Saved Font

Trước/17Sau

Yêu Chàng Trai Bao

Chương 17. Giấc Ngủ Ngon.

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
“Xin lỗi nhé nhưng Thư ngủ hư lắm nên không thể nào nằm gần con trai được đâu. Hì hì!” Thư vừa nói vừa nhìn hai người họ cười hì hì rồi ôm cái gối nằm tót vào bên trong. Trân đưa ánh mắt ái ngại nhìn lên Hoàng Anh, ngại nhưng lại không dám nói ra vì rõ là cô đã khẳng định là giữa cô và anh không có bất kì quan hệ gì vượt quá ranh giới bạn bè và nhân viên với sếp. Cũng chính vì vậy mà cô không nói gì mà nằm xuống cạnh Thư, anh thì còn không dám đặt người mình xuống giường dù cho đi cả ngày đã rất mệt rồi.

“Mấy cái người này, nhanh đi để còn tắt điện. Sáng mai còn phải dậy sớm nữa đấy nhé!” Khải nói vòng ra từ giường bên kia. Hoàng Anh nghe vậy đành đi tắt điện rồi lấy hết can đảm, nhắm mắt nhắm mũi mà đặt lưng xuống giường nhưng anh lại chỉ dám nằm ở sát thành giường thôi chứ không dám nằm sát vào trong dù cho vẫn còn khá rộng vì cô cũng ngại mà nằm sát vào Thư.

“Anh nằm dịch vào trong đi, nằm như thế không thoải mái đâu, sáng mai dậy sẽ mỏi đấy!” mặc dù nằm trong bóng tối nhưng cô vẫn cảm nhận được anh đang nằm không được “tử tế” cho lắm. Cô cũng đoán với một người ngày nào cũng ngủ trên giường đệm êm ái như anh thì nằm giường chiếu như thế này đã đủ để anh đau lưng khi tỉnh dậy rồi chứ nói gì đến việc anh ngại mà phải nằm ra mãi ngoài...

“Ừ, anh chỉ sợ em không thoải mái...” nghe cô nói vậy anh nhích người vào bên trong.

Cô không trả lời, hai người họ nằm im khiến cho bố cô bên kia lắng tai nghe thì cứ ngỡ là tất cả ngủ hết rồi chứ ông không hề hay biết là bên này cô và anh đến cả thở thôi cũng không được tự nhiên. Chẳng bù cho Thư bên cạnh đã ngủ say từ lúc nào, tay chân thì hết ôm cô rồi lại chuyển sang đạp, khiến cho cô phải mỗi lúc nhích ra bên ngoài một chút vì bị cô bạn chiếm mất diện tích giường.

“Á!” do bị Thư chèn ép khiến cho cô cứ phải nhích ra bên ngoài nên Hoàng Anh cũng phải nhích dần, đến khi không để ý thì nhích luôn xuống đất. Đau điếng.

Cô vội vàng vùng dậy bật điện, mọi người cũng tỉnh ngủ.

“Anh không sao chứ?” cô đỡ anh dậy rồi lo lắng hỏi.

“Anh không sao chứ?” cô đỡ anh dậy rồi lo lắng hỏi.

Trung cũng vừa gáp vừa nói:

“Cái giường thì rộng thế mà còn lăn xuống đất là sao?”

Anh chỉ gái gái đầu rồi cười nhẹ trả lời:

“Tại anh mê ngủ thôi. Không có gì đâu, mọi người ngủ tiếp đi!”

Lần này thì lo anh mơ ngủ mà lại bị lăn xuống đất nữa nên Thư đặc biệt ưu ái cho anh vào nằm trong, sát vách tường, lần này thì có muốn lăn cũng không thể lăn đi đâu được nữa. Tất nhiên là cô vẫn là người nằm giữa, nằm ngay cạnh anh và hai người họ vẫn bị cô nàng nằm ngoài chèn cho sát vào nhau.

Cô và anh nằm trong tư thế quay lưng vào nhau nhưng lại bị chèn khiến cho hai cái lưng sát nhau, họ có thể cảm nhận rã nhịp đập của trái tim đối phương đang khá là loạn. Cô không nói gì khiến cho anh cứ ngỡ là cô đã ngủ rồi trong khi mắt cô nắm mà không tài nào ngủ được, tất nhiên cô cũng như anh, ngỡ anh đã ngủ rồi...

***

***

Cả đêm hai người họ không chợp mắt được một chút nào vì thỉnh thoảng cô cố gắng nhích ra được một chút thì lại bị Thư đạp cho sát vào người anh hơn.

Sáng ra tất cả mọi người tỉnh dậy sau một giấc ngủ ngon lành thì hai người họ dường như chỉ vừa mới bắt đầu giấc ngủ của mình. Không ai có ý đánh thức hai người đó dậy.

Cả đêm giữ ý giữ tứ để bây giờ anh đang ôm cô ngủ vì vẫn cứ ngỡ mình đang nằm ở nhà và ôm cái gối ôm của mình. Mấy người kia nhìn thấy thì cưới khúc khích rồi nháy nhau mang điện thoại ra chụp lại. Khải cũng cẩn thận dặn Thư với Trung không được để bố của cô vào trong nhà nên mấy hai người đấy hò nhau lôi ông ra vườn hái quả trong khi Khải xem lại kịch bản và nghĩ bối cảnh.

Có hai người vẫn say giấc lồng.Chắc đây sẽ là giấc ngủ đẹp nhất của Hoàng Anh từ trước đến giờ...

Trước/17Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư