Saved Font

Trước/79Sau

Yêu Quái Nhỏ

Chương 152

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
*

Cô khẽ cắn môi, cũng không trực tiếp vạch trần anh, "Vậy anh nghỉ ngơi sớm chút."

Anh vô cùng ngoan ngoãn, "Được."

Tang Du không dám lại thò đầu ra cửa sổ nữa, chẳng may không khéo lại đối mặt, Lam Khâm sẽ rất lúng túng.

Đợi vài phút, cô đoán anh đồng ý sẽ rơì đi, cô cũng dần dần ổn định, mới kéo Mạnh Tây Tây vào phòng bếp dạy làm bánh, trong quá trình làm lại nhịn không được, thuận tay làm cho anh khối bánh sữa dừa xinh xắn, ít đường, đầy đủ cao lương mỹ vị tốt cho tiêu hóa.

(*) Bánh sữa dừa

Làm xong mới nhớ mấy món này không để được qua đêm, ngày mai sẽ hỏng mất, Tang Du xoa xoa trán, cảm giác mình càng ngày càng ngớ ngẩn.

Lúc xong xuôi cũng hơn tám giờ, Mạnh Tây Tây muốn đưa Tang Du về nhà, Tang Du không đồng ý, "Muộn như vậy rồi cậu cũng đừng ra cửa, tớ đi tàu điện ngầm là được."

Mạnh Tây Tây không lay chuyển được cô, không biết tại sao giây thần kinh đột nhiên dựng đúng, chạy đến cửa sổ bằng tốc độ ánh sáng, lập tức kinh ngạc đến ngây người, "Oh shit" một tiếng, "Được rồi Tiểu Ngư, tớ không tiễn cậu nữa, tàu điện ngầm cũng khỏi cần đi, cậu mau xuống dưới đó đi."

Tang Du mờ mịt, "Sao lại thế?"

Mạnh Tây Tây chỉ chỉ cửa sổ, "Ông chủ siêu cấp xinh đẹp của cậu, vẫn ở dưới đợi cậu đó!"

Nói xong che ngực, "Ông trời ơi đây là có vẻ coi trọng cậu đó..."

Tang Du bối rối, hoàn toàn chẳng quan tâm Mạnh Tây Tây đang cảm khái gì gì đó, vội vàng nói với cô ấy một tiếng, cầm lên hộp bánh sữa dừa lao xuống tầng, khi chạy đến sảnh thì nhìn lướt qua, quả nhiên Lam Khâm vẫn đứng đó, bóng anh bị ánh đèn vàng chiếu xuống như càng gầy thêm.

Sắc trời tối om, gió có chút lạnh buốt.

Anh đứng thẳng, da trắng như tuyết, cả người anh giống như viên ngọc được điêu khắc tinh tế.

Tang Du trừng mắt nhìn, muốn gọi "Tiên sinh", lời vừa đến bên miệng lại đổi giọng, cô đè lại nhịp tim thay đổi liên tục của mình, nhẹ giọng gọi anh: "Khâm Khâm?"

Lam Khâm chấn động, ánh mắt chuẩn xác rơi xuống gương mặt cô.

Cô đến gần, "Anh nói anh về rồi mà."

Lam Khâm xấu hổ cười, gửi tin cho cô, "Bắt đầu từ hôm nay, cô là nhà dinh dưỡng của tôi, tôi nên đưa cô an toàn về nhà."

Trong bóng đêm, cả người anh như trong suốt, Tang Du nhìn chằm chằm anh, ngoại trừ trái tim đang mềm nhũn không ngừng, một chút biện pháp để mắng anh cũng không có.

Nếu như không phải muốn tiễn cô về, tại sao lại không nói cô biết sớm? Là vì sợ ảnh hưởng đến cô và bạn ở chung với nhau chăng, vì vậy thà vô thanh vô tức chờ ở cạnh xe,

Lam Khâm thật sự quá ôn nhu, đơn độc từ khi sinh ra đến bây giờ, lại vô cùng thuần túy, có lẽ không có khả năng nhanh như vậy... Sinh ra tâm tư kiều diễm như vậy đối với cô.

Câu anh vừa nói kia tám phần là nói thật, bởi vì anh đã coi cô là nhà dinh dưỡng, suối nguồn đồ ăn, vì vậy đơn thuần mà đối tốt với cô, quan tâm hướng đi của cô, để ý những mối quan hệ của cô... Coi như là có gì đó, cùng lắm chỉ là vì đồ ăn mới sinh ra hảo cảm mơ hồ.

Có khi mập mờ cũng không tính nữa.

Cô hà tất gì phải suy nghĩ nhiều.

"Cho anh," Tang Du đưa hộp giấy nhỏ cho anh, "Tôi làm bánh sữa dừa, đền bù tổn thất vì anh phải đợi lâu như vậy."

Ánh mắt Lam Khâm sáng lên, nhận lấy, yêu thích không buông tay.

Tang Du bất đắc dĩ nghĩ, nhìn một cái, quả nhiên là vậy? Đừng nhìn dáng vẻ thần tiên thoát tục của anh, thực tế chỉ cần nhìn thấy đồ ăn đã rất vui vẻ.

Trong lòng Lam Khâm tràn đầy vui vẻ, Tang Du đi qua nhà bạn chơi, vẫn nhớ đến anh... Anh có chút... Có chút muốn cất khối bánh sữa dừa này đi! Hoàn toàn không nỡ lấy ra ăn.

"Tiên sinh, Tang tiểu thư, chúng ta nên đi thôi, trời càng ngày càng lạnh rồi." Chú Trần không thể không nhắc nhở.

Tang Du nghe lời lên xe, ngồi xuống bên cạnh Lam Khâm.

Hơi thở của anh rất gần, nhẹ nhàng khoan khoái sạch sẽ, có mùi thuốc như có như không phẳng phất.

Khuỷu tay cô tựa vào bên cạnh cửa sổ xe, nâng mặt lên, chiếc mũi xinh xắn nhẹ nhàng giật giật hít hít, cảm thấy rất dễ ngửi, không khỏi âm thầm hít vào một hơi.

Lam Khâm người này, lực hấp dẫn quá mạnh mẽ anh cũng không biết, mấy lần thân cận với anh, anh tinh khiết sạch sẽ như khối bạch ngọc, thế nhưng cô thì sao! Một trái tim nhỏ thừa nhận quá lớn tình yêu thiếu nữ, không khống chế được mà rục rịch muốn động!

Đã đến phòng thuê, Tang Du nỗ lực điều chỉnh tâm trạng tốt, cười nói: "Lần này tôi về nhà thật rồi..., anh yên tâm chưa?"

Lam Khâm không chịu gật đầu, lại gửi cho cô: "Gian phòng tôi cung cấp đó, là ở tầng moọt, bên trong sẽ có phòng để quần áo và phòng tắm, cô có thể ở lại cũng thấy thoải mái."

Tốc độ tay anh khá nhanh mà tăng thêm: "Trên cửa phòng có khóa vân tay, nếu như cô đồng ý chuyển qua, chú Trần và dì Hà sẽ không ở lại qua đêm, rất an toàn, hơn nữa cũng rất yên tâm."

Tang Du tìm được trọng điểm, "Cho nên có thể nói, chỉ có tôi và anh."

"Tôi ở tầng hai, sẽ không quấy rầy cô." Hô hấp Lam Khâm có chút nóng bỏng, tận lực khống chế, "Tuyệt đối không."

Tuy rằng điều kiện không thể chối từ!

Nhưng vẫn nên cân nhắc.

Đầu ngón tay Tang Du gãi gãi lót ghế, "Cái khác tôi cũng đều đáp ứng hết rồi, nhưng cái này có thể suy nghĩ thêm chút được không?"

Dù sao cũng là... cô nam quả nữ ở chung.

Lam Khâm tựa như tiểu yêu tinh được vẽ ra, cô sẽ không có gì nguy hiểm, chỉ là ngược lại cô sợ bản thân cầm lòng không nổi, duỗi móng sói ra đối với anh!

Anh mới gặp nguy hiểm!

Giằng co trong im lặng.

Lam Khâm nhượng bộ, đánh chữ chậm rì rì, "... Được."

Tang Du tạm biệt anh, đèn hành lang tầng 8 từ lần trước Lam Khâm ngủ lại đã sớm được sửa, cô cầm chìa khóa mở cửa, có cảm giác như mùi thuốc nhàn nhạt thanh đạm trên người Lam Khâm, so với mùi mục nát của căn phòng cũ này, như hai thế giới hoàn toàn bất đồng.

Lam Khâm là vầng trăng, là đám mây, còn cô thì, chỉ là người bình thường sống trong thế giới bình thường.

Tang Du rũ mắt, muốn gửi cho anh tin nhắn báo cô đến nhà rồi, ấn màn hình lại không có phản ứng, mới phát hiện đi ra ngoài cả ngày, đã hết pin rồi, cô đút lại di động vào túi quần, quay ra mở cửa, lại chú ý thấy trong phòng có ánh sáng.

Cửa phòng của bạn cùng phòng khép hờ, ánh sáng chuyền ra theo khe hở.

Cô khẽ kêu tên bạn cùng phòng, không có tiếng trả lời, bên trong mơ hồ truyền ra tiếng vận chuyển thùng đồ nho nhỏ.

"Cậu đang làm gì thế? Hôm nay cũng về sớm nữa."

Tang Du thuận miệng hỏi, miệng đắng lưỡi khô mà bỏ túi xuống, đến bàn trà rót nước, lúc xoay người, ánh mắt trùng hợp quét đến một người xa lạ đi ra từ phòng bạn.

Quả thật cô không thấy rõ lắm, nhưng cảm giác nguy cơ trong nháy mắt xông lên đại não cô, bóng người kia thẳng tắp đi hướng về phía cô, cô nhanh nhẹn né tránh, bỗng nhiên quay người.

Đàn ông?!

Tang Du sợ tới mức cầm ấm nước sôi ở gần lên che trước người, vội vàng lui về sau năm sáu bước, nghiêm nghị quát lớn: "Anh là ai! Tại sao lại ở nhà tôi!"

Dáng người của người đàn ông khá tầm trung, làn da ngà đen, tướng mạo cũng coi là đoan chính, một tay xoa eo cười với cô, "Không biết? Chúng ta cũng thường gặp mặt mà."

Tang Du gắt gao nhíu chặt mày.

Anh ta trả lời vô cùng bất chính, khóe miệng hơi cong lên, cố ý làm ra mấy động tác hèn mọn bỉ ổi, trêu tức mà nhìn Tang Du, "Nhớ chưa?"

Tang Du thoáng cái đã kịp phản ứng, là bạn trai của bạn cùng phòng! Quả thực có thường xuyên gặp mặt, nhưng mỗi lần thấy đều là hiện trường kích tình, nào có chân chính đối mặt, cô làm sao liếc cái là nhận ra ngay được.

Ngược lại cái động tác này ám chỉ mạnh mẽ, vô cùng buồn nôn, thật dễ phân biệt.

"Cậu ấy không có ở đây, anh vào kiểu gì?!"

"Tôi có chìa khoá, phòng tôi có kì hạn rồi, từ hôm nay bắt đầu dọn đến ở, về sau chúng ta là bạn cùng phòng ở chung rồi," anh ta nhấn mạnh chữ "ở chung", dò xét Tang Du từ trên xuống dưới, đuôi lông mày nhướn lên, "Có thể em không quen tôi, nhưng tôi đã chú ý đến em lâu rồi, nghe vợ tôi nói em làm hộ sĩ phải không?"

"Tiểu hộ sĩ đúng là xinh đẹp, nhìn cái tư thái này đi, thứ gì cần lớn cũng lớn, cần vểnh cũng vểnh," Ánh mắt anh ta dao động, chậc chậc ra tiếng, nhìn chằm chằm vào biểu cảm chán ghét và đề phòng của Tang Du, bất mãn híp mắt, "Khen em mà em còn không vui? Đừng tưởng tôi không bieét, quan hệ nam nữ trong bệnh viện loạn lắm, mọi người cũng đều là người trưởng thành rồi, tỏ ra thanh thuần cũng vô nghĩa."

Tang Du không thể nhịn được nữa, "Anh giữ mồm giữ miệng sạch sẽ tí đi!"

"Ai ôi, vừa mới hôn môi mà, không sạch sẽ được," Anh ta cười cợt chùi chùi miệng, không kiêng nể gì đi về phía trước hai bước, "Vợ tôi tăng ca rồi, nửa đêm mới về, mỹ nữ có vẻ tâm trạng không được tốt, vừa hay tôi cũng đang rảnh rỗi, tâm sự cùng em được chứ?"

Tâm sự... Tâm sự?!

Tang Du chưa từng gặp qua mấy chuyện này, nhìn anh ta tới gần, lập tức da đầu run lên, cánh tay nhỏ mơ hồ run rẩy, "Anh cách xa tôi một chút! Nếu không tôi sẽ báo cảnh sát anh quấy rối!"

"Báo cảnh sát?" Người đàn ông cười hì hì đi lên chuẩn bị đặt tay lên vai cô, "Tôi cũng không có làm gì."

Mắt thấy tay anh ta sắp đụng phải, Tang Du cắn môi giơ tay lên, hung hăng né đi, bước nhanh vượt qua anh ta.

Cô còn muốn để lại chút mặt mũi cho bạn cùng phòng, ý định muốn tránh ra ngoài trước, tìm một chỗ qua đêm nào đó, ngày mai lén lút nói chuyện với bạn cùng phòng.

"Đi cái gì chứ?"

Tang Du lại hất ra, móng tay ở gần sát muốn cào lên mặt anh ta, "Tránh ra! Đừng có đụng vào tôi!"

Người đàn ông không nhịn nổi nữa rồi, trong miệng bắt đầu văng từ ngữ thô tục, hùng hùng hổ hổ, "Vợ tôi nói cô đặt biệt thích giả bộ, xem ra đúng vậy thật, tâm sự thôi chứ có làm gì! Con mẹ nó giả bộ như thật!"

Nói xong túm cổ tay cô.

Cả người Tang Du lạnh lẽo, trong nháy mắt thần kinh như bị kéo đứt, trước kia cô xem qua mấy cái tin tức xã hội đáng sợ hiện lên trong đầu, cô hoàn toàn làm theo bản năng, mạnh mẽ ném ấm nước nóng được cô cầm chặt từ đầu đến cuối về phía anh ta, nhân cơ hội chạy ra cửa, người đàn ông bị ném trúng, ấm nước rơi xuống đất cái bộp, nước sôi văng tung tóe vào chân anh ta.

Người đàn ông ăn đau mà phát ra lời thô tục, triệt để bộc phát, giẫm vào mảnh vỡ đuổi theo muốn nắm tóc Tang Du, "Không cho đụng thì không đụng, mẹ nó cô còn dám động thủ với lão tử?!"

Lam Khâm dưới tầng nhíu mày, đưa mắt nhìn cửa sổ tầng tám.

Chú Trần lo lắng hỏi: "Tiên sinh, vẫn không đi sao?" Ngài cũng đứng ngoài trời lâu lắm rồi."

Lam Khâm lắc đầu, phòng ngủ của Tang Du vẫn không sáng đèn, còn ánh sáng phòng khách thì cực kì mờ nhạt.

Tin nhắn anh gửi không được trả lời, nhịn không được gọi điện thoại, tắt máy, trong lòng anh rất bất an, thế nhưng anh lo cô đang tắm hoặc thay quần áo, không dám tự tiện đi lên.

Lúc đang đắn đo, một chiếc xe ba bánh chạy bằng diện được dán đầy LOGO đứng ở cửa ra vào, mặc đồng phục của người vận chuyển bưu kiện lớn tiếng gọi điện, "Hôm nay tôi tăng ca, bây giờ còn một nhà cuối cùng, mười phút nữa về gặp? Có vẻ quá sức rồi, người nhận hàng tắt máy không nghe điện thoại, tôi định lên tầng tám gõ cửa, cũng không biết có mở cửa không..."

(*) Xe vận chuyển

Nhờ có gió đêm hỗ trợ, Lam Khâm nghe vô cùng rõ ràng.

Trong lòng anh khẽ động, nắm chặt tay, bước nhanh đi qua, dùng di động gõ chữ cho người vận chuyện, "Xin hỏi người nhận hàng là Tang Du phòng 802 sao?|

Người đó đưa mắt nhìn thông tin ghi trên đơn hàng, "Đúng, không sai."

Lại hỏi tiếp: "Anh biết à? Là người nhà sao?"

Lam Khâm cắn môi dưới, "Ừ, tôi có thể nhận hộ không? Giúp anh mang lên."

Người vận chuyển nói: "Anh viết số điện thoại người nhận đi, nếu đúng thì tôi đưa anh, chúng tôi phải có trách nhiệm với khách hàng."

Lam Khâm không chút do dự, trí nhớ trôi chảy đánh ra một chuỗi số, thành công nhận bưu kiện của Tang Du.

Bên trong là một cái rương, khá nặng.

Đêm hôm khuya khoắt, một người đàn ông muốn gõ cửa nhà Tang Du, nghĩ như thế nào cũng rất rất nguy hiểm, còn không bằng để anh tự đi....

Lam Khâm cự tuyệt sự giúp đỡ của chú Trần, bản thân kiên trì bê cái rương lên, đi vào thang máy cũ kỹ chầm chậm đi lên tầng tám.

Đứng ngoài cánh cửa quen thuộc, anh lấy dũng khí gõ cửa, đột nhiên nghe thấy bên trong truyền tới tiếng "bộp" rất lớn, giống như có gì đó nổ tung, một giây sau, tiếng người đàn ông tức giận mắng cuồng loạn, xen vào đó là tiếng bước chân lộn xộn và tiếng nức nở sợ hãi của người phụ nữ.

Tang Du!

Lam Khâm không hề chuẩn bị, chỉ thấy trong đầu ong ong như sắp vỡ, vội vàng hé môi ra, trong cổ họng bị ma sát mà phát ra âm thanh mơ hồ tức giận nghiền nát, tay anh siết thành quyền, hung hăng đập vào cánh cửa.

Bên trong lập tức yên tĩnh.

Ngay sau đó nghe thấy Tang Du nhào người về phía trước, thân thể đụng vào cánh cửa ầm một tiếng, bất lực hô to, "Cứu..."

Chưa nói xong, miệng như bị người ta bịt lại, ô ô kháng cự liên tục.

Trong mắt Lam Khâm hằn lên tơ máu, lý trí đều vỡ tan thành từng mảnh, sắc mặt anh trắng bệch lui về sau một bước, giơ tay lên mạnh mẽ dùng rương bưu kiện đập vào cửa "loảng xoảng". giơ chân lên dùng sức liều mạng đập vào cửa.

Huyệt Thái Dương anh đau nhức kịch liệt, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên thân, chân giơ lên định đạp bất động lại, bắt đầu dùng thân thể đập vào cửa, bả vai đỡ lấy rương mà như rạn nứt, phát ra tiếng ầm ầm.

"Mẹ kiếp thằng nào?"

Người đàn ông trong phòng đang hận không thể giết cô bị hù sợ, không khỏi hoảng hồn.

Anh ta vốn đang cao hứng, nghe bạn gái nói cô gái chung phòng ỷ vào bản thân xinh đẹp mà giả vờ trong sáng, không biết đã ngủ qua với bao nhiêu thằng, muốn đùa giỡn với cô nàng, thử xem có thể bắt đầu không.

Không nghĩ tới Tang Du lại phản ứng kịch liệt như vậy, anh ta sợ hàng xóm xô cửa, muốn xen vào việc của người khác mà báo cảnh sát, độ ác liệt trên tay dần buông lỏng.

Tang Du mẫn cảm mà nhận ra, dùng hết sức lực thoát khỏi sự khống chế của anh ta, hai bước vọt tới cửa run rẩy đè tay xuống mở cửa...

Ánh đèn trên hành lang tiến vào.

Người ngoài cửa vạt áo lộn thộn, thân ảnh

Trước/79Sau

Theo Dõi Bình Luận