Saved Font

Trước/21Sau

Yêu Anh Là Sai Lầm Hay May Mắn?

Chap 10: Chỉ Là Thích Một Chút Thôi!

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Chap 10

Dưới gốc cây, một chàng trai vô cùng đẹp đang ngồi, ánh mắt ưu tư, khuôn mặt trầm ngâm đẹp như một bức tranh mặc thủy khiến người ta phải trầm trồ. Khung cảnh sẽ thật tươi đẹp thanh nhã như vậy nếu như chàng trai kia thi thoảng không vò đầu mình, miệng lẩm bẩm điều gì đó.

-Khánh Thiên! – Phương An cất tiếng gọi cậu.

Khánh Thiên nhìn Phương An từ từ tiến lại gần. Nhớ đến lời của Phương An hôm qua, Khánh Thiên tự nhiên cảm thấy tức giận. Hừ! Là tại Phương An hết! Là tại cậu ấy nói như vậy khiến cho bây giờ cậu khổ thế này.

-Khánh Thiên sao vậy? Sao mặt như ai cướp chồng cậu thế?

Khánh Thiên tức giận. Má, chồng nào chứ!!!

-Chồng cái gì mà chồng! Tui là con trai nha!

Thiên An làm bộ mặt cả kinh.

-Rồi rồi. Đùa chút làm gì mà căng vậy.

Phương Anh vỗ vai Khánh Thiên cho cậu trấn tĩnh lại. Khánh Thiên bình tĩnh một chút, ngồi xuống nhưng vẫn tức giận hừ lạnh khiến Phương An cười khổ.

Aiz, hôm nay cậu ấy tạc mao ghê quá! Nhưng mà đáng yêu thật a~ Phương An xoa xoa đầu Khánh Thiên. Cậu hất tay cô ra, một bộ dáng tức giận.

Khuôn mặt trợn mắt. Mặt hiện rõ chữ “TUI KHÔNG PHẢI TRẺ CON! ĐỪNG XOA ĐẦU TUI!”

Phương An đưa chai nước cho Khánh Thiên. Cậu nhận lấy, cầm lấy uống.

-Khánh Thiên. Sao hôm nay lại trốn ra đây? Không đi cùng Đông Phong à.

Phương An vừa nói xong. Phụt…phụt. Khánh Thiên sặc nước ho sù sụ. Má! Tự nhiên nhắc đến Đông Phong làm gì! Khánh Thiên khóc. Ôi, vẻ ngoài đẹp trai của tôi.

-Chậc…vừa nhắc đến Đông Phong đã phun nước ra ngoài! Chẹp chẹp…nhớ chồng đến thế cơ à. – Cô chỉ đơn giản đùa một câu ai ngờ Khánh Thiên lại phản ứng mạnh thế!

Khánh Thiên đứng bật dậy, cao giọng.

-Chồng cái gì! Điên à!

Phương An hơi ngạc nhiên rồi cô để ý đến vành tai đỏ ửng của Khánh Thiên, che miệng cười nói:

-Nói trúng tim đen rồi chứ gì? Đùa một chút mà cậu phản ứng ghê vậy?

Khánh Thiên chưa kịp há miệng phản bác, Phương An đã nở nụ cười bí hiểm.

-Thích thật rồi?

Khánh Thiên lắc đầu mạnh. Tuyệt đối không thể a!

-Chắc không?

Khánh Thiên bỗng như biến thành con thỏ, mặt khẽ đỏ, nhỏ giọng nói:

-Có lẽ là có chút thích…

Phương An nhìn cậu…Má ơi, dễ thương chết tui mất.

Khánh Thiên nhìn cô bạn thân, vội xua tay nói:

-Chỉ là một chút thôi! Một chút thôi…

Khánh Thiên tự nhủ thầm…chỉ thích cậu ấy một chút thôi…một chút mà thôi.

Phương An vỗ lấy vai cậu, cả mặt tỏ ra ý "Cố lên chị đây ủng hộ cậu" khiến Khánh Thiên dở khóc dở cười. Đối với Khánh Thiên mà nói, đây có lẽ là lần đầu tiên cậu cảm giác thinh thích một người và người đó lại là nam a!

-Sắp vào lớp rồi đấy! –Phương An kéo Khánh Thiên dậy rồi mỉm cười tinh nghịch nói tiếp : « Cả ngày hôm nay tránh mặt Đông Phong có mệt không hả ? Đông Phong cả ngày nay không vui vẻ chút gì đâu ? »

Khánh Thiên nghe Phương An nói, khuôn mặt hơi cúi xuống, tùy ý để cô kéo đi. Đầu vẫn còn bận suy nghĩ.

Cả ngày hôm nay mình tránh cậu ấy chắc cậu ấy nghĩ mình thần kinh lắm nhỉ ? Tự nhiên đang yên đang lành lại đi tránh mặt cậu ấy, không chừng cậu ấy còn tưởng cậu ấy chọc giận gì mình! Lần này tuyệt đối không thể như vậy nữa, Đông Phong nhất định sẽ lo lắng…

Đông Phong ngồi trong lớp, hết nhìn đồng hồ rồi lại nhìn cửa ra vào. Vẫn chưa vào, sắp hết giờ nghỉ rồi. Tên nhóc kia rốt cuộc là trốn đi đâu cơ chứ!

Rồi tầm mắt Đông Phong cũng nhìn thấy được thân ảnh quen thuộc cả mấy ngày nay. Khánh Thiên rõ ràng trông vẫn như mọi ngày đùa nghịch với Phương An, đang bị cô kéo vào lớp.

Khánh Thiên ngẩng mặt thấy Đông Phong rồi cúi gằm mặt xuống nhanh chóng theo Phương An về lại chỗ. Đông Phong sờ sờ mặt mình, nội tâm phun tào "mình đáng sợ đến như vậy ?". Phương An liếc mắt đã thấu, mỉm cười thầm.

Tình yêu a~

Khánh Thiên không chủ động bắt chuyện, Đông Phong cũng không bắt chuyện lại nữa. Anh ngồi im một chỗ đọc sách hoặc gục mặt xuống nằm một lúc. Khánh Thiên không đi trò chuyện với Phương An và một số người bạn thân thiết khác thì sẽ là ngồi im tại chỗ suy nghĩ linh tinh, thi thoảng cậu sẽ liếc mắt về chỗ Đông Phong.

Cuối cùng vẫn là Phương An đa mưu lên kế cho hai người họ bắt chuyện lại.

Bổn cung mà đã ra tay thì chỉ có thành chứ không có bại. Hố hố hố. Í…hơi lố. Mình phải sang chảnh lên.

-Ừm…Khánh Thiên, đang rảnh đúng không ? Cậu cầm tập bài tập này đưa cho Đông Phong giùm nhé. Tớ có việc gấp phải đi.

Phương An giúi tập giấy vào tay Khánh Thiên vẫn còn đang ngơ ngác. Cô căn bản không quan tâm cậu có đồng ý hay không, hỏi như vậy chả qua để lịch sự và thông báo cho cậu bạn ngây thơ của cô thôi. Phương An nhanh chóng vẫy tay, để lại nụ cười thơ ngây rồi phóng ra lớp tiến thẳng tới căn tin mua đồ ăn.

[Tác giả :Quả là chuyện khẩn cấp ha *đảo mắt xem thường*]

Khánh Thiên nhìn tập tài liệu. Phương An đã biến bay đi mất tiêu, mà gào thét trong lòng. Bà căn bản cũng không để cho tôi có cơ hội từ chối. Lớp đầy người sao bà phải bắt tui đi làm chi!

Khánh Thiên cầm tập tài liệu, rụt rè đi đến chỗ Đông Phong nhỏ giọng gọi anh.

-Đông Phong…Tôi…

Đông Phong chỉ nằm nhắm mắt dưỡng thần chứ không hề có ngủ. Khánh Thiên đi tới bên cạnh gọi anh, anh nghe thấy rõ nhưng không hiểu sao nổi lên tâm tư trêu đùa cậu ấy một chút liền cứ nằm thế không chịu dậy.

Khánh Thiên gọi, không thấy Đông Phong có động tĩnh gì liền đặt tập tài liệu bên cạnh anh, cúi người xuống. Cậu chăm chăm nhìn anh, nhẹ giọng.

-Đông Phong, bài tập cô đưa tôi để trên bàn cho cậu nha.

Giọng nói nhỏ nhẹ như tiếng đàn cầm thanh thúy khiến Đông Phong cảm thấy ngứa ngáy. Hơi thở của cậu phả qua lớp tóc mảnh mai, cậu ấy rõ ràng là cúi xuống thật gần.

Đông Phong mở mắt, trực tiếp nhìn lên khiến Khánh Thiên giật mình. Anh cười đầy lưu manh.

-Giọng cậu nhỏ như vậy chỉ sợ gọi tôi cũng không dậy nổi.

Khánh Thiên hơi đỏ mặt bĩu môi nói :

-Không phải cuối cùng cậu vẫn dậy rồi sao ?

Đông Phong nhếch miệng, hai mắt đảo quanh khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu, cái cổ trắng ngà thon dài.

-Khánh Thiên…tư thế này giống như là cậu hôn trộm tôi nga ?

Khánh Thiên bật dậy, xua tay vội vã nói :

-Tôi không có…Tôi không có!

Đông Phong ngồi dậy, vuốt tóc cười lớn :

-Ha…ha…ha. Tôi đùa có một chút thôi. Cậu không cần hoảng sợ thế đâu!

Hai tay Khánh Thiên nắm chặt lấy áo, mặt đỏ. Aiza, mình phản ứng hơi quá rồi. Cậu hơi nghiêng mặt rõ ràng tỏ vẻ hờn dỗi một chút lại khiến Đông Phong cười thêm.

Nhịp tim trong Khánh Thiên lại gia tăng…Đông Phong cười đẹp quá. Lần đầu tiên, Khánh Thiên thấy Đông Phong cười hả hê thoải mái như vậy. Không tự chủ nhìn nhiều thêm một chút.

Đông Phong cười xong cảm thấy thật thoải mái. Anh nhìn Khánh Thiên, khẽ xoa đầu cậu :

-Này…lấn sau không trêu cậu nữa là được chứ gì.

Khánh Thiên không nói gì, nhìn anh một chút rồi cúi mặt.

-Được rồi, vẫn còn dỗi sao ?

Giọng Đông Phong trầm ổn mà dịu dàng, từng tiếng từng tiếng vang vào tai cậu. Khánh Thiên khẽ lắc đầu.

Đông Phong liệu có nhận ra bản thân anh ở bên cậu lại cười nhiều đến thế ? Lại có lúc buông hết phòng bị cười một trận…

Quần chúng vây xem : "Cảm thấy hai người họ cứ đẹp đôi là làm sao ý nhỉ ?"

Học sinh A : "Ngửi thấy mùi cẩu lương ??"

Học sinh B : "Sao lại cảm thấy tình yêu nồng cháy!"

Phương An, hai mắt lóe sáng nhìn chằm chằm, tay cặm cụi ghi chép. Người ngoài nhìn vô tưởng chăm học nhưng thật ra là đang ngồi cặm cụi phác thảo hình ảnh ngọt ngào đằng kia.

Trước/21Sau

Theo Dõi Bình Luận