Saved Font

Trước/22Sau

Yêu Không Hoán Đối

Chương 21

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Tuần đầu

[Joonggie anh nhớ em lắm! Junki tự nhốt trong phòng ko chịu ra ăn cơm,ko chịu nói chuyện bác sỹ nói cậu ấy có thể bị trầm uấu.Mới 1 tuần trôi qua sao mà dài quá,căn nhà này trống vắng quá Joonggie à.Ngày mai anh sẽ đến thăm em,ko gặp em chắc anh điên lên mất.Yoochun đã làm lành với Junsu,bọn họ cứ thân mật trước mặt làm anh càng nhớ em nhiều hơn.Anh nhớ mọi thứ của em,anh yêu em]

Tuần thứ 2

[Joonggie mới hôm qua gặp em vậy mà hôm nay anh đã nhớ em.Anh nghiện em mất rồi,Junki vẫn vậy ko có diễn biến gì cả,anh muốn ôm em ngủ mỗi đêm.Dường như đêm nào anh cũng ko dám ngủ say vì Junki sẽ lén vào phòng anh nếu anh ngủ say anh sẽ tưởng là em và ôm ngủ.Anh ko muốn tạo thêm phiền phức nào khác cả,điều anh cần là em thôi]

Tuần thứ 3

[Joonggie à,anh phải làm sao đây? Junki càng ngày càng đáng sợ,cậu ấy dùng con dao bắt anh ôm cậu ấy và phải thề độc.Anh sợ lắm Joonggie,anh chỉ muốn bỏ mặc tất cả để đến bên em thôi.Em hãy tin anh,anh nhất định sẽ đón em về nhà đường hòang nói với Junki với thế giới này em là người anh yêu nhất]

Tuần thứ 4

{Joonggie,anh nghĩ sao này anh ko nt cho em được nữa mất.Junki lấy trộm đt anh xem tòan là tin nhắn của anh gửi cho em.Cậu ấy ghen bảo anh ko chung thủy còn đòi sống chết,anh nhớ em lắm.Anh chỉ muốn đấm cậu ấy một cái cho cậu ấy tỉnh ra thôi.Ngày nào cũng về căn nhà này,nó lạnh lẽo quá.Minnie cũng ko ở đây,anh có thăm nó,nó nhớ em,no muốn 3 chúng ta sẽ cùng ăn sáng và cùng đi siêu thị.Anh hứa với nó sẽ mang chị hai nó về nhà,em giúp anh giữ lời hứa đó nha ]

Tuần thứ 5

[Anh muốn trốn ra ngoài gặp em nhưng Junki khóc lóc đòi chết,anh nhớ nhớ em lắm,bao lâu rồi anh ko được hôn em vậy? Thiếu thuốc nghiện của em anh chết mất joonggie à.Anh đang trốn trong nhà tắm mà nt cho em,anh chỉ cần nhận được tin của em thì anh sẽ có năng lực mà sống tiếp,đối diện cuộc chiến này,mọi chuyện sẽ qua nhanh thôi,Joonggie]

Tuần thứ 6

[Yunnie,em xin lỗi.Em phải làm sao đây? Em biết Junki rất đáng thương và anh ấy ko đáng bị như vậy nhưng em là người Yunnie à,em ko phải thánh.Em ko chịu nổi khi phải lén lúc với anh như vậy,em ko vụng trộm cũng ko làm gì xấu.Sao yêu anh mà khó khăn đến như thế,em mệt quá.]

Tuần thứ 7

[Yunnie à,1 tháng rưỡi rồi đó anh vậy mà em cứ tưởng 1 năm rưỡi chứ.Ngày nào đi học về em đều trong căn phòng 4 bức tường này,ko có anh cũng ko có em.Em ko biết mình ngủ bao lâu nữa chỉ nhớ là em nhận được tin nhắn nói rằng Junki lại khóc và anh ko đến với em được.Em nhớ anh lắm]

Tuần thứ 8

[Hôm nay anh nói Junki đã khỏe lại nhiều,đã ra chịu ra ngoài và tiếp xúc với mọi người.Yunnie 2 tháng rồi.Em ko biết thử thách này sẽ kéo dài bao lâu nữa nhưng em dần đang mất lòng tin đi.Anh và em cả tuần chỉ nhắn mỗi 1 tin cho nhau vì anh sợ Junki ghen vậy còn em,em ko biết ghen phải ko anh?]

Tuần thứ 9

[Joonggie thời gian qua anh xin lỗi,Anh biết em đã chịu nhiều đau khổ nhưng em hãy tin anh chưa từ bỏ phút nào mà anh ko nghĩ về em.Anh muốn uống rượu mỗi đêm để xoa dịu nỗi nhớ em nhưng nhớ lời em dặn ko được uống khi ko có em.]

Tuần thứ 10

[…]

[Joonggie sao cả tuần nay em ko trả lời tin nhắn cho anh vậy? Em có sao ko? Anh đến khách sạn họ bảo em trả phòng,em đi đâu vậy?]

Tuần thứ 11

[Yunnie,em dọn qua nhà bạn ở chung,em ko muốn sống trong cái nhà tù đó.Em định ổn định rồi sẽ báo với anh.Yunnie em nhớ anh nhưng em quen khuông mặt anh ra sao rồi.Làm sao đây có phải anh dần rời xa trái tim em ko?]

Tuần thứ 12

[Joonggie anh xin lỗi,mọi chuyện sẽ qua mà,em đừng nói như vậy.Anh sợ lắm,anh chết mất nếu ko có em.Những câu nói của em như cứa vào tim anh vậy,đau lắm em à.Em tin anh đi,những ngày em đi anh chưa từng cười dù chỉ một lần,anh ko thể cười khi trái tim lại ko muốn,nó muốn nhìn thấy em,muốn cảm nhận hơi ấm của em.Nó đang lạnh em à]

Tuần thứ 13

[Yunnie,em lo lắm,em ko biết anh có cùng Junki nói những chuyện làm những chuyện mà chúng ta thường làm ko? Anh có nói yêu anh ấy ko? Có ôm anh ấy ko? Có hôn anh ấy ko? Và có ngủ với anh ấy ko? Em nghĩ em ko muốn nghe trả lời vì anh nói ko em cũng sẽ cho là có,em mất lòng tin với anh rồi sao?]

Tuần thứ 14

[Joonggie,anh xin em làm ơn đừng nói như vậy với anh.Em biết là anh đã khóc khi đọc nó ko? Em biết là anh yêu em nhiều hơn bản thân mình mà,anh ko muốn dùng cách điên rồ như Junki để khiến người khác yêu mình nhưng anh sẽ khiến em hiểu được những gì anh nghĩ.1 tuần,anh hứa 1 tuần nữa anh sẽ đón em và Minnie về nhà.Đến lúc đó sẽ ko có gì chia cách gia đình mình nữa,chờ anh!]

Tuần thứ 15

[Joonggie anh đã nói chuyện với Junki rồi,cậu ấy khóc nhiều và hận anh lắm.Nhưng anh biết nếu ko nói thì anh sẽ mất em mãi mãi,anh gọi cho Kangta bảo đến giải quyết chuyện với Junki rồi,giờ anh chỉ biết có mỗi em thôi.Tối nay anh sẽ đến chỗ bạn em đón em về,Minnie ở nhà làm thức ăn chờ em đấy,anh nhớ em Joonggie]

King Kong

Cạch

“Xin lỗi tôi muốn tìm…” – hắn vội nói khi thấy người mở cửa – “Shiwon?”

“Jaejoong đang dọn đồ trong phòng anh vào đi” – Shiwon tười cười,vẫn đang lau khô mái tóc và cái ngực trần của mình

“Yunnie anh đến rồi hả? Chờ em một chút” – cậu nói lớn khi nghe tiếng hắn

“Anh muốn uống gì ko?” – Shiwon bước đến tủ lạnh

“Ko,chờ Joonggie dọn đồ xong sẽ đi ngay cám ơn” – hắn lịch sự từ chối

“Tôi ko hiểu sao Jaejoong lại yêu một người như anh” – giọng Shiwon có ý xúc phạm

“Cậu nói vậy là sao?” – hắn hơi cáu

“Anh để người yêu mình khóc suốt 3 tháng,anh biết cậu ấy sụt bao nhiêu ký ko hả? Anh lo cho người kia bỏ bữa vậy anh nghĩ Jaejoong vẫn ăn ngon ngủ ngon sao?” – Shiwon tức giận nói

“Chuyện của chúng tôi,ko cần cậu lo” – hắn đập bàn đứng dậy – “JOONGGIE ĐỪNG DỌN NỮA,VỀ THÔI” – hắn hét lớn vào trong

Shiwon đi lại khóa cửa phòng bên ngoài

“Sao lại khóa cửa vậy,Yunnie cửa khóa rồi” – cậu la lớn cố đập cửa

“Cậu làm vậy là sao?” – hắn tiến gần lại cửa

Bốp

Shiwon nện thẳng vào mặt hắn,môi hắn cháy máu ra. – “Cái đánh này tôi thay Jaejoong đánh anh,anh nghĩ chỉ mỗi mình anh được yêu cậu ấy thôi à,anh ích kỷ lắm.Đêm nào anh cũng ôm người khác ngủ còn Jaejoong đêm nào cũng khóc,muốn khóc cũng ko dám.Tôi chỉ có thể ngồi nghe những tiếng nấc nhỏ,anh nói đi anh đã làm gì được cho người anh yêu hả?” – anh rít lên

Bốp

Hắn đánh trả – “Còn cậu? cậu nói cậu yêu Joonggie vậy cậu làm được gì,cậu cũng chỉ ngồi nghe em ấy khóc.Cậu làm được gì hà?”

“HAI NGƯỜI LÀM GÌ VẬY? THẢ EM RA ĐI,THẢ EM RA” – cậu gào lớn khi nghe tiếng cãi nhau

Bốp

“Tôi chỉ ước rằng anh sẽ chết bên người yêu kia của anh,tôi sẽ làm cho Jaejoong thực sự hạnh phúc.Cái thứ niềm tin của anh chỉ đáng quăng ra đường để mấy con thú gặm thôi.Chính cái sự phóng túng của anh đã làm hại Jaejoong làm cậu ấy khổ,anh là kẻ ko đáng có tình yêu”

Bốp

“Niềm tin.tình yêu,mấy thứ đó tôi đáng có hay ko.Ko do cậu quyết định,cậu quen Joonggie được bao lâu,yêu được bao lâu.Có lâu bằng tôi ko,5 năm.Tôi bỏ ra 5 năm để chờ em ấy xuất hiện lần nữa trong đời tôi.Tôi từ một thằng nhà quê ko biết gì,tôi ép mình phải thay đổi.Tôi hận em ấy hận em ấy chi phối con người tôi,chi phối cuộc đời tôi” – hắn quẹt vết máu trên miệng – “Để có được em ấy tôi cam tâm bỏ đi cái họ do cha mẹ mình ban cho,bỏ đi quê nhà,bỏ đi lai lịch,bỏ đi ước mơ.Tôi bước thành con người khác,kêu căng,tự mãn và giàu có vì tôi ko muốn làm bẩn con người từng mang tên Shim Yunho nếu có ghét tôi,hận tôi cũng chỉ là Jung Yunho” – hắn nhếch môi nhìn Shiwon

“YUNNIE MỞ CỬA CHO EM,SHIWON MỞ CỬA RA” – cậu gào lớn và khóc khi nghe những lời hắn

“Tôi ko hiểu rõ con người anh,tôi biết anh yêu Jaejoong rất nhiều thậm chí hơn cả tôi nhưng anh có nghĩ anh cứ giữ cậu ấy bên mình là hại cậu ấy ko.Anh ko để cậu ấy tự do lựa chọn con đường của mình thậm chí ngay cả khi gặp chuyện cậu ấy chẳng thể gọi cho ai.Nếu tôi ko phải là bạn học của cậu ấy thì ko biết 3 tháng qua cậu ấy sẽ sống và chống chọi mọi chuyện như thế nào”

“Tôi đã đi đến nước này thì tuyệt đối ko còn đường rút,tôi ko cho em ấy tự do lựa chọn,Phải tôi chiếm hữu và ích kỷ bất kể Joonggie có yêu tôi hay ko thì tôi cũng sẽ làm cho em ấy phải yêu tôi vì ko có em ấy sẽ ko có Jung Yunho như ngày hôm nay.Bên cạnh tôi là lựa chọn tốt nhất cho Joonggie”

Cạch

“Yunnie” – cậu lao đến ôm lấy hắn,sờ vào vết thương trên mặt hắn – “Em yêu anh,em yêu anh,em ko cần biết anh có yêu em hay ko em vẫn ko rời xa anh”

“Thật ko công bằng” – Shiwon khẽ lắc đầu,và nở nụ cười cay đắng

“Cuộc sống ko bao giờ công bằng,nhất là trong tình yêu” – hắn hôn lên mái tóc cậu – “Cám ơn đã chăm sóc Joonggie 3 tháng qua” – hắn cầm vali của cậu kéo ra cửa

“Shiwon cám ơn,cậu là bạn tốt nhất mà tớ quen đấy” – cậu cười nhẹ với Shiwon,anh đưa cậu ra xe. – “Tạm biệt” – cậu vẫy tay

“Jaejoong” – Shiwon gọi giật mạnh cậu vào lòng và đặt lên môi cậu nụ hôn.Mọi chuyện diễn ra quá nhanh khiến Yunho ko kịp phản ứng chỉ biết nhìn.Shiwon thả cậu ra khi môi đã chạm vào môi cậu,chỉ là nụ hôn nhẹ.

“Shiwon” – cậu hơi gắt vì hành động đó

“Tôi đặt dấu ấn lên môi cậu ấy để nhắc cho anh nhớ,bất cứ khi nào sơ xuất tôi sẽ giành Jaejoong về tay mình.Tôi sẽ yêu cậu ấy nhiều hơn anh bất kể anh quen trước tôi bao lâu” – Shinwon nhìn thẳng vào mắt hắn

“Lên xe” – hắn đẩy vào cậu vào xe trước,quay sang cảnh cáo Shiwon – “Chuyện đó tuyệt đối sẽ ko xảy ra…ngay cả khi tôi chết” – hắn đanh mắt nhìn Shiwon rồi chui vào xe,lăn bánh.

Jaejoong,em nhất định phải hạnh phúc – Shiwon nhìn theo chiếc xe xa dần đến khi chỉ còn thấy mỗi chấm đen cuối phố

Biệt thự Yunho

“Jaejoong huyng!” – thằng nhóc chạy vù vù ra cửa

“Minnie” – cậu ôm nó xoay vòng vòng – “Huyng nhớ Minnie quá”

“Em nhớ anh hai và chị hai lắm híc” – thằng nhóc chu mõ

“Nhóc con láu cá hả?” – cậu cú nhẹ lên đầu nó

“Minnie anh hai có việc cần cần giải quyết với chị hai em,ngoan về phòng ngủ sớm đi” – hắn chống hông nhìn thằng nhóc

“Em hiểu,em cũng buồn ngủ.Hẹn sáng mai nhé!” – nó nháy mắt với cả hai rồi theo chị giúp việc về phòng.

Hắn lôi cậu đi một cách thô bạo

Phòng Yunho

“Á bỏ tay em ra,đau quá” – cậu giật tay ra khỏi hắn,xoa cổ tay đã đỏ cả lên – “Anh làm gì vậy,mới về nhà đã bắt nạt em rồi”

“Làm gì hả,anh hỏi em em sống ở nhà tên đó,hắn có làm gì em ko?” – hắn quát lên

“Làm gì làm gì,anh nói vậy là sao? Câu này là em hỏi anh mới đúng,em hỏi anh có làm gì với Junki trên giường này ko?” – cậu nạt lại chỉ tay về giường

“Ya! anh đang hỏi em,ai cho em hỏi ngược lại anh hả?”

“Sao mới về nhà là kiếm chuyện gây với em rồi,vậy đón em về làm gì,để em sống ở nhà Shiwon còn tốt hơn”– cậu gắt lên

“Em nói gì,em muốn sống chung với tên đó hơn anh sao? Anh bất chấp nguy hiểm đón em về mà em nói với anh vậy sao?”– hắn đập tay lên bàn giận dữ

“Tại anh kiếm chuyện trước mà anh bất chấp cái gì,anh có gì mà bất chấp.Anh vui vẻ bên Junki còn chưa đủ sao,anh đừng có giận cá chém thớt,em ko nhịn anh đâu” – cậu khoang tay trước ngực lườm hắn

“…” – hắn nhìn cậu rồi cởi cái áo thun tay dài ra trước con mắt sửng sốt của cậu – “Bất chấp tính mạng để yêu em,vậy được chưa?”

“A…anh….sao lại thế này?” – giọng cậu run run chỉ vào cơ thê hòan hảo của hắn thì giờ đây nó chi chít trước ngực là những dấu móng tay cào xước cả dao đến tứa máu,hai bên cánh tay cũng có và thêm những vết dao cắt phải,chỉ là xứơc da nhưng lại quá nhiều trông rất khiếp

“Mỗi khi anh vô tình nhắc đến em cậu ấy lại phát bệnh ko ngừng chửi rủa và cào cấu anh,anh sợ phản kháng sẽ làm cậu ấy thêm kích động nên cứ để mặc” – hắn thở ra ngồi phịch xuống giường – “Vậy có đủ để yêu em chưa?”

“Híc…Yunnie…híc” – cậu khóc ôm lấy hắn

“Chỉ cần có em bên cạnh,vậy là đủ” – hắn cười,sờ lên môi cậu – “Đây là lần thứ mấy hắn hôn em hả?”

Cậu giơ 2 ngón tay lên,chỉ là những cái ôm cái hôn phớt qua khi cậu khóc vì sức hịu đựng của nỗi đau đã đi quá giới hạn.

Trước/22Sau

Theo Dõi Bình Luận