Saved Font

Trước/17Sau

Yêu Thầm

Yêu Thầm – Chương 17 (End)

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Tại căn phòng ngủ của tôi ….

-Em đang làm cái trò gì vậy hả? – tôi quát – tại sao em làm như vậy? em sẽ là vợ và mãi mãi là vợ của caca này, sao em có thể nói trước mặt Thuyên như vậy? – tôi nóng giận đến dỉnh đầu – em đâu cần phải nói dối, em nghĩ cái em đang làm là đúng sao? em nghĩ em làm như vậy thì sẽ tốt cho Thuyên và caca sao? em nghĩ em làm vậy sẽ mang hạnh phúc cho caca sao? ……………………………..

Lúc đó tôi vô cùng tức giận và đã hét thật lớn … Trâm chỉ im lặng nước mắt rơi không nói gì …. cuối đầu… lúc này tôi không hét um sùm nửa …

-caca xin lỗi! – tôi giọng nhẹ lại – vì đã hét lên như vậy!

-em nghĩ thuyên đang cần caca! – Trâm nhìn tôi

-nhưng caca yêu em! caca chỉ xem thuyên là bạn thui! caca không còn tình cảm gì với thuyên nửa! – lúc này tôi ôm lấy Trâm vào lòng của mình, lúc này nước mắt của tôi cũng rơi, vì tôi rất sợ Trâm sẽ rời xa và bỏ tôi đi ….

-em nghĩ em nên quay về lại úc….

-không! em phải ở đây với caca! – tôi ôm chặt Trâm hơn…., caca không cho phép em rời xa caca nửa bước …

-đáng lẽ em không nên đi theo!

-em không tin anh sao? – tôi bắt đầu buôn trâm ra, vịn hai bờ vai của Trâm!

-em ….

-em có yêu caca không? – tôi hỏi như đang chờ đợi câu trả lời

-em….

-cho caca biết đi! Trâm! em có yêu caca không? sao em lại như vậy vào ngày hôm nay chứ! em có biết những câu nói lúc nảy làm caca đau lắm không?

-em nghĩ nó tốt cho cả hai! em nghĩ em nên về Úc- trâm vừa nói vừa rơi nước mắt

-em đang đeo chiếc nhẫn trên tay đó! caca khi đặt làm chiếc nhẫn này … đã cầu nguyện rằng .. khi tìm thấy dc tình yêu thật sự nó sẽ bám chặt trên tay của người đó!!!

-em nghĩ em không xứng đáng!

Khi Trâm nói câu đó, tôi như tan rã ….tôi đau ….. tại sao người tôi yêu tôi không được cái kết thúc như mọi người, tại sao lúc tình cảm tôi êm đẹp nhất lại có người thứ ba chen chân vào chuyện của tôi. Tôi nhanh chóng tay ôm lấy eo của Trâm và trao nụ hôn gấp gáp, Trâm chống cự, cố gằng dùng tay đẩy tôi ra, nhưng tôi mạnh hơn đã cố gắng giữ Trâm thật chặt … và rồi… Trâm không còn chống cự nữa, ngược lại hôn đáp trả lại cho tôi….nụ hôn mạnh lúc nảy đã làm cho Trâm thấy đau, nhưng bây giờ tôi và Trâm môi chạm môi, nhẹ nhàng, như hai kẻ yêu nhau nồng cháy ….rồi tôi và Trâm cùng nằm trên giường, lúc cả hai té xuống giường, tôi nằm lên trên …. đưa ánh mắt nhìn Trâm… lúc này Trâm nhìn tôi và ngốc đầu lên để hôn lên môi tôi một cái, hai cái ….

- em đừng đi! hãy cho caca thời gian!!! được không? – tôi nhin Trâm van xin

-em … – tính tong tín tong – tiếng chuông điện thoại của tôi? – tôi ngồi dậy và nghe điện thoại

-có chuyện gì vậy nhi?

-caca ơi >”< Thuyên đang ở trong phòng cấp cứu! Mau tơi đây đi! – Nhi nói như đang khóc trong điện thoại

-sao? được rồi caca tới liền!

-Thuyên đang ở trong bệnh viện? – tôi nói với Trâm

-sao? – Trâm hết hồn

-em sẽ đi với anh đến bệnh viện chứ??

-em sẽ đi!

Tôi và Trâm cùng đến ngay bệnh viện ….

-sao rồi Nhi? – tôi lo lắng

-nó buồn, nó bảo muốn đi ra ngoài một chút, ban đầu Nhi không cho nó đi …. nó cứ bảo đi một chút rồi về …. được khoảng 15p >”< … thì nghe người ta gọi điện thoại …. lúc nó đi bộ có một tay nhậu xỉn …. ban vào nó ….

-rồi đứa bé trong bụng thì sao? – Tôi hỏi

-không biết phải hỏi bác sỉ ….. đang chờ kết quả!

Trâm thấy tôi trong tình cảnh nhu thế này… thật sự cũng thông cảm cho tôi…. tôi hy vọng Trâm có thể hiểu cho tôi …. tôi lo sốt vắng cả lên… ngồi ở ghế chờ … lúc này tôi cảm nhận được có sự ấm áp từ một bàn tay …

-Thuyên và đứa bé sẽ không sao đâu? – giọng của Trâm, tôi chỉ biết nhìn Trâm gật đầu

-ai là người nhà của bệnh nhân mới đưa vào!

-là chúng tôi! – Nhi nhanh chóng phản ứng …

-rất may chỉ bị đụng nhẹ …. đứa bé không sao?

-thật không bác sỉ ? – Nhi vui mừng muốn nhảy bắn lên, cả tôi và Trâm cùng nắm lấy tay nhau mỉm cười. lúc này cả tôi trâm và nhi đi vào phòng xem Thuyên như thế nào?

Bước vào phòng tôi thấy Thuyên có điều gì đó rất buồn, đột nhiên Nhi chặn lại …

-caca hãy vào đi! – Nhi hơi buồn

-sao Nhi không vào? – tôi hỏi

-Nhi nghĩ lúc này người Thuyên cần là caca không phải là Nhi. – Nhi nói khi ánh mắt nhìn vào nơi khác , lúc này tôi nhìn qua Trâm, như là sự xin phép, Trâm nhìn tôi gật đầu. Tôi bước vào chậm rải nhìn Thuyên, thật sự tôi cũng thấy đau khi Thuyên như thế này, tôi muốn đập chết Minh….lúc này Trâm và Nhi đang nhìn vào trong xem tôi và Thuyên nói chuyện …

-mèo! – Thuyên gọi tôi

-uhm! thấy khỏe hơn chưa?

-thấy đau! cũng may là đứa bé không sao? – Thuyên rờ bụng của mình

-uhm… tôi mỉm cười!

-Trâm đâu? – Thuyên hỏi tôi

-uhm… cô ấy ở ngoài.

-Trâm là người con gái mèo yêu hả? – lúc này không biết sao Thuyên nhìn tôi mỉm cười , tôi gật đầu … – cô ấy đã thay thế Thuyên trong lòng mèo rồi phải không? – tôi lại tiếp tục gật đầu – hì hì … chúc mừng mèo đã tìm cho mình được tình yêu. Thuyên nghĩ cô ta phải rất “đăc biệt” nên đã có thể chiếm lấy trái tim của mèo! – tôi im lặng

- Mày đến đây làm gì? – Nhi tức giận khi thấy Minh xuất hiện trong bệnh viện, lúc này ở trong tôi đã nghe thấy ….

-Thuyên có sao không? đứa bé nửa? – Minh lo lắng

-mày cũng biết quan tâm đến vợ đến con sao? sao không đi theo tiếng gọi ái tình, nhăn săc tiền bạc đi! – Nhi dũng những lời lẽ nặng nè

-cho MInh vào gặp Thuyên đi! – Minh năn nỉ Nhi, lúc này tôi mở cửa bước ra ngoài với tâm trạng cực phẩn nộ nhưng đang nghiềm lại

-caca thuyên có sao không? đứa bé có sao không?

-BỐP- MỘT CÚ ĐẤM NGAY MẶT MẠNH ĐẾN MỨC LÀM CHO MINH TÉ LĂN XUỐNG ĐẤT, minh lòm còm ngồi dậy -

Mày đến để làm gì hả? – tôi bước đến cho Minh ăn thêm một cú ngay mặt – mày nghĩ xem mày có xứng đáng để được tình yêu của Thuyên không? mày có xứng đáng làm chông không? làm cha không? – Lúc này sự nóng giận của tôi đang căn thẳng cả Nhi và Trâm không dám can thiệp, hai tay tôi nắm lấy cổ áo của Minh, đập lưng nó vào tường – tao cứ nghĩ mày sẽ là người mang lại hạnh phúc cho Thuyên – một tay tôi dịnh cổ áo … một cú đấm ngay mặt …. bây giờ mặt mũi của Minh đã bầm và bị chảy máu miệng, máu mũi – tao lầm khi nhận mày là bạn. – lúc này tôi buông xuôi Minh

Mày đến để làm gì hả? – tôi bước đến cho Minh ăn thêm một cú ngay mặt – mày nghĩ xem mày có xứng đáng để được tình yêu của Thuyên không? mày có xứng đáng làm chông không? làm cha không? – Lúc này sự nóng giận của tôi đang căn thẳng cả Nhi và Trâm không dám can thiệp, hai tay tôi nắm lấy cổ áo của Minh, đập lưng nó vào tường – tao cứ nghĩ mày sẽ là người mang lại hạnh phúc cho Thuyên – một tay tôi dịnh cổ áo … một cú đấm ngay mặt …. bây giờ mặt mũi của Minh đã bầm và bị chảy máu miệng, máu mũi – tao lầm khi nhận mày là bạn. – lúc này tôi buông xuôi Minh

Lúc này Minh bước đi vào phòng thuyên đang nghĩ ngơi và không quên cho tôi một câu ” Thuyên là vợ tao …. và tao sẽ có cách giải quyết, tốt nhất đừng xen vào chuyện gia đình của tao”

-mày vừa nói cái gì hả? – tôi nóng giận tính bay lại đập cho Minh thêm vài đấm thì Trâm ngăn lại

-thôi caca! đừng đánh nửa!

-không được vào! – Nhi dang hay tay can lại

-cô là gì mà cô cấm tôi! – Minh bắt đầu lộ cái tính thô lỗ của mình ra – dan ra!

-minh quơ một phát làm cho Nhi té xuống đất! – tôi và Trâm đến đỡ Nhi ngồi dậy … lúc này tôi ở phía sau ôm thằng minh lại không cho nó bước vào …

- Trâm em đi gọi bảo vệ đi! – lúc này tôi bị thằng Minh thục cho một cái vào bụng đau điếng … thế là tôi và nó có một cuộc vật lộn, tôi bị nó đánh vài cái vào bụng, và mặt …. sau đó bảo vệ chạy đến kiềm nó lại, sua đó không cho nó tiếp tục ở lại đây, tống nó ra khỏi bệnh viện.

1)Tôi được được vào phòng của y tá … Trâm lo lắng với những vệt thương trên mặt của tôi, nó bị bầm và bị chảy máu, đây là lần đầu tiên mà tôi “bị đòn”

-nhẹ nhẹ thui em! caca đau qua! – tôi nhăn mặt khi Trâm lấy bông gòn có thuốc chạm vào mặt của tôi

-em xin lỗi! caca đau lắm hả? – Trâm thật sự lo lắng

-uhm… nhưng lúc nào có em luôn bên cạnh thì caca sẽ không đau nửa! – lúc này tôi nắm lấy tay của Trâm và mỉm cười, nhưng lúc này chuyển sắc, tôi thấy bụng của mình đau quá …

-caca có sao không? – Trâm lo lắng

-caca đau ở vùng bụng quá! …- tôi ôm bụng nhăn nhó

-để em xem! – Trâm dỡ áo của tôi lên xem vùng bụng … – trơi ơi! bầm tím hết rồi!!! để xem kêu y tá.. – Trâm chạy ra ngoài kiếm y tá cho tôi, vài phút sau y tá đến …

-để tôi xem! – cô y tá của xanh mặt khi thấy những vết bầm ở vùng bụng của tôi – tôi sẽ lấy thuốc giảm đau! – tôi được đưa thuốc để uống, uống vào khoảng 5p sau thì có vẻ đỡ hơn … tính ra tôi đã nằm viện hai lần rồi!

-caca khỏe chưa? – Trâm vẫn còn lo lắng, chăm sóc tôi rất nhiêu, điều đó chứng tỏ cô ấy yêu tôi rất nhiều.- sao caca không nói gì mà nhìn em cười! – Trâm nhìn tôi

-hì hì … cười là vì biết em còn yêu caca này rất nhiều!

-để em lấy thuốc xoa bụng cho caca! – Trâm lấy dầu thuốc ở trong bệnh viện có sẵn, thoa lên vùng bụng của tôi, quả thật ban đầu có vẻ hơi nhức nhưng càng lúc tôi thấy đỡ đi rất nhiều, Trâm dời tay di chuyển qua lại rất từ từ .. nhẹ nhàng, có lẻ tôi hết đau vì có Trâm bên cạnh, được sự quan tâm chăm sóc.

-em đừng đi đâu được không? – tôi nắm lấy tay của Trâm

-em nghĩ lúc này caca ở bên Thuyên đi, cô ấy đang rất cô đơn đó! – Trâm nhìn tôi

-ý em là sao? – tôi có vẻ không vui

-Trâm ơi! – Nhi từ bên ngoài bước vào

-ủa? gì vậy Nhi? – tôi hỏi

-uhm… Thuyên muốn gặp Trâm. – lúc này Trâm đưa ánh mắt sang nhìn tôi

-uh… để caca và Trâm qua bên đó!

-không! Chỉ một mình Trâm thôi! – Nhi nhìn Trâm, lúc này tôi hơi lo lắng, và Trâm đi qua phòng bệnh của Thuyên.

-Trâm đến rồi hả? - thuyên mỉm cười khi thấy Trâm

-uhm.. mình đến rồi! – Trâm cũng mỉm cười đáp lại – Thuyên thấy đỡ hơn chưa?

-uhm… vẫn còn thấy đau!

-sao lại bất cẩn như vậy? – Trâm lắc đầu

-tại vì suy nghĩ lung tung thui!

-lần sau đừng như vậy nửa? còn xảy ra thì caca sẽ buồn lắm đó! – Trâm nhắc đến tôi nhưng Trâm cũng không có chút niềm vui nào

-Trâm yêu caca bao lâu rồi? – Thuyên mỉm cười hỏi Trâm câu hỏi bất ngờ đó …

-sao Thuyên lại hỏi Trâm như vậy?

-Trâm nói đi! – Thuyên mỉm cười như muốn biết thiệt

-uhm… Trâm cũng không biết … có lẽ đã từ nhỏ ….

-hì hì …. Vậy caca có biết không? – Thuyên bắt đầu hỏi thăm tâm sự như một người chị vậy.

-có lẽ không?

-tại sao?

-vì hổi nhỏ có lẽ caca xem Trâm là em gái!

-Nhưng bây giờ thì không phải vậy? – Thuyên mỉm cười – Trâm có thể kể cho Thuyên nghe về tuổi thơ của hai người không?

-Thuyên muốn biết sao? – Trâm hỏi lại

-uhm  – nụ cười của Thuyên có điều gì đó làm cho Trâm tự thúc dục mình nói ra mọi thứ về chuyện quá khứ

-lúc còn nhỏ khi ở bên úc, caca và trâm cùng học chung trường tiểu học và trung học, khi còn tiểu học caca và Trâm chỉ là bạn của nhau, đôi bạn rất thân. Khi lên trung học trâm cảm giác tình bạn mình dành cho caca đã hơn mức bạn thân, trâm không dám nói và cũng không dám thổ lộ

-caca không có tình cảm với Trâm sao? – Thuyên hỏi

-uhm… có lẽ caca lúc đó chỉ xem Trâm là bạn thôi!

-Trâm kể tiếp đi. – Thuyên nói

-Rồi đến một ngày kia, caca nói với Trâm là caca muốn qua Việt Nam học.

-lúc đó Trâm có thổ lộ tình cảm của mình không? – Thuyên hỏi

-không có, Trâm vẫn im lặng. caca đi một thời gian lúc đó caca cũng rất ít liên lạc qua Úc, lúc đó Trâm rất nhớ caca có gửi mail nhưng cũng chỉ nói nhớ như tình bạn thôi, caca thì không biết. Nhưng sau một thời gian Trâm nghe tin caca sẽ về nước, nó cũng bất ngờ khi Trâm nghe caca đi qua Việt Nam vậy. Lúc đó Trâm linh cảm điều gì đó không tốt, nên caca mới về lại nước, quả đúng là caca về nước là chỉ muốn quên thuyên…. – lúc này Trâm không nhìn Thuyên nửa …

-hì hì ….. quá khứ là quá khứ! Nhưng bây giờ Trâm và caca đang hạnh phúc đó sao? Hãy thay Thuyên chăm sóc cho caca… – Thuyên nắm lấy bàn tay của Trâm, hơi ấm đó như là lời van xin thật lòng –lúc trước thật sự Thuyên chỉ xem caca là bạn là một người bạn rất thân, khi sau này biết caca có tình cảm với Thuyên, Thuyên vẫn không rời bỏ caca, ngược lại càng rất muốn là bạn của caca nửa. Nhưng sao Thuyên có thể hiểu được, khi một người mình yêu thương lúc nào cũng nhắc đến người thứ ba, Thuyên vô tâm lắm, cứ nghĩ làm như vậy là tốt cho caca, ai ngờ đến mức caca phải ra đi. Trâm nè, đừng vì mình mà bạn rời xa caca… caca yêu bạn nhiều lắm đấy.

-Nhưng caca đã từng yêu Thuyên mà! – Trâm nói

-đó là quá khứ!  một tình yêu chỉ đầy sự đau khổ nước mắt, thì tình yêu đó rồi một ngày nào đó sẽ bị quên chiềm vào quá khứ! Hãy ơ bên caca Trâm nhé! Mình xin Trâm đó! Đừng vì thấy mình và caca , Trâm lại rời xa caca! Trâm cũng yêu caca mà, caca cũng yêu trâm, tại sao phải tự làm khổ nhau khi cả hai cùng có tình cảm?? – những gì thuyên nói là cho Trâm phải im lặng, suy nghĩ, khoảng 30p, trâm lúc đó chỉ có rơi nước mắt, ôm lấy Thuyên cảm ơn, vì giúp Trâm nhận ra mọi thứ!

-hì hì… tối rồi! hai người về đi, có Nhi chăm sóc cho Thuyên rồi!

-hì hì… tối rồi! hai người về đi, có Nhi chăm sóc cho Thuyên rồi!

-uhm… có gì mình sẽ ghé thăm thuyên vào ngày mai! – Trâm tạm biệt và đi qua phòng tôi đang nằm đau râm rỉ vì bị những cú đấm của Minh.

-sao em đi lâu quá vậy? – tôi cố gắng ngồi dậy, lúc này Trâm đến đỡ lấy tôi

-em chỉ nói chuyện với Thuyên thui! – Trâm mỉm cười

-ủa? em khóc hả? – tôi lấy tay lau nước mắt cho Trâm

-hihi.. một chút thui ah. – Trâm cười

-là sao? – trong đầu tôi chẳng hiểu gì cả, ngay lúc đó tôi nhận được cái ôm từ Trâm – em sao vậy? sao lại ôm anh thế này! – lúc này tôi cũng ôm Trâm lại nhưng cười vì không hiểu cái ôm này là như thế nào??

Tôi và Trâm khi về đến nhà thì thấy một chiếc taxi đang đậu trước nhà.

-ủa? sao có chiếc taxi đậu trước nhà mỉnh nhỉ? – tôi tự hỏi

-trời ơi! Hai đâu òi? sao nhà tối hù vậy nè? – giọng nói quá quen làm tôi nhận định ra rằng đó là em gái của tôi

-cái gì đó hả? – tôi nói

-ủa? Hai đi đâu vậy? ủa? sao mặt lại bì bấm tím thế này – nó đến hỏi thăm tôi và thấy những vết thương trên mặt của tôi

-thôi chúng ta vào nhà đi rồi chúng ta sẽ nói chuyện sau.

Vào đến nhà Trâm kể hết mọi việc cho em tôi nghe, thái độ của nó là một cái gì đó rất bực mình. sau đó nó nói với tôi là”

- ah, lúc ở trên máy bay ah , em có gặp Jack

-ah .. Jack qua Việt Nam rồi ah

-em cũng biết Jack qua VN sao? – Tôi hỏi

-dạ , Jack có nói với em là sẽ qua đây, du lịch gì đó.

-uhm… em có số điện thoại của Jack mà, có gì kêu Jack đến đây chơi …

-dạ!

-hai đứa sao tự nhiên qua đây chơi vậy? – tôi nhíu mày

-em nghe nói ở đây có nhiều cảnh đẹp, em đi du lịch không được hả? – nó công kích với tôi

-uhm…. biết rồi.

-hì hì .. caca ở đây bao lâu lận? – Key hỏi tôi

-uhm…. chắc cỡ 1 tuần thui.còn về bên đó làm đám cưới nửa – lúc này tôi nhìn qua Trâm cười

-ý … vậy tổ chức đám cưới chung đi ! – đề nghị của Key

-được nha… em thích ah! – em gái tôi nó vui ra mặt

-sắp có chồng rôi bớt con nít lại đi cô gái! – tôi lắc đầu nhìn nó. rồi tối đó ai cũng có một cuộc trò chuyện, còn việc ngủ thì tôi và Trâm một phòng, em gái tôi và key một phòng.

Ở bệnh viện, lúc này Thuyên đã ngủ say … chỉ còn Nhi ở đó chăm sóc cho Thuyên…. khoảng lặng đó, Nhi suy nghĩ bao nhiêu việc, về mọi thứ, Nhi thầm nghĩ sẽ hy vọng được thay thế tôi chăm sóc cho Thuyên. Nhi chăm sóc cho Thuyên rất chu đáo, tận tình… đến mức Nhi đã gục xuống ngồi ngủ kế bên Thuyên lúc nào cũng không biết.

Ta quay lại với Jack … khi Jack cầm tờ địa chỉ đích thân tới nhà của Thy …

-xin chào ở đây có phải là nhà của Thy không ah?

-dạ phải, nhưng cô thy không còn ở đây nửa? – người giúp việc nói

-vậy cô ta đi đâu? – Jack hỏi

-cô ấy bị ông chủ đuổi ra khỏi nhà ,,,, bây giờ cô ấy đang sống với bạn của cô ấy…

-vậy bà có biết địa chỉ không? bà cho tôi được không?

-dạ biết, cậu chờ một chút. – một lúc sau Jack đã có địa chỉ tại nhà của Như, Quân , Jack đi đến đó

-ai vậy? – bà Mỹ ra hỏi người giúp việc

-dạ có người kiếm cô Thy.

-con trai hay con gái?

-dạ là con trai, một người nước ngoài…

-ai vậy nhỉ? – bà Mỹ suy nghĩ ….

Khi Jack đến nhà của Quân và Như ….. kính cong, kính cong …

-nghe rồi ra liền – tiếng của Thy – ai mà giờ này bấm chuông thế nhỉ?

-xin chào! – Jack mỉm cười

-ủa? Anh Jack anh về hồi nào vậy? – Thy vui mừng khi gặp lấy Jack, vô tình Thy đã ôm lấy Jack mừng rỡ, Jack như vị cứu tinh vậy

-hì hì … mới tức thì đây thui.

-vào nhà đi anh! – Thy mời ngay Jack vào nhà

-uhm…. – Thy lay hoay đi lấy nước cho Jack uống

-anh về có mệt không?

-uhm.. thời tiết ở đây nóng quá! – Jack lấy tay quạt quạt

-ah đọi tý… để em mở máy lạnh … – Thy lăng xăng làm mọi việc

-anh hỏi tý được không?

-dạ, anh muốn hỏi gì? – Thy mìm cười

-uhm…. hồi nảy anh có ghé qua nhà em.

-anh ghé qua nhà em rồi ah! – Thy có vẻ không còn cái vui tươi lúc nảy

-sao em lại bỏ đi? – Jack hỏi nhưng cái Jack nhận được là sự im lặng của Thy – ah! nếu em không nói cũng không sao cả?

-sao em lại bỏ đi? – Jack hỏi nhưng cái Jack nhận được là sự im lặng của Thy – ah! nếu em không nói cũng không sao cả?

-vì … dư luận, ba mẹ em không chịu được dư luận.

-uhm…. em có muốn dẹp bỏ nó không? – Jack nhìn Thy cười

-sao có thể dep được anh ??? – Thy thắc mắc

-hì hì … việc làm như thế nào là chuyện của anh thui, nhưng quan trọng là em có muốn hay không thui? – Jack nói như sự chắc chắn

-điều đó là em rất rất muốn, em cũng muốn được trở về cuộc sống bình thường, đi đâu cũng bị nhà báo dòm tới. EM thấy mình như cái gì đó ….

-hì hì …uhm …

- em yên tâm đi nhé… 2 ngày nửa cuộc sống của em sẽ trở về bình thường.

-sao anh lại giúp em? – Thy thắc mắc

-hì hì .. anh không muốn nhìn thấy một cô gái đáng yêu lại bị mấy tờ báo lá cải làm mất đi những gì tốt đẹp nhất!

-em …

-thy nè! em làm bạn gái anh nhá! – wow … một cuộc bày tỏ tỉnh cảm thật ngoạn mục, lúc này Jack nắm lấy tay của Thy và hôn nhẹ lên nó

-em em …..

-uhm.. anh không cần em trả lời liền đâu … từ từ em thấy được thì trả lời

-anh cho em thời gian 3 ngày được không?

-uhm anh sẽ chờ.

Caca nghĩ câu truyện đến đây cho kết thúc được rồi … ai cũng tìm cho mình một tình yêu đích thực, còn những người xấu xa hay gì đó chúng ta đừng nhớ đến chúng, vì chúng chỉ làm cho chúng ta nhức đầu mà thôi. ….nhưng caca sẽ viết thêm một đoạn dài nửa cho các bạn một cai kết thúc thật happy nhé ….

Khi tôi và Trâm ở Việt Nam chăm sóc cho Thuyên về mặt tinh thần lẫn tình cảm, lúc này Trâm và Thuyên đã nhận nhau làm chị em kết nghĩa, tôi cũng cảm thấy rất vui khi mọi việc đã cho tôi sự thoải mái nhất, Nhi và Thuyên sẽ ở cùng nhau, nuỗi dưỡng đứa bé hì hi … Thuyên yêu cầu tô và Trâmi làm ba mẹ đỡ đầu cho bé… có lẽ thuyên nghĩ tôi xứng đáng để được gọi như thế.

Sau hai ngày, bằng thế lực của Jack mọi dư luận đã được dẹp tan không còn gì cả, bọn nhà báo tung tin lá cải hiện tại chúng đang ngồi sau cái lồng sắt vì moi móc đời tự ảnh hưởng đến con người… chúng đáng phải như vậy, Minh và Thuyên chính thức ly dị với nhau, ho không còn mối quan hệ vợ chồng nửa, nhà nước phát hiện ra rằng MInh đã trốn thời gian dài không đi nghĩa vụ quân sự … hì hì … thế là phải bắt đi thôi chừng 10 năm chứ mấy tăng mức hình phạt lên thôi.

Jack đã rước mẹ mình qua Việt Nam chơi, là để nhìn thấy được mặt người bạn gái tương lai của Jack. có thể sau này Jack và Thy sẽ tiến xa nhiều hơn nửa. hì hì ….

3 năm sau …………..

Và bây giờ các bạn có biết tôi đang ở đâu không? hì hì … đang ở Hawaii đấy, bộ dạng của tôi lúc này đang mặc một chiếc vest trắng thắt nơ, mọi người cũng hiểu rồi nhé …. và mọi người đều có mặt ở đây …. caca sẽ cho các bạn biết nhé….. Jack và Thy, Thuyên và Nhi, những người bạn thân của caca….. tại sao đến 3 năm sau tôi mới có thể đám cưới, đó là do Trâm đấy… Trâm muốn tôi ít nhất phải có một công ty trong tay, vì không thể suốt ngày làm công cho người khác hoài được… 3 năm Trâm cùng tôi xây dựng ….. và bây giờ có lẽ công ty tôi cũng đã có chỗ đứng ở bên ÚC, và có hai công ty con ở Việt Nam. Ba năm đó khiến tôi thấy hạnh phúc rất nhiều đó …. có lẽ nó sẽ như giấc mơ của tôi… nhưng có điều về việc Thuyên tha thứ cho MInh thì không hề có rồi.

-cô dâu đâu rồi caca? – chị lady hỏi tôi

-hì hì… cô ấy đang ở trong phòng trang điểm

-chúc mừng em nhé! – chị lady nâng ly mừng tôi

-hì hì ….

-sắp đên giờ rồi…..

-wow … buổi lễ cưới của tôi và Trâm…. … không biết Trâm sẽ như thế nào nửa…. tôi hồi hộp quá. Lễ cưới của chúng tôi được làm ở gần biển, gió thổi thật mát …..

-nào chúng ta chuẩn bị vào lễ cưới nào…

Đám cưới của tôi cũng đơn giản thôi chỉ có bạn bè người thân thiết. Gia đình. Người dắt Trâm vào bước đến cùng tôi là cha của tôi …. cha tôi và Trâm cùng bước đến phía tôi và cha, cùng với tiếng vỗ tay của mọi người, tiếng đàn vilolon, piano, kèn …. làm buổi lễ càng lúc càng trân trọng hơn

-caca! vợ con đây…. từ giờ trâm là thành viên chính thức trong gia đình ra đó- ba tôi mỉm cười

-dạ! con sẽ chăm sóc cho Trâm. – tôi mỉm cười

-uhm

-sao con run vậy? – cha ở trên hỏi Trâm

-dạ. hì hì .. – Trâm chỉ biết cười

-đừng run, có caca mà. – tôi nắm lấy tay của trâm – đừng nhìn xung quanh,nhìn caca nè! – Trâm gật đầu

-rồi, chúng ta bắt đầu nào. Caca con có nguyện sẽ yêu thương chăm sóc, sẽ tha thứ tất cả lỗi lầm do người con gái này gây ra, sẽ cưới người con gái này về làm vợ không?

-dạ, con đồng ý! – tôi nhìn Trâm cười

- Trâm con có nguyện sẽ yêu thương chăm sóc, sẽ tha thứ tất cả lỗi lầm do người con gái này gây ra, sẽ cưới người con gái này về làm chồng không?

-dạ, con đồng ý! – trâm nhìn tôi như muốn phát khóc …

-hai con có thể đeo nhẫn cho nhau- cha tuyên bố , cùng với tiếng nhạc cùng với tiếng vỗ tay, chúng tôi trao nhẫn cho nhau. … hạnh phúc quá đi.

-hai con chính thức là vợ chồng…. hai con có thể hôn nhau rồi đấy.

Thế là cả tôi và Trâm hạnh phúc với những gì mình đang có, trao nhau nụ hôn nhẹ nhàng ngọt ngào, trước mặt bao nhiêu mọi người, vì sự vui sướng tôi đã bế Trâm quay vòng vì hạnh phúc.

-hix hix .. – tiếng khóc ở đâu thế nhỉ?

-cái gì vậy bà? – Thy nhìn Như – đám cười người ta tự nhiên khóc là sao?

-caca lấy vợ òi….. hết cơ hội òi.. – Như khúc khích

-trời…. – quân và Thy bó tay …..

-mọi người ơi – Trâm la lên – đến lúc tung hoa cưới rồi…. ai cũng tập trung xung quanh để có thể nhận hoa cưới ….. – 1 ………….2……………..3 ………… bó hoa cưới đươc tung lên …… người nhận được nó là một cô gái có phong cách tomboy khá đẹp trai …..

-trơi ơi … bị lấy hoa cưới rồi… – Như ko vui

-mình tặng bạn nè – cô nàng đưa hoa cho Như mỉm cười

-bạn tặng mình hả? – Như thấy không hề chớp mắt

-uhm.. làm quen nhé!!!!

P/s: Hì hì ……………………… một kết thúc mở …… mọi người có thể tha hồ nghĩ về nó nhé

==== The End ====

Trước/17Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Trọng Sinh Chi Đô Thị Tiên Tôn