Saved Font

Trước/764Sau

Yêu Em Không Hề Phai

Chương 34

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Chương 34

“Tôi nhận!” Không thể không nói, lúc này Khương Thục Đồng quả thực cũng mềm lòng. Cô không phải thánh nhân tới mức thiên kim không dời uy vũ không khuất. Cô chỉ là một phụ nữ nhỏ bé, hơn nữa người đàn ông này đã từng có hai lần cũng cô thân mật, khiến cô cả đời này đều khó quên.

Cố Minh Thành đưa Khương Thục Đồng đến cửa bệnh viện rồi đánh xe rời đi, trước khi đi chỉ nói: “Bảo trọng thân thể.”

Khương Thục Đồng gật gật đầu.

Cực nhọc ngày đêm ở bệnh viện, chăm sóc cho Lục Chi Khiêm khoảng hai mươi ngày rốt cuộc anh cũng được xuất viện. Hai mươi ngày này anh cùng Khương Thục Đồng sớm chiều ở chung khiến cái nhìn của anh với Khương Thục Đồng thay đổi rất nhiều.

Hàng ngày Khương Thục Đồng chăm sóc cho anh không một câu oán hận, chịu thương chịu khó so với các hộ lý còn hơn nhiều.

Lục Chi Khiêm cảm thấy, nếu đã là vợ chồng thì về sau cứ sống thật tốt, tuy rằng anh không phải người đàn ông đầu tiên nhưng anh cũng từng có rất nhiều phụ nữ, huề nhau.

Buổi tối hôm đó, Lục Chi Khiêm phá lệ vào phòng ngủ của Khương Thục Đồng. Lúc khuỷu tay anh đè lên gối Khương Thục Đồng, Khương Thục Đồng đỏ mặt ngẩng nhìn anh, cô cho rằng hai người rốt cuộc cũng phải có lần đâu tiên, nhưng cô không ngờ được bỗng nhiên một trận cồn cào ghê tởm từ trong bụng, cô không thể chặn được nó chạy tới cổ hỏng.

Sắc mặt Khương Thục Đồng tái nhợt, theo bản năng cô đẩy Lục Chi Khiêm ra, chạy vào phòng vệ sinh ôm bồn cầu nôn ọe, nôn thật sự lợi hại, chỉ hận không thể đem hết mật đều ọe ra.

Rốt cuộc cũng nôn xong, cô súc miệng, dùng khăn giấy lau miệng, toàn thân đều không thoải mái.

Cô vừa xoay người liền thấy Lục Chi Khiêm đứng ở cửa nhà vệ sinh, ánh mắt hung tợn nhìn cô chằm chằm: “Lần trước có thai là giả, lần này là thật đi?”

Trở mặt nhanh như vậy làm Khương Thục Đồng thật sự thấy băng giá trái tim.

Có lẽ thật sự có thai, lần trước cô sốt nên đã quên uống thuốc tránh thai. Cô cũng nghĩ, cũng chỉ có một lần sao có thể có thai được, hơn nữa ngày đó cũng là kỳ an toàn của cô, cô đã xem xét cẩn thận, cho nên sao có thể? Khương Thục Đồng sửng sốt, mang thai, cô chưa bao giờ nghĩ tới, nhưng cũng chỉ một lần sao có thể mang thai?

Giọng Lục Chi Khiêm lớn tới mức có thể thổi bay cả nóc nhà. Anh vốn dĩ muốn đẩy cô đến chân tường nhưng lại nghĩ tới khi anh nằm viện cô đã dốc lòng chăm sóc, tay anh rũ xuống.

“Đứa bé của ai? Cố Minh Thành?” Tay Lục Chi Khiêm tuy không tiếp tục hành động nhưng giọng vẫn rất lớn.

Khương Thục Đồng vẫn đứng yên đó, không nói lời nào. Trong lòng cô đang loạn thật sự, bị Lục Chi Khiêm bắt được nhược điểm này, hơn nữa lại là nhược điểm tai hại, hôn nội xuất quỹ, dù có một ngàn há mồm cô cũng nói không rõ.

“Đem bỏ đứa bé đi! Anh với em còn có thể giống như trước kia.” Lục Chi Khiêm xanh mặt, tuy rằng trước kia anh có nghi ngờ Khương Thục Đồng cùng Cố Minh Thành nhưng không có chứng cứ gì, anh rất yêu Khương Thục Đồng nên trong lòng vẫn ảo tưởng.

Khương Thục Đồng lảo đảo, cô căn bản không nghĩ đứa bé này sẽ đến, càng không nghĩ tới vấn đề có giữ hay không.

Đầu óc cô trống rỗng, nói một câu: “Em sẽ suy nghĩ. Thực xin lỗi! Thực xin lỗi!”

Dẫu sao vẫn đang có chồng mà lại mang đứa con của người đàn ông khác, cô thật sự xin lỗi Lục Chi Khiêm.

Cô nhanh chóng trở về phòng mình, đóng chặt cửa nhốt Lục Chi Khiêm bên ngoài sợ anh vẫn chưa dứt.

Trong phòng cô có que thử thai, cô đã mua từ khi mới cưới vẫn chưa từng được dùng, quả nhiên có thai.

Giữ hay không giữ? Trong lòng cô rất loạn.

Trong giấc ngủ cô mơ tới đêm đó, tới sự tĩnh lặng trong hẻm nhỏ, chuyện của cô cùng Cố Minh Thành.

Anh tức giận, anh không quan tâm tới cô muốn gì…

Cô giống như bị mộng mị, mơ hồ thấy cơ thể đau nhói, sau đó cái gì cũng không biết.

Lúc cô tỉnh dậy là ở một phòng bệnh tối om ở một bệnh viện nhỏ, xung quanh cô đều màu đen hắc ám, nếu không phải trên người cô có dây truyền nước có lẽ cô không nhận ra đây là bệnh viện. Cô đang mặc đồ của bệnh nhận.

Lục Chi Khiêm xuất hiện bên cạnh cô, nói một câu: “Xin lỗi em, Thục Đồng. Sợ em do dự cho nên lúc em ngủ anh đã đánh thuốc mê, sau đó đưa tới bệnh viện bỏ đứa bé đi…”

Khương Thục Đồng ngơ ngác nhìn người đàn ông trước mặt này, bỏ đứa bé đi là có ý tứ gì? Tới loại bệnh viện nhỏ này là có ý tứ gì?

“Anh dựa vào cái gì mà quyết định thay tôi?” Khương Thục Đồng lập tức gào khóc, cảm giác như lòng mình tê cứng lại. Cô đánh đấm vào ngực Lục Chi Khiêm, đây là đứa con đầu tiên của cô, đương nhiên cô rất đau lòng.

“Anh là chồng em, chẳng lẽ anh không có quyền sao?” Lục Chi Khiêm cũng kêu gào.

Khương Thục Đồng cảm thấy như ở giữa giông bão, đứa bé, đứa con đầu tiên của cô…

“Tôi muốn ly hôn với anh!” Khương Thục Đồng gào lên.

“Ly hôn? Ly hôn cũng là do cô ngoại tình, nhìn xem thẩm phán sẽ hướng về ai?” Lục Chi Khiêm không chút yếu thế.

Khương Thục Đồng bất lực bật khóc.

Không biết đây có phải là đứa con đầu tiên của Cố Minh Thanh không, nếu anh ta biết tin này có lẽ cũng đau lòng giống cô.

Cô cũng đã nghĩ tới, đứa trẻ cùng Lục Chi Khiêm nếu chỉ có thể chọn một thì cô quyết tâm ly hôn cùng Lục Chi Khiêm, cô biết Lục Chi Khiêm sẽ không chấp nhận đứa trẻ này. Chỉ là Lục Chi Khiêm lại không cho cô cơ hội lựa chọn, âm thầm ép cô đi phá thai.

Khương Thục Đồng gục vào gối khóc lớn, vốn dĩ cô thấy tính cách Lục Chi Khiêm như trẻ con, tuy rằng lớn hơn cô vài tuổi nhưng tính cánh rất trẻ con, nhưng lúc này anh ta đã thực sự biến thành ma quỷ.

Cô cùng ma quỷ không thể sống với nhau được.

Khương Thục Đồng lại đi làm, là ba ngày sau khi phá thai.

Sắp tết Nguyên Đán, các lãnh đạo công ty đều đang bàn bạc tổ chức chúc mừng như nào.

Lúc Lục Chi Khiêm nằm viện, Khương Thục Đồng đã muốn thôi việc, nhưng thầy Đại nói, cô mới đi làm, cũng chưa nhận hạng mục nào thì không sao cả, cứ giữ lại chức vị trước kia. Hơn nữa thiên tính của Khương Thục Đồng rất phóng khoáng, cực sáng tạo, rất phù hợp với công việc nơi này, muốn cô không thôi việc, ông sẽ giữ lại vị trí này cho cô.

Cho nên Khương Thục Đồng bỏ ý định thôi việc, vốn dĩ cô cũng sợ mọi người nói cô theo học việc lâu như vậy.

Ba ngày sau khi phá thai, cô gặp thầy Đại.

Sau tan tầm, thầy Đại nói muốn đi dự cuộc hội thảo với tổng giám đốc ở khách sạn, kêu Khương Thục Đồng đi cùng. Khương Thục Đồng muốn từ chối, thầy Đại nói: “Không cho thầy một chút mặt mũi được sao?”

Khương Thục Đồng cứng họng, đành đi theo.

Phòng, có ba mươi mấy người xung quanh, quả nhiên bàn lớn, mọi người đều hào hứng thảo luận.

Người kia ngồi ở vị trí chủ, híp con mắt lại, từ trên cao nhìn xuống nhìn mọi người đang thảo luận, nhìn thấy thầy Đại cùng Khương Thục Đồng tới cũng không nói gì. Thầy Đại rất nhanh liền tham gia thảo luận với mọi người.

Chức vị của Khương Thục Đồng không đủ, ở công ty cũng không tính là trung tầng, chỉ là một nhân viên bình thường, là đi theo thầy Đại tới cho nên chỉ có thể ăn cơm không nói gì.

Trên bàn cơm cô ở vị trí đối diện Cố Minh Thành, thẳng tắp ở nơi xa nhất, ngẩng mặt lên là có thể nhìn thấy anh, vì tránh xấu hổ cô vẫn luôn cúi đầu ăn cơm.

Các món trên bàn cô đều ăn qua, chỉ có một món đậu hũ sao cần tây là cô chưa ăn.

Các món ăn di chuyển trên bàn*, dừng một lát trước mặt cô. Mỗi lần cô đều cầm đũa chờ đợi, rốt cuộc kẹp được một miếng đậu hũ, vừa muốn nhấc lên thì đã chuyển đi rồi. Khương Thục Đồng rất kén ăn, đồ ăn không thích sẽ không gắp, có thể lọt vào mắt cô cũng là số ít.

*Các nhà hàng lớn bàn ăn thường xoay được để mọi người tiện chọn món.

Cô nhíu mày nhìn nồi đậu hũ, cô bỗng phát hiện tốc độ xoay của ban rõ ràng nhanh hơn, cũng không chú ý là ai đang đẩy bàn.

A, bàn không di chuyển nữa, gắp một miếng.

Cô kỳ quái ngẩng đầu, nhìn thấy người đối diện bên kia một tay giữ chắc bàn lại, cũng không nhìn cô mà đang tiếp tục nói chuyện vui vẻ cùng các nhân vật cao cấp khác, mọi người dường như cũng không chú ý động tác tay của anh.

Khương Thục Đồng thu đũa lại, buổi tối nay món này cô rốt cuộc không chạm tới.

Không thể vì một nhân viên nhỏ nhoi ăn cơm mà khiến tổng giám đốc dừng lại cả bàn ăn như thế được.

Mọi người đang thảo luận điều gì cô cũng không để vào lòng, rất nhanh cuộc thảo luận đã xong, cơm cũng ăn xong, Khương Thục Đồng xuống lầu chuẩn bị bắt xe.

Vừa mới định gọi xe Cố Minh Thành đã lái xe đi tới, bắt Khương Thục Đồng lên xe.

Tóc thổi lung mái tóc dài của cô, cô đưa tay vén lại mái tóc, liền lên xe.

Cố Minh Thành khởi động xe, Khương Thục Đồng tiếp tục cầm điện thoại vào Gacsach.com đọc truyện, vốn dĩ không phải muốn đọc, mà ở trên xe Cố Minh Thành, chỉ có mình cô và anh ở đây, quá xấu hổ cho nên cô tìm chuyện để làm.

Không ngờ có tin nhắn thoại của Lục Chi Khiêm gửi đến.

Khương Thục Đồng ấn mở, từ loa điện thoại giọng của Lục Chi Khiêm truyền đến: “Vợ à, em vừa mới sinh non…”

Thật là cô sợ cái gì thì cái đó liền tới. Cô sợ Cố Minh Thành biết chuyện cô sinh non, hiện tại chỉ hy vọng anh không nghe được, hoặc không để ý, bởi vì vừa rồi anh đang đợi đèn đỏ, tinh lực tập trung vào tình hình giao thông phía trước.

Có điều cô không có may mắn đó, Cố Minh Thành cau mày lại, nói một câu: “Sinh non?”

Đèn đỏ tắt, đèn xanh sáng, Cố Minh Thành lái xe nhanh qua, sau đó dừng lại ở ven đường.

Trong lòng Khương Thục Đồng sợ tới mức không thở được, không biết anh sẽ làm gì với cô. Theo sự hiểu biết của Khương Thục Đồng về Cố Minh Thành, một khi có người chọc anh thì anh sẽ không chút lưu tình. Khương Thục Đồng không biết anh có thèm để ý tới đứa nhỏ này không, nhưng cô biết anh sẽ biết đứa nhỏ này là của anh, bởi vì chuyện của cô với Lục Chi Khiêm thì anh đều biết rõ, cho nên Khương Thục Đồng cảm thấy không nên lừa anh, hơn nữa cũng không thể gạt được.

Cô dựa vào cửa xe, cảnh giác nhìn ánh mắt đáng sợ của Cố Minh Thành, môi cô mím chặt, tim đập thình thịch.

“Đứa bé của ai?” Anh dừng lại, hỏi một câu.

Trước/764Sau

Theo Dõi Bình Luận