Saved Font

Trước/70Sau

Yêu Em Thành Nghiện

Chương 32

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Editor: Withafan + Beta: Haily

——–●●●——–

Chiếc xe nhanh chóng chạy đến cổng tiểu khu nơi Bạch Chỉ đang ở. Xe đi hết một đoạn đường, làn gió nương theo cửa sổ của xe len lỏi vào, thổi bay mùi rượu trên người của Phó Tây Phán, khiến cho anh tỉnh táo lại một chút. Tịch Phong mở cửa xe sau ra, duỗi tay muốn đỡ anh.

Phó Tây Phán nhíu mày, khéo léo tránh đi bàn tay đang đưa ra, tự mình bước ra khỏi xe. Vì vẫn còn say nên anh bước đi khá chậm và lảo đảo, Bạch Chỉ bước nhanh về phía Phó Tây Phán, sau đó đỡ lấy anh. Ngay lúc Bạch Chỉ chạm tay vào vai anh, cả người của Phó Tây Phán run lên. Nhưng khi anh quay đầu lại, nhìn thấy người đó là Bạch Chỉ thì mới thả lỏng một chút.

Tịch Phong đi qua và hỏi: “Cô sống ở đâu thế? Hay là để tôi đưa đưa bác sĩ Phó về cho?”

Bạch Chỉ thoáng do dự, sau đó mỉm cười uyển chuyển từ chối: “Không sao đâu, tôi sống gần nhà của bác sĩ Phó. Cũng không còn sớm nữa, cảnh sát Tịch đi về cẩn thận.”

Cô lịch sự ra hiệu tiễn người, Tịch Phong cũng không thể nói gì hơn. Anh ấy đứng ở cổng tiểu khu, tay đút túi quần, nhìn Bạch Chỉ đang đỡ Phó Tây Phán rẽ vào một cánh cửa của tòa nhà.

Phó Tây Phán đứng trước cửa nhà mình, một tay đè lên cửa, tay còn lại thì loạng choạng nhập mật mã. Đèn ngoài hành lang mờ mờ khiến mắt anh cũng mờ đi, thử nhập mấy lần nhưng vẫn chỉ nghe âm thanh báo mật mã sai. Bạch Chỉ liền bước tới, vỗ nhẹ vào vai anh: “Để tôi.”

Phó Tây Phán ngây người nhìn qua cô, vô thức ngã dựa ra phía sau tường. Anh ngẩng đầu lên, hơi thở gấp gáp, sắc mặt đỏ ửng. Bạch Chỉ mở cửa, bật đèn trước rồi xoay ra đỡ Phó Tây Phán vào trong nhà. Cô nhỏ giọng than thở: “Giờ thì biết ai tửu lượng kém rồi đúng không?”

Phó Tây Phán không nói gì, nhưng hơi tránh khỏi tay của cô, muốn chứng minh bản thân vẫn còn tỉnh táo. Nhưng đáng tiếc một giây sau đó cơ thể đã bán đứng anh. Anh xoay người, đụng vào cánh cửa phát ra một tiếng vang.

“A… Đau…”

Lần này Bạch Chỉ không đến đỡ anh dậy nữa. Cô đứng đó nhìn anh, bày ra một tư thế đang xem kịch vui. Cô nhìn Phó Tây Phán lặp đi lặp lại hành động muốn đứng lên nhiều lần nhưng không thành, lắc đầu bất đắc dĩ rồi bước tới dìu anh dậy.

“Phó Tây Phán, anh đừng cố chấp nữa.”

Chịu đau một lúc thì trán của Phó Tây Phán đã xuất hiện một cục u bầm tím. Sau khi Bạch Chỉ đến đỡ anh dậy thì anh cũng thôi không làm loạn nữa.

Nhưng anh cũng không ngoan ngoãn được bao lâu.

Bạch Chỉ đẩy anh vào trong phòng, ấn vai của anh, cố gắng làm một người đang say như Phó Tây Phán ngã xuống giường rồi nhanh chóng đi ngủ, không làm loạn cô nữa. Nhưng anh không chịu nằm xuống, chỉ đứng cạnh mép giường, cả người đột nhiên trở nên cứng ngắc. Cho dù Bạch Chỉ dùng sức như thế nào cũng không có tác dụng.

“Phó Tây Phán, đây là giường của anh đó!”

“Không được…” Phó Tây Phán hất tay của Bạch Chỉ, rồi đẩy nhẹ cô ra. Anh quay mặt về phía tủ quần áo rồi bắt đầu cởi đồ, trong miệng còn lẩm bẩm: “Mặc áo khoác thì không thể lên giường…”

Bạch Chỉ đột nhiên bị anh đẩy ra, có chút lảo đảo lui về phía sau vài bước cho đến khi cô dựa vào tường.

Phó Tây Phán đã say đến mơ màng, ngay cả đi cũng phải có người đỡ, vậy mà giờ đây động tác cởi quần áo rất thành thục. Điều này khiến Bạch Chỉ hoài nghi không phải anh đang giả say đấy chứ? Nhưng mà một người kiêu ngạo như Phó Tây Phán lại đang thay đồ trước mặt cô, để lộ ra thân hình hoàn mỹ như một tác phẩm điêu khắc trong viện bảo tàng nghệ thuật. Bạch Chỉ nuốt nước bọt, cố gắng ném cái suy nghĩ vớ vẩn này ra khỏi đầu.

Dù là hai năm trước cô đã mơ hồ nhìn thấy đường nhân ngư của anh dưới lớp áo sơ mi mỏng, nhưng hôm nay cơ thể của Phó Tây Phán lại bày ra rõ ràng trước mặt cô, thật sự khiến cho cô giật mình.

Cô ngơ ngác đứng một bên nhìn Phó Tây Phán cởi áo sơ mi rồi đến thắt lưng, hai bàn tay nắm lấy thắt lưng quần rồi nhẹ nhàng cởi ra. Bàn tay đang buông thõng của Bạch Chỉ vội vàng nâng lên che lấy đôi mắt, sau đó cô hoảng hốt rời khỏi phòng.

Lúc đóng cửa lại cô xoay người tựa vào cửa, đưa tay ôm lấy ngực mình thở dốc. Trái tim của cô đập nhanh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, cả gương mặt đỏ bừng, máu trong người dường như cũng nóng lên.

Trời đất ơi! Phó Tây Phán không chỉ có gương mặt đẹp trai mà ngay cả dáng người của anh cũng hoàn hảo đến kinh ngạc!

Bạch Chỉ đi đến phòng bếp, mở ngăn đông của tủ lạnh lấy ra vài viên đá ngậm vào miệng. Hơi lạnh tỏa ra khiến hàm răng cô có chút tê đi, đồng thời cũng giúp cô bình tĩnh lại một chút.

Phó Tây Phán thay áo ngủ xong thì hình như đã tỉnh táo đôi chút. Anh khép hờ mắt, cúi đầu bước ra khỏi phòng. Lúc này đây khi Bạch Chỉ nhìn thấy anh thì trong đầu cô lập tức tưởng tượng đến hình ảnh anh cởi sạch quần áo. Ý nghĩ này ập đến khiến mặt cô lại đỏ bừng, nhanh chân trốn đến một góc khác.

Phó Tây Phán cứ như không nhìn thấy cô, anh đi quanh nhà bếp một vòng rồi rót một ly nước, vừa uống vừa đi ra ngoài. Chứng kiến những hành động cứ như đang bị mộng du của Phó Tây Phán thì sau lưng Bạch Chỉ toát mồ hôi lạnh, căng thẳng đến mức hàm răng run lên cầm cập.

Sáng hôm sau vì say rượu nên Phó Tây Phán dậy trễ hơn chuông báo thức một chút. Anh xoa xoa cái trán bầm tím, gắng gượng bò ra khỏi giường. Anh hoàn toàn quên mất những chuyện đã xảy ra vào đêm hôm qua, chỉ nhớ là anh uống thay Bạch Chỉ vài ly rượu, sau đó kí ức bị ngừng ở đây.

Anh ngồi dựa lưng vào tường, cảm thấy toàn thân đều đau nhức vô cùng. Bạch Chỉ bưng một ly trà giải rượu đi vào, nói: “Anh dậy rồi à? Đây là trà giải rượu, hôm qua anh say lắm, hay là xin nghỉ nửa ngày đi?”

Phó Tây Phán lắc đầu: “Không cần, hôm nay tôi không có ca phẫu thuật, cũng không cần ngồi khám, chỉ cần đi kiểm tra phòng bệnh với chủ nhiệm thôi. Không sao đâu.”

Nói xong anh định cầm lấy ly trà giải rượu mà Bạch Chỉ đã đặt trên tủ đầu giường. Nhưng khi vươn cánh tay từ trong chăn ra, Phó Tây Phán mới phát hiện ra anh đang mặc đồ ngủ. Đầu anh ong lên một cái như muốn nổ tung, cả người run lên như bị điện giật, hai tay ôm lấy chăn bọc kín mình lại.

Phó Tây Phán trông như một cô bé nhỏ bị bắt nạt oan ức, gương mặt đỏ lên. Anh quấn chăn cuộn tròn vào góc giường rồi lắp bắp nói: “Em..em..em..Anh..anh…”

Bạch Chỉ khoanh tay trước ngực, dựa vào tủ quần áo hỏi: “Sao thế?”

“Hôm qua em đưa anh về?”

“Ừ.”

Phó Tây Phán thận trọng hỏi: “Vậy…Vậy là em giúp anh thay đồ ngủ?”

Bạch Chỉ nhướng chân mày, cười cợt đáp: “Đúng vậy.”

Sau một đêm đấu tranh tư tưởng thì cuối cùng cô cũng kiềm chế được sự ngượng ngùng trong lòng. Dù sao thì cũng là anh tự cởi đồ trước mặt tôi, tôi cũng đâu có cố ý nhìn, có gì mà phải sợ!

“Cái gì?!!” Phó Tây Phán quấn chăn chặt hơn, gương mặt hoảng loạn đến mức nói không nên lời: “Chuyện này, chuyện này…”

Bạch Chỉ hất mặt lên, chế nhạo anh: “Này, nhìn thoáng qua thì thấy dáng người của anh thật ra cũng bình thường thôi, đừng có sợ, tôi sẽ không nói với người khác đâu.”

“Bình thường?!” Phó Tây Phán bĩu môi, hạ ánh mắt xuống. Anh im lặng kéo chăn ra, kéo áo mình lên rồi cúi đầu nhìn xuống cơ thể mình.

Bạch Chỉ nhân cơ hội này tiến lại gần, cố ý trêu chọc: “Anh đang xem gì vậy?”

Phó Tây Phán lại quấn chặt chăn lần nữa rồi quay mặt đi chỗ khác.

Bạch Chỉ thấy vậy liền phì cười, đành nói ra sự thật: “Là tự anh cởi đó. Hôm qua tôi đỡ anh vào phòng muốn giúp anh nằm trên giường, nhưng đẩy thế nào anh cũng không chịu. Anh một hai đòi phải thay đồ ngủ rồi mới chịu nằm xuống, sau đó là tự anh thay đồ.”

“Thật sao?”

Cô khoanh tay trước ngực, hỏi ngược lại: “Anh không tin tôi hả?”

Phó Tây Phán lại không biết nói gì: “Anh…”

“Tôi không có đùa anh. Thật sự là anh tự thay đồ, tôi cũng không thèm nhìn đâu.” Bạch Chỉ vỗ vai anh, tươi cười đi ra khỏi phòng. Cô nói: “Được rồi, xe buýt sắp đến rồi, tôi đi trước đây.”

Phó Tây Phán nhấc chăn lên rồi bước xuống giường, đưa tay cầm lên ly trà giải rượu. Vừa mới chạm ly vào môi thì cửa phòng đột nhiên mở ra, thì ra là Bạch Chỉ quay trở ngược lại. Cô đứng dựa vào cạnh cửa, nói: “Nè Phó Tây Phán, anh không uống rượu được thì cũng đừng có cố chấp thay người khác chắn rượu được không, thật là không còn dáng vẻ đẹp trai gì hết, ha ha ha.”

Phó Tây Phán xấu hổ nói: “Biết rồi.”

Trêu đùa anh xong thì Bạch Chỉ cười tủm tỉm bước ra ngoài. Ở trạm chờ xe đưa đón cô lấy điện thoại ra, gửi cho Phó Tây Phán một video.

Hôm qua Bạch Chỉ có đến phòng anh kiểm tra xem anh có nằm yên trên giường không thì phát hiện lúc say rượu Phó Tây Phán rất ngoan, nói gì thì anh cũng gật đầu đồng ý. Còn lúc này đây anh đang ngồi trên giường, cảm thấy xấu hổ và buồn bực khi nghĩ đến chuyện hôm qua. Anh cố gắng nhớ lại xem có nhớ ra thêm chuyện gì nữa không nhưng đầu óc vẫn trống rỗng.

Điện thoại đột nhiên rung lên một hồi báo hiệu tin nhắn đến. Anh bấm vào xem đoạn video Bạch Chỉ gửi đến, sau đó gương mặt lập tức đỏ bừng lên. Trong video là anh đang nằm trên giường, khép hờ mắt, nửa tỉnh nửa say trả lời những câu hỏi của Bạch Chỉ.

“Phó Tây Phán, anh nói xem người đáng ghét nhất bệnh viện Đa khoa Nam Quang có phải là anh không?”

“Ừ. Đúng.”

“Có phải anh là người vô cùng kiêu ngạo, luôn nghĩ là tất cả con gái trên thế giới này đều yêu thầm anh đúng không?”

“Đúng vậy.”

“Anh nhiều lần nhấn mạnh là không có hứng thú với tôi. Nhưng thật ra có phải anh đã có suy nghĩ khác rồi đúng không?”

“Đúng vậy.”

“Ha ha ha ha. Anh nói thật đi, có phải anh yêu thầm tôi đúng không?”

“Đúng. Tôi yêu thầm em.”

Trong video là hình ảnh được quay với độ phân giải cao, đoạn đối thoại thoại mượt mà và câu trả lời của anh cũng rất rõ ràng.

Phó Tây Phán cảm thấy choáng váng. Cuối cùng thì anh cũng hiểu được ý nghĩa sâu xa của câu rượu vào lời ra.

Trước/70Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Thần Y Độc Phi Không Dễ Chọc