“Ai là anh mày? Đừng bao giờ nói với người khác tao là anh mày nữa!” Anh con trai gắt lên một câu rồi ôm eo cô gái kia bỏ đi, để lại cậu thẫn thờ nhìn theo. Trông cậu rất buồn, có vẻ những kí ức lại hiện về ngay trong tầm mắt. “Anh ta là người anh cùng cha khác mẹ với cậu?”-Cô hỏi, gương mặt sa sầm xuống. Cậu gật đầu. “Vậy tại sao hai người lại không cùng họ?” “TT quen anh ấy à?”-Cậu nghiêng đầu, hỏi dò. “Không….”-Cô xua tay-“Chỉ biết vậy thôi…” “Ừm…”-Cậu kéo tay cô-“Vậy thì về thôi! Không phải đã nói là sẽ nấu cho em một bữa thật ngon à?” “Xin lỗi…”-Cô gỡ tay cậu ra-“Hôm nay tôi hơi mệt, vả lại ngày mai mới là sinh nhật cậu mà, để sau đi nhé!” Cô bỏ về trước, để lại cậu với đống đồ ăn trên tay. “Thế còn cái mớ này?” *** “Reeengggg!” Tiếng chuông báo tan học vang lên, Tuệ Trân mệt mỏi xách cặp đi tới tiệm làm thêm quen thuộc. Chuyện ngày hôm qua gặp phải “cố nhân” và sự trùng hợp kì lạ đó khiến cô không khỏi suy nghĩ. Dù hai anh em họ chẳng liên quan gì tới nhau nhưng cô thấy mình thật sự có duyên với họ nhà đó. Tiếng chuông báo tan học vang lên, Tuệ Trân mệt mỏi xách cặp đi tới tiệm làm thêm quen thuộc. Chuyện ngày hôm qua gặp phải “cố nhân” và sự trùng hợp kì lạ đó khiến cô không khỏi suy nghĩ. Dù hai anh em họ chẳng liên quan gì tới nhau nhưng cô thấy mình thật sự có duyên với họ nhà đó. “Em tới rồi à?”- Chị quản lý đeo tạp dề, tay bưng đống chén đĩa mừng rỡ khi nhìn thấy cô. “Vâng? Sao hôm nay chị lại làm bồi bàn thế?”-Cô hỏi, đang định đi vào trong bếp thì bị chị kéo lại. “Hôm nay bồi bàn nghỉ hết rồi, em chịu khó giúp chị một bữa nha?” “Em cũng muốn giúp chị lắm nhưng…”-Cô gãi gãi gãi đầu-“Lỡ ra bị phát hiện…Với lại em sợ anh bếp trưởng làm một mình không kịp…” “Một bữa thôi mà, không ai phát hiện ra đâu, nha? Xưa nay chị chỉ quen làm giấy tờ, giờ phải làm mấy thứ này không quen lắm.”-Chị quản lý nhìn cô bằng đôi mắt ngấn nước. “Vâng, thế thì được ạ…”-Tuệ Trân ôm lấy đống chén đĩa và tránh xa bán kính một mét trước khi bị chị quản lý nhấc lên xoay ấy chục vòng >.*** “Này phục vụ!” “Vâng, tôi đến ngay!”-Tuệ Trân hớt hải ném chiếc giẻ lau sang một bên, ôm cuốn sổ tay vội chạy tới bàn vừa gọi, cắm đầu cắm cổ ghi, kì lạ là có bao nhiêu món người đó đều gọi hết, cuối cùng còn phun ra một câu làm cô suýt sặc. “Tôi muốn thuê cô ngồi ăn chung với tôi!” Cô rời mắt khỏi cuốn sổ tới gương mặt người khách vĩ đại kia, rốt cuộc là cậu đang ngồi đó với một nụ cười không thể tươi hơn. “Hừm…”-Cô đặt cuốn sổ trước mặt cậu-“Ăn gì ghi lại đàng hoàng đi!” Cậu trố mắt. Cậu trố mắt. “Sao nhìn tôi như thế?” “Không, tại em cứ tưởng bị ăn mắng te tua rồi…Biến đổi tính cách à.”-Cậu chống cằm, nhìn cô cười cười-“Dịu dàng thế này, rất chi là hợp ^^” “Vớ vẩn!”-Cô đỏ mặt, giật lấy cây bút trong tay cậu-“Tôi bận lắm, không có thì giờ nói chuyện với cậu!” Cậu nhún vai:”Như cũ!” Cô ra sức lắc đầu:”Chẳng giống mình gì cả, bị sao thế nhỉ?” “Cơ mà…”-Tuệ Trân vừa đi vừa xoay xoay chiếc khay trong lồng ngực, ngước mắt lên trần nhà-”Hợp lắm sao…?” *** “Phục vụ!” “Vâng, tới ngay tới ngay!” Lần này Tuệ Trân rút kinh nghiệm nhìn mặt khách trước nhưng cô lại gặp khuôn mặt đó lần thứ hai kể từ một năm trước. Khóe môi anh ta nhếch lên thành một nụ cười khinh bỉ. “Lâm đại tiểu thư mà phải đi làm bồi bàn sao? Hài nhỉ?”