Saved Font

Trước/36Sau

Yêu Bạn Trai Nữ Nhi

Chương 10:

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Nhìn bóng lưng thiếu niên thiếu nữ đang rời đi, khoang ngực hắn thở không ra hơi, như ăn phải dấm chua, vốn là định rủ cậu đi chơi, khó chịu vẫn là chính mình.

Ai cũng không ngờ tới bất ngờ đột nhiên phát sinh, vừa ra cửa Lục Văn liền vội vã mà chạy về đến, thất kinh mà gọi: "Ba! Mẹ! đi xem xem Lâm Tăng Nguyệt! Anh ấy có chút không ổn!"

Hắn hô hấp đình trệ một giây, nhanh chóng chạy xuống dưới lầu, vừa tới lầu một liền nhìn thấy bóng người trên đất ngã sấp xuống, hắn xông tới, liếc mắt là đã nhìn ra Lâm Tăng Nguyệt là là lạ ở chỗ nào.

"Lục Văn! Mau gọi xe cứu thương, cậu ấy bị dị ứng!"

"Ồ! Nha!" Lục Văn lập tức gọi điện thoại, cùng bên kia lo lắng giải thích.

Hắn quỳ trên mặt đất kiểm tra tình hình thiếu niên, khóe mắt sưng lên, cánh tay cùng bên gáy xuất hiện mấy dấu màu phấn hồng, hô hấp dồn dập, sắc mặt xanh tím, không ngừng nôn khan, không biết là nguyên nhân gì dẫn đến, thế nhưng chuyện như vậy nặng có lẽ sẽ ảnh hưởng đến tính mạng, một loại sợ hãi cùng hoảng loạn tập kích trong lòng, Lục Tang Bắc hô hấp không yên ổn vững vàng, hai tay bắt đầu run rẩy.

Cũng may xe cứu thương tới cực kỳ nhanh, nhân viên y tế ngay tại chỗ cho cậu tiêm vào thoát mẫn dược vật, liền mang về bệnh viện quan sát, bác sĩ nói cho hắn biết, Lâm Tăng Nguyệt đối với quả dừa bị dị ứng nghiêm trọng, sau đó phải chú ý tránh dị nguyên dị ứng.

Hắn lòng vẫn còn sợ hãi hướng bác sĩ nói cảm ơn, rất bận rộn mà chăm sóc, trên người đều là vết nôn khô cạn, hoàng vàng bạc bạch, mùi rất gay mũi, hắn toàn bộ không thèm để ý, phân phó nói: "Lục Văn, con là con gái, ở đây chăm không tiện, về trường học đi, nhớ giúp Tăng Nguyệt xin nghỉ một ngày. Mẫn Tư, về nhà giúp anh lấy áo sơ mi lại đây."

An bài xong sự tình, hắn liên tiếp chăm đến sáng sớm, mơ mơ màng màng ngủ, liền buồn ngủ mà mở mắt ra, phát hiện Lâm Tăng Nguyệt đã tỉnh, hiện tại đang nhìn mình.

"Còn khó chịu sao? Uống nước sao?" Hắn hỏi.

Lâm Tăng Nguyệt nhìn thấy trong mắt hắn tơ máu hồng cùng râu trên cằm, một lúc lâu không hé răng, trên mặt của cậu rút đi vẻ hoạt bát thường ngày, mệt mỏi nói: "Chú trở về đi thôi, tôi không muốn người khác quản."

"Tôi làm sao có thể không quản em."

Cậu không trả lời, không một người nào nói chuyện, bọn họ yên tĩnh đối diện, đều nói ánh mắt là một công cụ giải thích tình cảm tuyệt hảo, bọn họ nhìn chăm chú vào đôi mắt lẫn nhau, tầm mắt tụ hợp phảng phất có một cái như ẩn như hiện, dính nị, nóng rực, có đôi khi là ngọt, có đôi khi là chua.

Lâm Tăng Nguyệt chớp mắt tần suất càng lúc càng nhanh, trên lông mi thật giống có một vệt sáng lấp lánh thủy quang, cậu đột nhiên dùng sức kéo thắt lưng nam nhân, phát điên giống như lôi kéo, hoàn lẩm bẩm niệm: "Lấy ra... Lấy ra... Cho tôi!"

Nam nhân đè lại bàn tay đang làm loạn dưới hạn thân mình: "Bé ngoan! Em đang bị bệnh!"

Thiếu niên mặt tái nhợt tỏa ra một cái mỉm cười, cố ý dùng tư thái câu dẫn cưỡi ở trên đùi hắn: "Lục Tang Bắc, chú là không được sao?"

"Chú không phải muốn đút tôi ăn phía dưới của chú sao, Lục Tang Bắc, tôi hiện tại thật đói, van cầu chú, van cầu ông xã, van cầu ba ba nể nang mặt mũi, đút đứa con trai ăn dương vật của ngài."

Cậu mê hoặc mà liếm môi, ngậm ngón tay nam nhân làm đông tác giống khẩu giao, bỗng nhiên liền bị đè lại ở trên giường, con mắt u ám của Lục Tang Bắc đã bị tình dục bao phủ, hắn dùng lực nặn, xoa mông Lâm Tăng Nguyệt, không thể nhịn được nữa: "Dâm đãng!"

"A! Aha ~ thật là nhột ~ ông xã ông xã ~ lại liếm sâu vào một chút!"

Sáng sớm ở trong phòng bệnh, thiếu niên không kiêng dè gì mà dâm đãng gọi, Lục Tang Bắc nâng cái mông của cậu, cả khuôn mặt đều vùi vào giữa mông Lâm Tăng Nguyệt, cái lưỡi thô ráp liếm liếm hậu môn của cậu, lướt qua mỗi chỗ nhăn, vẽ 1 vòng tròn rồi liếm vào trong lỗ, đem cái cúc huyệt dâm đãng liếm đến ướt nhẹp, vừa thu lại co lại đầu lưỡi hắn.

"A a. . . Thật thoải mái... ưm!"

Hắn điên cuồng liếm láp cái cúc huyệt dâm đãng này, ve vuốt dương vật màu sắc sạch sẽ của cậu, Lâm Tăng Nguyệt sảng khoái thẳng run, bỗng nhiên hai cái chân kẹp lấy đầu hắn, trực tiếp đem hắn đẩy ngã ở trên giường, ngồi ở trên mặt của hắn trước sau mài ép.

Quả thực coi trời bằng vung.

Mặt của hắn bị xem như ghế tựa, bị xem là đệm ngồi, mặt dán vào hai mảnh thịt mông, mũi đều bị trắng mịn thịt mềm chặn lại, một loại cảm giác nguy hiểm nghẹt thở khiến cho hắn tim đập cực nhanh, đôi mắt có chút trắng dã, hắn ở mông thịt trắng noãn cắn ra mấy tiên nghiên dấu hôn, dùng sống mũi cao cọ sát rãnh đùi của cậu, hít vào như một tên biến thái, đưa đầu lưỡi đi liếm miệng cúc huyệt của cậu, đem chính mình tưởng tượng thành một con ngựa, tùy ý thiếu niên cưỡi ở trên người mình ngang ngược.

"A... Muốn bắn... Muốn chết..."

Lâm Tăng Nguyệt bắn tinh, vô lực mà vừa khóc vừa gọi, nước mắt đều mất khống chế mà chảy ra, cậu liền nằm phục người xuống đi liếm dương vật thô to của nam nhân.

Trước/36Sau

Theo Dõi Bình Luận