân giẫm lên lòng bàn chân, lập tức mạnh dạn đi khiêu khích Châu Dã.

Cậu ta đi lên, chỉ vào Châu Dã cười nhạo và miêu tả tình hình hôm đó Châu Dã bị đánh.

Châu Dã trầm mặc để cho cậu ta nói xong, ánh mắt nhìn về phía cậu ra ngập tràn sự tàn độc.

Cuối cùng Châu Dã cùng người cậu ta dẫn theo cũng không động thủ ở trong phòng học, rời đi ngay cả một câu cũng không nói.

Đám người Giả Văn Bân vì thế rất là đắc ý, cho rằng Châu Dã là không dám động thủ, cũng không có cách nào khác với bọn họ, chỉ có thể chịu thiệt thòi câm nín.

Giả Văn Bân trái lại có hơi nghi ngờ, nhưng chút nghi ngờ này rất nhanh đã bị lòng vui sướng xua tan, làm cho cậu ta không quá để tâm.

Trước kia luôn nghe nói Châu Dã-người này không dễ chọc, chọc không nổi, nhưng sau khi chọc, phát hiện cũng chỉ đến thế mà thôi.

Chỉ là sự lạc quan của cậu ta không kéo dài được bao lâu.

Châu Dã đích xác không hề trả thù chính diện, bởi vì trong lòng cậu ta có băn khoăn. Cậu ta có một người anh cùng cha khác mẹ, lần này cậu ta mất mặt về nhà bị cha dạy dỗ, anh trai cậu ta cực kì đắc ý.

Trái lại cậu ta không hề sợ bị bố mình dạy dỗ hay bị ghi lỗi nặng, cái chính là cậu ta không muốn người anh trai rắp tâm bất lương kia chê cười.

Vì vậy, cậu ta đã chọn cách trả thù sau lưng.

Giả Văn Bân và anh em của cậu ta đều bị đánh lén, mỗi lần bọn họ hơi tách nhóm hoặc đi một mình, nhất là lúc đi vệ sinh, chắc chắn sẽ không kịp đề phòng bị người chặn lại đánh.

Hơn nữa mỗi người đều bị đánh gãy ít nhất một cái răng, nam sinh cười nhạo Châu Dã trước mặt mọi người ngay cả răng cửa cũng bị đánh cho rụng.

Ngay từ đầu bọn họ cũng không nghĩ tới là người của Châu Dã làm, nhưng sau khi ai trong số bọn họ cũng bị gặp nạn, làm sao còn có không rõ. Châu Dã chưa từng chủ động ra mặt, ngay cả Giả Văn Bân cũng không tự mình ra mặt dạy dỗ, bọn họ đã bị Châu Dã dạy dỗ thỏa đáng, dọa cho sợ mất mật, bắt đầu hối hận phát điên vì đã đắc tội với Châu Dã.

Giả Văn Bân bừng tỉnh từ trong trí tưởng tượng đẹp đẽ của mình, cũng thực sự cảm nhận được thủ đoạn của Châu Dã, trong lòng tràn đầy sợ hãi.

Trước/50Sau

Theo Dõi Bình Luận