Saved Font

Trước/161Sau

Y Phi Quyền Khuynh Thiên Hạ

Chương 25: Không có con, không bằng phế vật

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Tào quản gia là người tử tế, nhưng lão lại không biết tình cảnh thật sự của Lâm Sơ Cửu......

Đối Lâm Sơ Cửu, hạ nhân của Tiêu Vương phủ cũng tốt, hạ nhân của Lâm gia cũng được, đều không có gì khác nhau. Hạ nhân hai phủ này đều sẽ không xem Lâm Sơ Cửu giống như chủ tử. Xét cho cùng, nếu chủ tử bọn họ ra lệnh, bọn họ đều sẽ không chút do dự xuống tay giết chết Lâm Sơ Cửu.

Hiện tại, Lâm Sơ Cửu đã quyết định ôm chặt đùi của Tiêu Thiên Diệu, sao hắn có thể khiến nàng thuận lợi mọi bề. Hơn nữa, việc này cũng không phải nàng muốn thuận lợi mọi bề là được, nàng đã xé rách mặt với Lâm phu nhân, lại lừa Lâm phu nhân một số bạc lớn, Lâm phu nhân tuyệt đối sẽ không bỏ qua nàng.

So với lưu lại hạ nhân của Lâm phủ, có thể sẽ khiến Tiêu Thiên Diệu hoài nghi nàng, nàng thà rằng tuyệt tình một chút. Dù sao, Thái tử là con rể tương lai của người cha không ra gì của nàng, tuyệt đối sẽ không đứng ở bên nàng. Nói không chừng còn muốn nàng tự hy sinh mình, làm nội ứng cho Thái tử, muốn giết chết Tiêu Thiên Diệu.

Thay vì khiến những người trong Tiêu Vương phủ bối rối, không bằng tiên hạ thủ vi cường, để người khác nhìn thấy được rằng, mẹ kế Lâm phu nhân này của nàng, ác độc với đích trưởng nữ là nàng bao nhiêu.

Lâm Sơ Cửu cự tuyệt ý tốt của Tào quản gia, bảo Tào quản gia tiễn toàn bộ mọi người rời đi. Đương nhiên, khi đưa trở về, nhất định phải phô trương thanh thế thật lớn, khiến cho mọi người náo nhiệt trong kinh thành đều biết được, phu nhân Lâm gia an bài hạ nhân cho đích trưởng nữ làm của hồi môn, nhưng không chịu đưa khế ước bán mình cho đích trưởng nữ, muốn duỗi tay đến cả Tiêu Vương phủ.

Tào quản gia nghe xong những lời Lâm Sơ Cửu nói, sắc mặt hiện lên một sự xuất sắc!

Tào quản gia đã rất lớn tuổi, lão thật đúng là chưa từng gặp qua, cô nương nhà ai lại đấu nhà mẹ đẻ của mình như vậy. Lâm cô nương này quả nhiên không hề bình thường.

Nếu Lâm Sơ Cửu đã nói như vậy, Tào quản gia cũng không tiếp tục khuyên nhủ. Lúc trước lão khuyên một câu đã là có tâm tư riêng, bởi vì tối hôm qua Lâm Sơ Cửu cứu Tào Lâm, chính là con của lão.

Có qua có lại, mặc dù Tào quản gia không nói ra lời cảm tạ, nhưng cũng ngấm ngầm giúp Lâm Sơ Cửu chọn lựa chọn bốn nha hoàn, để các nàng tận tâm hầu hạ Lâm Sơ Cửu.

Lâm Sơ Cửu không biết một vụ này, nhưng khi nhìn thấy bốn nha hoàn đều cụp mi rũ mắt, thu dọn căn phòng, múc nước, mang tới một số đồ ăn đều làm rất thỏa đáng, không nhịn được nói ở trong lòng: So với Lâm phu nhân, thủ đoạn của Tiêu Thiên Diệu thật sự cao hơn rất nhiều, từ bọn nha hoàn đều có thể nhìn ra được.

Nếu như Lâm phu nhân đưa nha hoàn cho nàng, có thể tuân theo quy củ làm tốt mọi việc, Lâm Sơ Cửu sẽ không thể tra ra. Nàng thật ra không yêu cầu quá cao đối nha hoàn, nàng không cần nha hoàn sẵn lòng chết vì nàng, xem nàng giống như chủ nhân, hay là ân nhân, hoặc là tỷ muội. Nàng chỉ cần nha hoàn an phận một chút, có thể đảm bảo được chất lượng sinh hoạt của nàng, không liên lụy tới nàng là được. Đối với những mặt khác?

Chỉ cần không quá phận, muốn bò lên giường của Tiêu Thiên Diệu hay làm gì đi nữa, nàng đều có thể tiếp nhận.

Cuối cùng Lâm Sơ Cửu có thể ngâm mình trong bồn tắm, tiếp đó nàng ăn no nghỉ ngơi một lát, sau đó uống một chén canh gừng nóng. Trải qua một phen lăn lộn, tinh thần Lâm Sơ Cửu đã khá hơn nhiều, sắc mặt cũng bắt đầu hồng hào hơn.

Đây mới là cuộc sống của một con người!

Mặc dù trên vai trái bị thương, nhưng đối Lâm Sơ Cửu mà nói, từ khi đi vào thế giới này đến nay, có thể xem như ngày hôm nay là thư thái nhất......

Cuộc sống của Lâm Sơ Cửu trôi qua một cách thư thái, nhưng Tiêu Thiên Diệu lại không tốt đẹp như nàng. Mặc dù Tiêu Vương phủ tuyên bố với bên ngoài, Tiêu Vương gia và Tiêu Vương phi đã bị kinh hãi, muốn đóng cửa tĩnh dưỡng. Tuy nhiên mấy ngày nay, Tiêu Thiên Diệu tuyệt đối không hề có thời gian tĩnh dưỡng......

......Edit & Dịch: Emily Ton.....

Sáng sớm hôm nay, từng xe thi thể được kéo ra ngoài từ Tiêu Vương phủ. Đại Lý Tự, Giám Sát Viện và Xu Mật Sử, toàn bộ cổng lớn đều là thi thể, tất cả đều được bày biện gọn gàng ở trước đại môn.

Ngoại trừ thi thể, còn có mũi tên và nỏ. Mặc dù phía trên không có bất luận dấu hiệu gì, nhưng người có mắt đều có thể nhìn ra được, mấy thứ này đều là từ quân đội, cho dù không phải xuất ra từ phía quân đội, cũng không phải người thường có thể lấy ra được.

Phải biết rằng, ở Đông Văn quốc, không cho phép bất luận kẻ nào tàng trữ, chế tạo vũ khí. Hơn nữa, toàn bộ tài liệu và vũ khí đều do triều đình quản chế, người bình thường căn bản không có được chúng.

Cùng với thi thể, cung tiễn đã được đưa đến, còn có đơn kiện của Tiêu Vương phủ. Tiêu Vương phủ cáo trạng với Xu Mật Sử, Giám Sát Viện, Cửu Môn Đề Đốc, Thuận Thiên Phủ, thủ lĩnh cấm vệ quân của kinh đô, tổng quản thái giám phủ Nội Vụ.

Tóm lại, bất cứ ai có thể liên quan tới những thi thể kia, Tiêu Vương phủ đều không buông tha kẻ nào. Trên đơn kiện dài 38 trang, trong đó có 30 trang viết tên bị cáo cùng với chức quan đi kèm.

Tiêu Vương phủ cáo trạng bọn họ bỏ rơi nhiệm vụ, cáo trạng bọn họ cấu kết với thích khách, cáo trạng bọn họ tàng trữ vũ khí riêng, cáo trạng bọn họ xem thường pháp kỷ, mưu sát thân vương đương triều.

Mười tám tội trạng, mỗi một tội trạng, đều đủ để diệt tam tộc những người này, và Tiêu Vương phủ đã liên tiếp viết 18 điều trọng tội vào trong đó.

Nhân chứng, vật chứng cùng với đơn kiện, đều được đưa tới quan phủ. Sau khi người Tiêu Vương phủ làm xong những việc trên, lập tức không cần nhiều lời, chỉ nói bọn họ tin tưởng vào triều đình, triều đình chắc chắn sẽ đưa ra được câu trả lời thỏa đáng cho Tiêu Vương gia, sẽ không làm tổn thương trái tim tàn tật của công thần vì đã bảo hộ đất nước.

Chiêu này của Tiêu Thiên Diệu cực kỳ tàn nhẫn. Không chỉ đặt mình ở vị trí đạo đức cao nhất, còn xé rách khuôn mặt giả tạo của Hoàng thượng ngay trước mặt mọi người, mang những sự tình hẳn là nên xử lý ở trong bóng tối, đặt toàn bộ ra bên ngoài. Vì vậy, cho dù Hoàng thượng không muốn có hành động nào cũng đều không được.

.......

"Lão Tứ, ngươi đủ tàn nhẫn!" Hoàng thượng tức giận đến nỗi quét toàn bộ tấu chương và đơn kiện rơi xuống mặt đất. Nhưng cho dù như vậy hắn vẫn không thể giải hận, vì vậy nắm lấy nghiên mực trên bàn, ném tới người đang quỳ gối trước mặt: "Lăn!"

Bốp...... Người nọ bị đập đến nỗi đầu rơi máu chảy, nhưng cổ họng không dám rên một tiếng, ôm đầu nhanh chóng chạy ra ngoài. Từ trên quan phục của hắn ta, có thể nhìn ra đó là một võ tướng, cũng chính là thống lĩnh cấm quân bị Tiêu Thiên Diệu cáo trạng.

Tại kinh thành, chỉ trong một đêm, với số lượng thích khách lẻn vào ám sát Tiêu Vương gia, thống lĩnh cấm quân này của hắn ta chỉ sợ sẽ phải kết thúc.

"Hoàng thượng bớt giận." Thái giám tâm phúc của Hoàng thượng, thật cẩn thận tiến lên, "Hoàng thượng, hiện tại Tiêu Vương chỉ là một phế nhân, cả đời đều không thể đứng dậy, cũng sẽ không thể có con nối dõi. Hoàng thượng, ngài thật sự không cần phải tức giận với một phế vật."

Thái giám tâm phúc của hoàng thượng cố ý nhấn mạnh hai chữ "phế vật". Hắn biết, hai chữ này Hoàng thượng thích nghe nhất. Hoàng thượng thường ngầm gọi Tiêu Thiên Diệu là phế vật, đại thần chụp mông ngựa hoàng thượng, trong tối cũng như ngoài sáng, đều gọi Tiêu Thiên Diệu là Vương gia phế vật.

Quả nhiên, sau khi Hoàng thượng nghe được lời này, sắc mặt liền tốt hơn một chút, nhưng vẫn chưa hết giận, "Đúng là một đám vô dụng, ngay cả phế vật cũng không giải quyết được, quả thực là không bằng phế vật."

"Hoàng thượng, xin ngài bớt giận. Lần này, xác thật là ý của vài vị đại nhân. Rốt cuộc, không ai nghĩ tới, Tiêu Vương ngoại trừ những thân binh trên tay, còn ngầm có một thế lực mạnh như vậy. Mặc dù lần này tổn thất một ít người, nhưng tốt xấu chúng ta cũng tra ra được con át chủ bài của Tiêu Vương. Lần sau......" Thái giám tâm phúc cười hắc hắc một tiếng, "Lần sau, Tiêu Vương sẽ không có vận khí tốt như vậy."

"Ngươi nói quả không sai......" Hoàng thượng nghe những lời này, sắc mặt cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại, khóe môi thậm chí còn nổi lên một nụ cười, "Có thể bức ra con át chủ bài của hắn, cũng không uổng công trẫm hy sinh nhiều người như vậy. Tiếp theo, trẫm tất phải lấy tính mạng của hắn."

"Hoàng thượng anh minh." Thái giám tâm phúc rất có ánh mắt, lập tức đặt tấu chương và đơn kiện của Tiêu Vương phủ ở trước mặt hoàng thượng, chờ hoàng thượng phê duyệt......

Trước/161Sau

Theo Dõi Bình Luận