Saved Font

Trước/36Sau

Yêu Bạn Trai Nữ Nhi

Chương 22:

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
"Tiên sinh, anh là gì của cậu bé này vậy?"

-------------------------

Nửa tháng sau, Lục Tang Bắc rốt cục xong xuôi thủ tục ly hôn, đồng thời cùng Trình gia rũ sạch quan hệ.

Lâm Hủy vụ án qua kỳ truy tố, không có cách nào truy cứu trách nhiệm hình sự Trình Mẫn Tư nữa, mà từ cái ngày đó, bà trạng thái tinh thần rất kém cỏi, ngơ ngơ ngác ngác, mắc phải chứng phân liệt, Lục Văn nhìn bà như vậy không yên lòng, phải chăm sóc mẹ, bọn họ liền cùng dời đi ra ngoài.

Nhìn vào hộp rắn trống rỗng, Lục Tang Bắc tự hỏi liệu đó có phải là quả báo của mình hay không.

Người trẻ tuổi không thể tự do kiềm chế cảm xúc của mình, tóm lại có chút đầu mối, chỉ bất quá hắn xưa nay đều không phát hiện. Bọn họ ở trên giường liều chết triền miên, cậu khi gọi ba ba ngữ điệu ỷ lại liền quyến luyến, như một con chim non đáng thương, hắn lại cho là đó chỉ là tình thú.

Trên thực tế bọn họ tuần lễ trước đã gặp mặt một lần, Lục Tang Bắc hy vọng có thể đón cậu trở lại, bồi thường, cứu vãn, làm thế nào cũng được, có thể Lâm Tăng Nguyệt vẫn chưa cho hắn cơ hội này, cậu lúc đó thanh thanh, bình thản, rõ rõ ràng ràng mà nói cho hắn biết: "Lục Tang Bắc, tôi hiện tại đã không cần."

Có lẽ đã từng, cậu đã từng sùng bái cha của mình như một vị thần, hi vọng cha có thể giúp mình thoát ly khỏi biển khổ, thế nhưng hiện tại, cậu đã không cần.

"Lục Tang Bắc, coi như ông nói cho tôi rằng ông lúc đấy không biết sự tồn tại của tôi, ông không biết mẹ bị bệnh, nhưng tất cả những điều này đều không phải là trong yếu, ông hiểu không?"

"Ở với ông, chỉ là muốn lợi dụng ông thôi, muốn chia rẽ một nhà các người, ông đối với tôi mà nói chỉ là một cái công cụ, tất cả mọi thứ đều là tôi giả vờ, diễn, lừa gạt ông, kỳ thực tôi căn bản cũng không yêu thích đàn ông, huống chi ông vừa già vừa nhàm chán, mỗi lần với ông thân thiết, tôi đều ghét bỏ muốn chết, trở lại đều phải tắm lại nhiều lần, thậm chí sẽ cảm thấy muốn ói, ông biết không?"

Trong phút giây này, Lục Tang Bắc kinh ngạc mà nhìn cậu, hắn không thể tin được đó là từ trong miệng của bé ngoan nói ra, sắc bén, chói tai, làm cho hắn không đất dung thân, người đàn ông muốn cho cậu khoác áo khoác, tay đang lơ lửng giữa trời, hơi động không nhúc nhích được, hắn bị mạnh mẽ thương tổn.

Một luồng gió mát thổi qua, hắn ngượng ngùng thu tay lại, rõ ràng là đối mặt với con trai mình, đối mặt với người mình yêu thích, nhưng thật ra có chút xấu hổ, trong tiềm thức cảm thấy mình đã làm sai, lâm vào nóng lên bên tai, tâm tình lúng túng, tê cả da đầu.

Lục Tang Bắc nhớ lại chính mình mới vừa tham gia lúc làm việc, hắn là người mới, trước mặt trưởng nhóm lúc đó hơi ngột ngạt, khi đó trưởng nhóm thân thiện mà cùng mỗi người nắm tay, hắn cho là chính mình cũng có một phần, vậy màlúc duỗi tay ra, trưởng nhóm lại xoay người đi bàn giao với người khác công tác, Lục Tang Bắc nhất thời tràn ngập cảm giác xấu hổ.

Cái cảm giác này hắn có rất nhiều năm chưa trải qua lại, từ khi hắn liên tục thăng chức, ngồi ở vị trí cao, hắn thành đối tượng mà mọi người thổi phồng khen ngợi, không ai làm hắn lúng túng nữa, không ai dám lơ là sự tồn tại của hắn, nhưng mà, liền mới vừa lúc nãy, sự lúng túng, xấu hổ kia lại quay trở lại với hắn.

Một vài chàng trai trẻ mặc đồng phục đánh bóng từ xa đến. Họ đang quay bóng rổ bằng một tay, tựa hồ là bạn của Lâm Tăng Nguyệt, cà lơ phất phơ mà gọi cậu: "Tiểu nguyệt! Buổi tối đi công viên chơi ván trượt đi !"

Lâm Tăng Nguyệt không trả lời, bọn họ đến gần mới chú ý tới đối diện có một người chú, một nam sinh trực tiếp tới quàng bờ vai cậu, hiếu kỳ nói: "Tiểu nguyệt, chú này là ai vậy?"

Lâm Tăng Nguyệt chậm rì rì nói: "Mình..."

Lục Tang Bắc lại đột nhiên lên tiếng: "Tôi không quen biết cậu ấy! Tôi không quen biết cậu ấy... Tôi chỉ là muốn hỏi đường."

Dứt lời, hắn vội vã rời đi, lần thứ nhất cảm nhận được cảm giác làm cha mà làm cho con mất thể diện, lòng chua xót khó nhịn.

Hắn đi quá mau, mãi đến tận ngồi vào trong xe, hai tay hoàn toàn đang run rẩy, người đàn ông không có nổ máy , hắn gục trên tay lái, thật lâu mà hô hấp, thật giống trong nháy mắt bước vào tuổi già.

Hồi lâu, hắn vẫn là không nhúc nhích, lại giống như chết rồi, chỉ có điều cổ tay áo sơ mi trắng xuất hiện một vùng nước ẩm ướt, bên trong buồng xe đang yên tĩnh lại vang lên một tiếng hầu kết lăn nghẹn ngào.

Lâm Tăng Nguyệt sững sờ sững sờ, bạn cùng phòng lắc lắc cậu: "Này, hỏi cậu đấy, đi trượt ván ở công viên đi hay không?"

Cậu lấy lại tinh thần: "Há, không đi, các cậu đi thôi."

"OK."

Sau khi bạn cùng phòng đã rời đi, cậu đứng ở đầu gió, nhìn chiếc xe SUV* tầm thường kia, lẩm bẩm nói: "Ông không thể coi tôi là con trai của một kẻ lừa đảo."

Lục Tang Bắc một người nằm trên ghế sa lông hút thuốc, tiện tay nới lỏng ca-ra-vat, cởi hai cúc áo sơ mi, nhìn trần nhà ngẩn người.

Trước/36Sau

Theo Dõi Bình Luận