Saved Font

Trước/79Sau

Yêu Quái Nhỏ

Chương 62

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Tang Du nuốt sạch khoai lang, trong miệng chỉ còn lại mùi thơm ngọt rồi mới dám hôn anh để tránh anh cảm thấy khó chịu.

Cô cũng rất thân mật liếm đầu lưỡi của anh thật cẩn thận, sợ anh nếm không đủ.

Lam Khâm đột nhiên bị mùi thức ăn xa lạ xâm nhập, có chút không phản ứng kịp, nhưng sự nhiệt tình và ôn nhu của cô đồng thời đến, nhanh chóng chiếm lấy thế thượng phong, tất cả giác quan của anh bị chiếm cứ, không quan tâm đến bất cứ điều gì khác, đáp lại một cách nhiệt tình.

Tang Du hôn anh đủ rồi, lùi lại híp mắt cười: "Thế nào, ngon không?"

Hàng mi dài của Lam Khâm rũ xuống một nửa, chiếc áo len đan màu đen đầy lông của anh đang phập phồng trước ngực, anh đánh chữ cho cô xem: "Ăn ngon."

Dừng lại khoảng chừng hai giây, anh tiếp tục: "... Anh muốn nữa."

Mưa phùn liên miên bên ngoài rạp, lách tách trên sàn đất, có một sự mát mẻ sảng khoái trong không khí.

Tang Du hít sâu một hơi thoả mãn, vừa mới đút khoai lang vào miệng, nhìn thấy ba chữ này, cô không khỏi bật cười: "Lam Tiểu Khâm, anh đừng có được nước lấn tới, thật sự không được ăn, coi chừng bị nôn."

Lam Khâm oan uổng, anh không muốn khoai lang...

Thứ anh muốn là cô.

Nhưng nhìn thấy Tang Du ăn uống một cách thích thú, anh siết chặt ngón tay lại, suy nghĩ cẩn thận hơn, cố gắng hết sức để vượt qua chướng ngại, nói với cô: "Tiểu Ngư, anh có thể ăn thử."

Tang Du sửng sốt, hiểu anh đang ám chỉ điều gì.

Cô đặt củ khoai lang xuống, cau mày: "Thử ăn những cái khác?"

Lam Khâm khẽ gật đầu, nhưng sau khi suy nghĩ, cơ thể anh bắt đầu tự động từ chối, đầu ngón tay trở nên lạnh lẽo, anh chậm rãi gõ: "Anh có thể —— "

"Có thể cái gì? " Tang Du trừng mắt nhìn anh, cúi người lại gần, ngắt lời bằng tiếng nghiến răng: "Có phải anh bị yêu tinh khoai lang hớp hồn rồi không? Rõ ràng là muốn cướp lại quyền lợi của em phải không? Chỉ có thể ăn đồ em nấu —— đây là phúc lợi của em! Tại sao lại muốn đổi!"

Lam Khâm xoa đầu cô, ấn vào màn hình rất mạnh, nhưng không theo kịp tốc độ nói của cô.

Tang Du tràn ngập không vui, cố ý hỏi: "Anh thích đồ ăn ai làm hả? Có món gì em không làm được sao? Vậy mà nóng lòng muốn thử thế!"

Lam Khâm lo lắng đến mức đánh một hàng lỗi chính tả, không kịp sửa lại, dựng thẳng lên cho cô xem.

Anh sao có thể giống như những gì cô nói!

Chỉ là ——

"Mặc kệ lý do gì em cũng sẽ không đồng ý, Lam Tiểu Khâm, anh đừng hòng tạo phản!" Tang Du không thèm nhìn, đưa tay ấn điện thoại của anh xuống, trừng mắt nhìn anh hằm hằm: "Cái này gọi là thay lòng đổi dạ hiểu không —— "

Lam Khâm không chịu nổi những từ này, những người bán hàng nhỏ cách đó không xa đều đang cười nhìn bọn họ thân mật, anh dứt khoát mở ô ra, che lại trước mặt Tang Du, ôm cô vào lòng, mút môi cô, nuốt hết những lời kế tiếp của cô.

Rõ ràng anh không muốn trở thành gánh nặng của cô.

Tiểu Ngư ở bên anh, dù bận rộn công việc thế nào vẫn chăm lo ăn uống cho anh, bao nhiêu vất vả phiền toái canh cánh trong lòng anh, chưa kể anh còn mong mình được như một người bạn trai bình thường, đưa cô đi khắp nơi, ăn uống hết những món ngon thay vì đi đâu cũng phải cầm bình giữ ấm, thậm chí không thể cùng chia sẻ hương vị với cô.

Tang Du bị giày vò đến nỗi khóe mắt ươn ướt, mềm nhũn trong vòng tay anh, thành thật yếu ớt.

Sao cô có thể không hiểu, cô cố tình kíƈɦ ŧɦíƈɦ để anh từ bỏ ý định đó mà thôi.

"Khâm Khâm..." Môi lưỡi của cô tê rần, vùi vào vai anh thở hổn hển, không náo loạn nữa, nhỏ giọng nói: "Trong thời gian bị thương nặng anh không thể ăn thêm thứ gì, những lý do về thể chất và tâm lý đều có, những năm này, nó đã gần như trở thành một thói quen với anh, muốn khắc phục cũng chẳng dễ dàng."

"Chúng ta đã mất liên lạc mấy năm, em không thể chịu được khi nghĩ anh đã dựa vào bánh ngọt để chịu đựng như thế nào," Tang Du dùng sức nắm lấy tay anh: "Em hối hận vì đã từ bỏ việc bán bánh ngọt vì công việc bận rộn, nhưng em cũng cảm thấy rất may mắn... Nếu không phải anh không còn thức ăn, đói đến mức cần tiêm dinh dưỡng, có lẽ anh sẽ không xuất hiện trước mặt em."

Cô ngẩng đầu nhìn sâu trong mắt anh: "Bây giờ mỗi ngày chúng ta đều ở bên nhau, trong tương lai chúng ta cũng sẽ như vậy, có em rồi, anh không cần phải cố gắng nếm thử gì cả."

Lam Khâm xoa gáy cô, đặt trán mình lên trán cô, mấp máy môi.

Tang Du không cho anh cơ hội do dự, nấp sau ô, nâng cằm anh lên, hôn lên vết sẹo trên cổ họng rồi áp vào tai anh: "Lam Khâm, đừng làm khó bản thân, đồ ăn của anh cả đời này, em làm hết."

Mãi đến khi trời tạnh mưa, rời khỏi công viên và trở về nhà, sau bữa trưa, Lam Khâm vẫn không thể bình tĩnh lại.

Nhật ký của anh không có ở đây, cũng không có chỗ để bày tỏ nỗi lòng, đành phải bấm vào ghi nhớ trong điện thoại, ngón tay không vững gõ "một đời người".

Ba chữ quá ngắn.

Anh lặp lại nó hai mươi lần, cuối cùng lấp đầy cả màn hình.

Tiểu Ngư nói rằng sẽ nấu ăn cho anh cả đời, đó không chỉ là thức ăn, mà còn là cả con người của anh.

Lam Khâm cầm điện thoại cho đến khi nóng lên, vẫn chưa thấy thỏa mãn, tranh thủ lúc Tang Du không để ý, lại bấm vào thêm một dòng nữa: "Tiểu Ngư tự nói, cả đời này."

Tang Du quấn trong chăn còn buồn ngủ, lười biếng mở mắt ra, nhéo vào eo anh một cái: "Sao anh không ngủ trưa?"

Lam Khâm giấu điện thoại dưới gối, ôm lấy cô cọ xát lung tung.

"Vui vẻ như vậy?" Tang Du cười bóp mặt anh: "Anh còn không thừa nhận anh là một chú mèo lớn, cũng không giấu được vui sướng, không thể hiện trên mặt thì cái đuôi cũng vểnh lên."

Lam Khâm cắn môi cô.

Anh không có đuôi mà.

Tang Du bị nhiễm nhiệt độ cơ thể của anh, buồn ngủ nhiều hơn, mơ hồ nói: "Thân thể của mẹ đang dần phục hồi, sáng mai chúng ta phải trở về... Còn có... còn có vé vào cửa hòa nhạc của em..."

Ngủ cũng không quên buổi hòa nhạc chiều mai.

Lam Khâm không quá tình nguyện ấn ấn trán cô, giữ yên cho cô ngủ, vén chăn bông đắp cẩn thận, nhẹ nhàng bước xuống giường rời khỏi phòng ngủ.

Sau khi tạnh mưa, trời chiều lại hửng nắng, nhiệt độ thích hợp, Từ Tĩnh Nhàn không thể nằm yên, bà cúi người nhặt hoa cỏ trong sân nhỏ ngoài cửa, nghe được tiếng bước chân liền quay đầu lại nhìn, những nếp nhăn chất chồng nơi đuôi mắt bà.

Lam Khâm giúp bà thu dọn hoa rơi vãi trên mặt đất, Từ Tĩnh Nhàn nhìn đôi tay mảnh khảnh có khớp xương rõ ràng liền chặn lại: "Tay của con là tay vẽ, sao có thể làm việc nặng, coi chừng bị thương."

Anh khăng khăng làm cho xong, viết cho Từ Tĩnh Nhàn: "Dì, bác sĩ trưởng đang điều trị tại bệnh viện sẽ theo dõi sức khỏe của dì thời gian dài trong tương lai, hai y tá rất hợp với dì sẽ đến hai ngày một lần giúp đỡ dì làm một cuộc kiểm tra sức khỏe cơ bản, ngoài ra còn có vấn đề về ngôi nhà, mọi việc đang tiến triển tốt, phiên tòa sơ bộ được lên lịch vào tháng sau, con sẽ thu xếp trước và chuẩn bị cho sự an toàn của dì, dì đừng lo lắng."

Từ Tĩnh Nhàn nhìn hàng chữ, vẻ mặt co quắp, hết lần này đến lần khác bà muốn nói, nhưng những lời đó lại bị đôi mắt dị sắc sâu không thấy đáy của Lam Khâm kìm lại, bà thở dài ngồi đối diện với anh: "... Khâm Khâm, cảm ơn con."

Những việc này đều là vì anh yêu Tang Du.

Bà đã từ chối yêu cầu đi cùng họ, nếu phản đối bất kỳ điều gì nữa, bà sẽ khiến đứa trẻ nhạy cảm này buồn và tự trách bản thân.

Từ Tĩnh Nhàn nói: "Các việc khác thì không sao, nhưng khám sức khỏe hai ngày một lần... có thể đổi thành hai tháng không?"

Hai ngày một lần cũng không cần thiết, chi phí thăm khám tại nhà đắt như vậy.

Lam Khâm khẽ mỉm cười, cầm bút lên: "Vậy thì nửa tháng."

Từ Tĩnh Nhàn dở khóc dở cười, ngừng tranh cãi với anh, bà gấp tờ giấy lại rồi cất đi, ánh mắt nhẹ nhàng nhìn một lượt từ đầu đến chân, nhẹ nhàng nói: "Khâm Khâm, trước đây mỗi lần Tiểu Ngư muốn rời đi, dì đều sợ hãi, sợ nó chịu khổ bị bắt nạt ở bên ngoài, lần này, cuối cùng dì cũng yên tâm."

Lam Khâm đè bút viết chữ, Từ Tĩnh Nhàn cầm mép tờ giấy: "Nghe dì nói."

"Tiểu Ngư trông có vẻ lạc quan, nhưng thật ra là bị ép ra ngoài," Vòng cung khóe miệng dần dần thu hẹp lại, có chút thất thần: "Sau khi ba của con bé xảy ra chuyện, dì quá vô dụng, lại bị bệnh nặng, chuyện trong nhà hoàn toàn phụ thuộc vào nó, lúc đó, cho dù là người lớn cũng không chịu được mà gục ngã, huống chi là một cô gái mười mấy tuổi."

"Trước kia con bé rất yên tĩnh không thích nói chuyện, nó rất khác với bây giờ," Từ Tĩnh Nhàn nghẹn ngào: "Lúc dì mới phát hiện còn cảm thấy kỳ lạ, còn nghĩ đó là ảo ảnh, sau đó, một ngày dì bị mất ngủ và nghe thấy âm thanh lúc nửa đêm, dì đứng dậy xem thử... "

Trái tim Lam Khâm chùng xuống.

Từ Tĩnh Nhàn chua chát nói: "Tiểu Ngư giam mình trong phòng bếp, chuẩn bị đồ ăn bán vào ngày hôm sau, hát lầu bầu, con bé sợ làm phiền dì, giọng rất nhỏ như không nói gì, hẳn là chưa bao giờ dừng lại."

"Sau đó dì mới nhận ra, khi cha nó rời đi, dì lại đổ bệnh, con bé đã cô đơn đến nhường nào."

Lam Khâm nắm lan can, các khớp ngón tay tái nhợt.

Từ Tĩnh Nhàn xoa khóe mắt: "Khi con bé còn nhỏ cần được chăm sóc nhiều nhất, nó còn không có người để nói chuyện, vì vậy, khi lớn lên có hơi dính người, dì không có ý gì khác, chỉ muốn nói với con, nếu con bé muốn nói chuyện với con, con hãy trả lời nó thường xuyên hơn, nếu nó không bớt lo lắng, vẫn quấn quít với con, hãy cố gắng chịu đựng một chút."

Nói vài lời này cũng giống như một cái búa nặng, đánh chính xác vào trái tim của Lam Khâm.

Cây bút anh bóp trong tay suýt gãy.

Hình ảnh Từ Tĩnh Nhàn mô tả dễ dàng hiện ra trước mắt anh, thậm chí không cần hồi tưởng lâu, từ khi họ quen nhau, cô đều ở tòa nhà Lâm Giang, trong tòa nhà nhỏ của nhà cũ, vào bếp bận rộn chuẩn bị cho hắn ba bữa cơm một ngày, lúc thì hát một chút lúc thì nói một chút, nhưng không được lời đáp lại kịp thời nào?

Môi Lam Khâm trắng bệch không còn chút máu.

Anh dùng bút, điện thoại di động, hay thậm chí là phần mềm giọng nói, viết lên thuỷ tinh, bất kể là cái nào đều là sự máy móc lạnh lẽo, không có nhiệt độ, anh không thể trả lời cô mọi lúc mọi nơi.

Ban ngày trong căn nhà lớn như vậy chỉ nghe thấy giọng nói của cô, buổi tối trước khi đi ngủ ôm chặt lấy vòng tay anh nói những chuyện vụn vặt, anh chỉ có thể viết lên người cô những lời đơn giản nhất để đáp lại.

Đến hôm nay, anh cho rằng cô hạnh phúc, nhưng cô vẫn như giống như trong quá khứ...

Không có người có thể nói chuyện suốt ngày.

Tiểu Ngư đã hứa với anh cả đời.

Cả đời này, anh lại để cô sống đáng tiếc như vậy sao?

Từ Tĩnh Nhàn nhận thấy vẻ mặt Lam Khâm không đúng, luống cuống vội vàng hỏi: "Khâm Khâm, có phải dì nói sai rồi không?"

Bà giải thích rất nhiều, nhưng lại không lọt vào tai anh một chữ.

Lam Khâm cúi đầu một hồi lâu, nhớ tới bản thân cô đơn lẩm bẩm một mình từ nhỏ khi bị giam cầm trong tòa nhà, cổ họng liền sưng lên.

Anh cầm cây bút đầy mồ hôi lạnh viết từng chữ một: "Đừng lo lắng, con có thể đi cùng cô ấy, cho cô ấy những gì tốt nhất."

Anh vẫn hy vọng có thể làm được.

Sáng hôm sau, chú Trần cho hành lý đã đóng gói vào cốp xe, kiên nhẫn chờ đợi hai mẹ con từ biệt.

Từ Tĩnh Nhàn kéo Tang Du đang treo trên người bà ra: "Con đi đi, đừng để Khâm Khâm đợi lâu, không phải chiều nay đi xem hòa nhạc sao?"

Tang Du kinh ngạc: "Mẹ, mẹ còn biết chuyện này!"

"Khâm Khâm nhớ kỹ rồi, nó đã nói với mẹ." Từ Tĩnh Nhàn nhìn người đàn ông dài dưới ánh mặt trời, bà không còn nhìn thấy vẻ tái nhợt của ngày hôm qua, cũng không biết nên nói với cô như thế nào: "Tiểu Ngư, con phải đối xử tốt với Khâm Khâm, thằng bé là một đứa trẻ đáng thương."

Tang Du dõng dạc hứa: "Chắc chắn!"

Khi cô lên xe rất tiêu sái, khi xe rời đi, bóng dáng vẫy tay của Từ Tĩnh Nhàn dần biến mất, Tang Du ngồi xổm trên ghế dựa lưng, không nhịn được lau nước mắt, nghẹn ngào vùi mặt vào mu bàn tay, cuộn tròn người như quả trứng khủng long nhỏ không có vỏ vỡ.

Lam Khâm ôm quả trứng khủng long vào lòng, kéo chiếc áo khoác to sụ quanh người cô rồi vỗ về nhẹ nhàng như dỗ dành một đứa trẻ.

Tang Du khóc đủ rồi, duỗi tay chân phá xác, ngẩng đầu đỏ mắt nhìn anh, run rẩy nói: "Khâm Khâm, em hơn hai mươi tuổi rồi."

Lam Khâm gật đầu, vậy thì sao?

"Cho nên —— " Cô nấc một cái kích động, rầm rì nói: "Anh không thể dỗ em như một đứa trẻ hai tuổi!"

Trong mắt Lam Khâm chứa ánh sáng mềm mại nhu hòa, đưa tay lau đi nước mắt trên gương mặt nóng bừng, tay kia đánh chữ: "Vậy thì chúng ta đổi sang cách dỗ con gái đi."

Tang Du không khóc được nữa, không kìm nén được sự chờ đợi gấp gáp, ôm cổ áo anh chờ mong.

Lam Khâm cúi xuống, mở một hộp giấy nhỏ được đóng gói gọn gàng bên chân, góc nhìn của Tang Du không đúng, chỉ liếc mắt một cái, hình như là... kẹp tóc?

Trước khi chính thức lấy ra, anh đã mất rất nhiều lời để khoe với cô rằng: "Anh đã xem trên mạng rồi, xem buổi hòa nhạc cần có vật tiếp ứng, nâng bảng hiệu và đèn lightstick rất mệt, tay của em sẽ mỏi, anh đã chuẩn bị kẹp tóc để đội trên đầu, hai cái, em chọn một cái đi."

Tang Du suýt chút nữa đã kêu lên, Khâm Khâm cũng quá chu đáo rồi!

Nhưng... mới cách mười ngày, anh có thể hoàn toàn không ghen sao? Thậm chí còn chủ động chuẩn bị đồ tiếp ứng có in tên thần tượng của cô!

Đảm bảo Tang Du đã đọc xong hết, Lam Khâm có chút ngượng ngùng lấy đồ bên trong hộp giấy, giơ một cái rồi tự hào đưa cho cô xem.

Tang Du kinh ngạc đến ngây người.

... Cô ngốc, cô ngây thơ, do cô quá ngây thơ rồi.

Lam Khâm sẽ hào phóng không ăn giấm? Thế thì con lợn có thể bay lên trời đó.

Hai chiếc kẹp tóc được làm cực kỳ tinh xảo, chữ to có thể phát sáng lên, nhưng lại không phải là biệt danh của thần tượng cô.

Một cái là "Khâm Khâm."

Một cái là "Hôn hôn."

Lam Khâm nhìn xung quanh, bày tỏ sự hài lòng, sau đó nhìn vào khuôn mặt kinh ngạc của Tang Du, tiếp tục gõ một cách ngượng ngùng: "Vốn dĩ chỉ định làm Khâm Khâm, nhưng lại sợ em nghĩ rằng nó không đơn giản, vì vậy anh liền đổi nó thành hôn hôn, hơn nữa —— "

Anh mím chặt môi dưới nói: "Có thể làm thành đồ đôi."

Tang Du sững sờ nhìn anh đặt chiếc kẹp tóc "hôn hôn" trên đầu cô, sau đó tới hộp giấy tìm một chiếc khác, đè tóc xuống và đội lên đầu anh.

Cái này màu mè hơn, ngoài dòng chữ còn có hai con cá béo ú màu bạc, ánh đèn màu sắc nhấp nháy.

Lam Khâm sờ sờ của mình, lo lắng nhìn Tang Du.

Có vô số dòng chữ trong hai con ngươi khác nhau.

Nó trông có đẹp không? Dễ thương không? Có phù hợp không? Anh làm đúng không?

Tất cả đều là cầu khen ngợi.

Tang Du từ từ giơ hai tay lên, chạm vào "hôn hôn" sáng ngời trên đầu, hoàn toàn mặc kệ nguyên tắc của fan girl theo đuổi thần tượng, Khâm Khâm vui vẻ mới là quan trọng nhất.

Cô chân thành gật đầu, giơ ngón tay cái lên cho anh: "Khâm Khâm nhà em thật tuyệt, hôn hôn Tiểu Ngư, không còn gì tuyệt hơn thế này!"

Khóe mắt Lam Khâm cong lên, anh ôm sát cô lại, do dự gõ "Ngoài trẻ con và con gái... Còn có cách dỗ dành người lớn."

Tinh thần của Tang Du co rút lại, một tia hứng thú phát ra.

Lam Khâm liếc nhìn chú Trần đang lái xe, chú Trần ngồi ngay ngắn không chớp mắt, chỉ thiếu chút viết ở sau đầu, người có tình yêu ân ái tôi không nhìn thấy.

Bên tai đỏ bừng, anh dùng áo khoác rộng thùng thình của Tang Du làm vật che, bắt đầu động tác trong tối, nắm lấy tay cô cho vào vạt áo anh, vòng eo của anh vô thức siết chặt, hôn lên chóp mũi của cô, không tiếng động khép mở môi, để thỏa mãn khát khao bấy lâu của Tiểu Ngư ——

"Tiểu Ngư, chạm vào nó."

Trước/79Sau

Theo Dõi Bình Luận