Saved Font

Trước/160Sau

Yêu Thần Thái Cổ Hắc Long

Chương 59: Một Chiêu Đánh Bại

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Mạnh Phi Hàn bước ra khỏi đống đổ nát, nhìn chằm chằm vào Mục Long, mỗi bước đi, hắn ta đều phun ra một từ rùng rợn và man rợ, điều đó đủ để thể hiện sự căm thù sâu sắc trong lòng hắn ta lúc này.

"Ta thừa nhận ngươi mạnh hơn một số tên phế vật Thoái Phàm cảnh, vậy mà lại có thể lợi dụng lúc bổn công tử khinh địch, đánh bại ta. Nhưng cũng chỉ có thế mà thôi, ta sẽ dùng máu của ngươi rửa sạch sự sỉ nhục này!"

Mạnh Phi Hàn nghiến răng, giọng nói lạnh như sói, trên tay hắn ta hiện ra một cây trường thương.

Toàn thân thanh trường thương này trong suốt như pha lê, nhìn từ xa cũng có thể cảm thấy ớn lạnh, ánh sáng lạnh băng trên mũi thương giống như răng của tử thần.

"Cây thương này làm bằng tinh thạch đóng băng vạn năm, gọi là Truy Mệnh. Không có mấy người cùng cảnh giới có thể ép ta lấy cây thương này ra. Ngươi, chết không còn gì hối tiếc rồi!"

Khoảnh khắc tiếp theo, cánh tay của Mạnh Phi Hàn vung lên, trên người hắn ta tỏa ra khí tức lạnh buốt, mũi thương nhắm thẳng ngực của Mục Long đâm tới!

Có thể nói, có một chút ánh sáng lạnh băng đến trước, sau đó cây thương lao đến như rồng, loại tốc độ này quả thực cực kỳ nguy hiểm.

Ngay lúc mũi thương sắp đến gần, Mục Long cảm nhận được từng đợt ớn lạnh chưa từng thấy, máu khắp người như đông cứng lại.

"Sơn Hà Phá Diệt!"

Đối mặt với cây thương này, tâm niệm của Mục Long chuyển động, trên tay hắn xuất hiện một cây giáo màu vàng sẫm.

Sau đó, chiến ý cuồng bạo bùng nổ, sấm sét màu vàng lần nữa lóe lên trong mắt Mục Long, huyết mạch của Hỗn Thế Ma Viên được kích động.

Đối mặt với ánh sáng lạnh lẽo chí mạng kia, cây giáo quét ngang một lượt, mang theo khí thế quét sạch tất cả mọi thứ.

Ầm ầm!

Làn sóng không khí đáng sợ như hủy diệt tất thảy.

Các đệ tử của Mục gia đứng xung quanh đều đã từng chứng kiến sự khủng khiếp trong trận chiến của Mục Long, trước khi bắt đầu, bọn họ đã trốn đi rất xa.

Nhưng ngay cả như vậy, luồng khí tức đáng sợ tỏa ra từ trận chiến này vẫn khiến bọn họ hồn bay phách lạc.

Khi màn sương mờ mịt tan đi, mọi người lại nhìn về phía đó, trước mặt vẫn là hai bóng người, nhưng cảnh tượng này khiến bọn họ vô cùng chấn động, nhất thời không nói nên lời.

Trong tay Mạnh Phi Hàn chỉ còn lại một nửa cây thương, cây thương tinh thạch Truy Mệnh sắc nhọn đáng sợ vậy mà lại bị bẻ gãy thành nhiều mảnh, nằm rải rác trên mặt đất.

Cánh tay Mạnh Phi Hàn không ngừng run rẩy, máu đỏ chảy ra từ gan bàn tay hắn ta, rơi xuống đất từng giọt tí tách.

Còn Như Ý Thần Kích trong tay Mục Long vẫn nguyên vẹn, hiên ngang nằm trên vai hắn.

"Đây là cường giả tầng tám Bích Cung cảnh đấy, sắp đuổi kịp mấy vị trưởng lão trong tộc chúng ta rồi, vậy mà thiếu gia lại có thể một chiêu đánh bại..."

Mọi người đều bất giác rùng mình, vẻ mặt tràn đầy hoảng sợ.

Trong phút chốc, cánh tay của Mục Long đè mạnh xuống, sức mạnh gần sáu mươi lăm ngàn cân của Như Ý Thần Kích cùng với sức mạnh của bản thân Mục Long đều đè lên vai Mạnh Phi Hàn.

Trọng lượng này giống như đỉnh núi vậy, Mạnh Phi Hàn đường đường là cường giả có tu vi tầng tám Bích Cung cảnh, nhưng bây giờ hắn ta lại cảm thấy ngực nặng trịch, hô hấp khó khăn.

Hắn ta nghiến răng nghiến lợi, mặt đỏ bừng, chân nguyên trong cơ thể cuồn cuộn dâng trào, nhưng mặt đất dưới chân đã trũng xuống, đầu gối không ngừng vặn vẹo.

Phịch một tiếng!

Cuối cùng, Mạnh Phi Hàn không thể chống chọi tiếp nữa, bị sức mạnh kinh khủng của Mục Long áp đảo, quỳ rạp xuống đất.

"Chẳng lẽ, Mục Thiên Dao không nói với ngươi, lúc cô ta đột phá lên Bích Cung cảnh đã từng bại trong tay ta sao? Hơn nữa lúc đó ta chỉ mới ở tầng ba Thoái Phàm cảnh!"

"Thiên Âm và Thiên Nguyệt mạnh hơn ngươi gấp ngàn lần, nhưng vẫn bị ta gài bẫy trở thành dã quỷ không đầu. So với bọn họ, ngươi là cái thá gì?"

Mục Long hừ lạnh một tiếng, thu Như Ý Thần Kích lại, một cước đá bay Mạnh Phi Hàn ra khỏi cửa Mục gia.

"Bị người ta lợi dụng mà vẫn ngu muội không biết gì, còn dám đến Mục gia ta hung hăng gây chuyện, huênh hoang ra vẻ trước mặt ta!"

"Nếu không phải nể mặt ngươi là đệ tử của Tiêu Dao Thần Tông thì giờ phút này ngươi đã là một cái xác lạnh cóng rồi, cút đi!"

Bên ngoài cổng Mục gia, Mạnh Phi Hàn chậm rãi từ trên mặt đất đứng dậy, nhìn chằm chằm Mục Long, trong mắt đầy oán hận.

Giọng nói đó giống như oan hồn đến từ Cửu U, sắc mặt méo mó: "Mục Long, ta thề, ngươi sẽ hối hận!"

"Cho dù thực lực của ngươi có mạnh đến đâu cũng tuyệt đối không phải đối thủ của Dao Nhi. Thiên phú của nàng ấy không phải là thứ mà phàm phu tục tử như các ngươi có thể tưởng tượng được!"

"Năm ngày sau, nàng ấy sẽ đích thân đánh bại ngươi. Đợi nàng ấy trở thành đệ tử của Tiêu Dao Thần Tông thì tội danh bức hại đệ tử Tiêu Dao Thần Thông cũng không thể chối cãi. Ngươi đợi cao thủ của Tiêu Dao Thần Thông đến hủy diệt Mục gia đi. Dù sao, thành Hàn Giang này cũng là thiên hạ của Mạnh gia ta!"

Sau khi Mạnh Phi Hàn nói xong những lời này, hắn ta không còn nán lại nữa mà quay người rời đi.

Nghe vậy, sắc mặt Mục Long hơi lạnh, trong mắt càng thêm u ám bất định.

Nếu những gì Mạnh Phi Hàn nói là sự thật thì dường như thực lực của Mục Thiên Dao đã có nhiều tiến bộ trong một tháng qua.

“Chẳng lẽ cũng giống mình, có cuộc gặp gỡ bất ngờ nào sao?”, Mục Long suy nghĩ, sau đó ánh mắt lại trở nên kiên định lạ thường.

"Mục Thiên Dao, ta vốn dĩ muốn bỏ qua cho cô, nhưng nếu cô cứ nằng nặc muốn trở thành kẻ thù của Mục gia, vậy thì đừng trách ta lãnh khốc vô tình, thanh lý môn hộ!"

Hôm đó, mặc dù Mục Thiên Dao đã dựa vào Tốn Phong Thanh Quang phù để rời đi, nhưng nếu cao thủ Linh Văn cảnh như Mục Thanh Khung ra tay chặn lại thì Mục Thiên Dao hoàn toàn không có cơ hội trốn thoát.

Sở dĩ không giết nàng ta là bởi vì trong lòng Mục Long có thiện ý, niệm tình huyết mạch Mục gia đang chảy trong cơ thể nàng ta, không muốn giết chết mà thôi.

"Khi đó Mục Thiên Dao là cường giả Bích Cung cảnh, bây giờ đã trở thành vị hôn thê của Mạnh Phi Hàn, nhất định sẽ nhận được sự giúp đỡ rất lớn của phủ thành chủ, thực lực của nàng ta nhất định sẽ tăng vọt. Trong các thế lực khác của thành Hàn Giang, cũng có ngọa hổ tàng long, không thể coi thường".

"Xem ra trong năm ngày cuối cùng này, ta vẫn cần phải tu luyện. Lần này, ta nhất định phải thắng trong cuộc tuyển chọn và trở thành đệ tử của Tiêu Dao Thần Tông."

Sư tử vồ thỏ cũng phải dùng hết sức, huống hồ từ trước đến nay, Mục Long chưa từng coi thường bất kỳ kẻ địch nào.

Hắn biết tên Mạnh Phi Hàn này đã bị Mục Thiên Dao lợi dụng, bảo Mạnh Phi Hàn đến đây để thăm dò thực hư thế nào.

“Chỉ cần sở hữu sức mạnh tuyệt đối thì mọi âm mưu tính toán cũng chỉ là trò cười mà thôi”, lời nói của Mục Long vẫn vang vọng trong không trung, nhưng bóng dáng của hắn đã biến mất.

Trước/160Sau

Theo Dõi Bình Luận