Saved Font

Trước/50Sau

Ai Lại Đang Triệu Hoán Ta

Chương 38: 1. Thế Giới Yêu Quái 30

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Thẩm Tiêu hỏi xong, Hứa Tương Vân lúc ấy liền nở nụ cười, chỉ là cười còn khó coi hơn khóc.

"Thẩm đạo trưởng, anh là người tu hành, muốn đi thì đi, muốn đi chỗ nào thì đi chỗ đó, tôi lại không được. Tôi từ nhỏ sinh ra ở Thanh Sơn thành này, đi qua nơi xa nhất, chính là ngoài thành con sông kia. Hiện giờ hàng năm bên ngoài chiến loạn, ngay cả khoa khảo chế cũng ngừng, ta càng không có khả năng đi ra khỏi thành, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, ta sẽ ở chỗ này lập gia đình, sinh con, sau đó chậm rãi già đi, mãi cho đến chết..."

Hứa Tương Vân bình tĩnh nhìn Thẩm Tiêu: "Thẩm đạo trưởng, tôi biết phụ nữ trên đời phần lớn đều trải qua cuộc sống như vậy, nhưng tôi không muốn, tôi không muốn cả đời đều bị nhốt trong thành này! Cho dù bên ngoài yêu ma loạn thế, chiến loạn không ngừng, tôi cũng muốn ra ngoài! Tôi muốn giống như anh được du lịch tứ phương, bốn biển là nhà."

Thẩm Tiêu nghe xong, trầm mặc một hồi, hỏi cô: “Hứa công tử cũng nghĩ như vậy sao?”

Hứa Tương Vân nở nụ cười, lắc đầu nói: "Thanh Sơn thành là tâm huyết của cha mẹ tôi, ca ca tôi cũng từ nhỏ lập chí kế thừa y bát của cha mẹ, một lòng muốn cho dân chúng Thanh Sơn thành sống tốt hơn, chưa bao giờ nghĩ tới rời đi nơi này."

Thẩm Tiêu thản nhiên gật đầu: “Suy nghĩ của Hứa tiểu thư, quả thật có chút lạ, từ xưa đến nay, con gái nuôi trong khuê phòng, đóng cửa không ra, lớn lên một chút liền lập gia đình, làm vợ, quản gia sinh con, lại càng không dễ dàng đi xa. Bất quá, nếu Hứa tiểu thư thật sự nguyện ý vứt bỏ thân quyến người nhà, không ngại cùng cha mẹ thương lượng một chút, sau khi được cha mẹ cho phép, lại gia nhập một môn phái tu chân học tập, điều này cũng không hẳn không thể.”

Hứa Tương Vân mặt lộ vẻ khinh thường, hừ nhẹ một tiếng nói, "Đơn giản là từ một cái lồng giam trốn vào một cái lồng giam khác mà thôi, tôi sẽ không đi."

Thẩm Tiêu suy nghĩ một chút: "Cho nên... ý của cô là, vừa muốn rời khỏi nơi này, lại không muốn bị ràng buộc gì, nhưng không học trước bản lĩnh một, làm sao cô có thể tự bảo vệ mình khi gặp nguy hiểm?"

Hứa Tương Vân kinh ngạc nhìn hắn: “Gả cho anh, sau đó, chẳng lẽ anh còn có thể mặc kệ tôi sao?"

Thẩm Tiêu: “......”

Mắt thấy sắc mặt hắn thay đổi, Hứa Tương Vân cuống quýt nói: "Tôi cũng là không có biện pháp mới có thể đưa ra hạ sách này, nếu như có thể mướn anh bảo vệ tôi, đương nhiên càng tốt, nhưng tôi không biết anh cần cái gì a, anh đã không cần tiền, cũng không cần lương thực, tôi lấy cái gì mới có thể mướn anh mang tôi rời đi?"

Thẩm Tiêu nhắm mắt lại, thở dài không tiếng động: “Hứa tiểu thư, hồ yêu đêm nay có thể sẽ đến, cô trở về đi, những chuyện khác...... Chờ việc này kết thúc rồi nói.”

Hứa Tương Vân biết hắn vẫn không muốn, vẻ mặt thất vọng.

Cô không cam lòng cắn cắn môi, không còn cách nào khác, rốt cục xoay người rời đi......

Sắc trời càng ngày càng tối, trong sơn thành từng nhà thắp sáng đèn đuốc, liếc mắt nhìn lại, trong thiên địa một mảnh lốm đốm lốm đốm.

Trong phòng, Thẩm Tiêu rút bội kiếm tùy thân ra, cẩn thận lau chùi sạch sẽ, sau đó cầm kiếm đi sang phòng bên cạnh, nói với Thời Tiện Ngư: “Tiểu Ngư, chuẩn bị tốt, sau này đến phòng Hứa tiểu thư, anh và Lâm Uyên sẽ canh giữ bên ngoài, bảo vệ an toàn cho các em.”

Thời Tiện Ngư gật gật đầu, sau khi xác định tất cả chuẩn bị không sai, nhấc làn váy lên đi tìm Hứa Tương Vân.

…………

Phòng của Hứa Tương Vân, bị một tấm bình phong sáu mặt lụa chia làm hai.

Thời Tiện Ngư ngồi ở trước bình phong, Hứa Tương Vân ngồi ở sau bình phong - để Hứa Tương Vân ở lại trong phòng, là vì tránh cho bị hồ yêu phát giác mùi không đúng, đổi người. Thẩm Tiêu còn cho người xông hương trong phòng, mượn chuyện này làm nhiễu loạn mùi trong phòng.

Chỉ làm như vậy ngồi chờ, ít nhiều có chút lo âu, bởi vì không biết khi nào hồ yêu đến, thậm chí không xác định đêm nay nó có thể đến hay không đến.

Thời Tiện Ngư ngồi trong chốc lát, có chút ngồi không yên, đứng dậy chậm rãi đi lại trong phòng.

Khuê phòng cũng không lớn, sau khi bày bình phong không gian càng lộ vẻ chật hẹp, bên tường có một cái giá gỗ lim Đa Bảo Các, mặt trên có một ít ngọc thạch hoặc đồ trang trí công nghệ san hô, Thời Tiện Ngư dừng chân thưởng thức một lát, ánh mắt dừng lại ở trên bàn trải giấy vẽ, cô liếc mắt, hỏi: “Tranh trên bàn, tôi có thể xem không?”

Hứa Tương Vân sau bình phong trả lời: “Đạo trưởng xin cứ tự nhiên.”

Thời Tiện Ngư liền tò mò lật xem.

Hứa Tương Vân đã vẽ qua rất nhiều bức tranh, giấy vẽ trên bàn có một xấp thật dày, hơn nữa trong bình sứ lớn bên chân bàn còn cắm rất nhiều bức tranh, có hoa điểu, có cỏ cây, sông ngòi uốn lượn, núi non nguy nga, còn có sương sớm và ráng chiều, cảnh sắc xung quanh có thể vẽ, cô gần như vẽ toàn bộ.

“Hứa tiểu thư, cô vẽ đẹp lắm.” Thời Tiện Ngư tự đáy lòng khen ngợi.

Hứa Tương Vân nghe vào thanh âm không có tinh thần gì, miễn cưỡng: "Mỗi ngày rảnh rỗi vô sự, ngoại trừ làm kim chỉ, cũng chỉ có thể vẽ tranh, cô nếu là cũng giống tôi như vậy, nơi nào cũng không đi được, nói không chừng vẽ được tốt hơn so với tôi."

“Tôi không vẽ được.” Thời Tiện Ngư cười lắc đầu: “Có một thời gian tôi học vẽ tranh, căn bản không có cách nào xem.”

Cô từng ở bệnh viện một thời gian rất dài, đối chiếu với giáo trình trên mạng vẽ nhân vật hoạt hình nhưng hiện tại cũng chỉ biết vẽ bánh bao bánh bao gì đó.

Thời Tiện Ngư lại mở ra một tờ giấy vẽ, nhất thời bị bức họa phía dưới hấp dẫn lực chú ý.

Trên tranh là một con sông chảy xiết, từ trong sông bò ra một con quái vật thật lớn, sinh ra hổ đầu ưng trảo, người mặc áo giáp, nằm ở bên bờ làm xu thế rít gào, trên bờ sông còn có một ít tiểu nhân kinh hoàng chạy trốn, trong đó mấy người mất mạng dưới móng vuốt quái vật, đan hồng điểm vài nét liền vẽ thảm trạng chảy máu dầm dề.

“Đây là yêu quái gì vậy?” Thời Tiện Ngư kinh ngạc nói: “Nhìn thật dọa người.”

Hứa Tương Vân nói ra: "Nghe ca ca ta nói, tại hướng Thanh Sơn thành sáu trăm dặm địa phương, có tòa Miêu Nhi sơn, dưới chân núi có cái sông vô danh, ở trong sông có một con thú gọi là Hổ Giao thủy quái, trời sinh hung tàn, thích ăn thịt người, khiến cho thôn lạc không thể không di chuyển dời đi, vì thế ta chiếu theo hắn miêu tả vẽ xuống con yêu quái này."

Cô dừng một chút, tiếp theo sâu kín nói: “Đáng tiếc, ta chỉ sợ cả đời cũng không thấy được bộ dáng thật sự của thú Hổ Giao.”

“Cái này có gì khó.” Thời Tiện Ngư nói: “Chờ chúng tôi diệt trừ hồ yêu, bảo ca ca cô dẫn cô đi xem không được sao, bất quá vẫn phải cách xa một chút, để không cho xảy ra nguy hiểm.”

Hứa Tương Vân nghe vậy, tự giễu nở nụ cười: “Cô đại khái không biết, đừng nói rời đi Thanh Sơn thành, ta ngay cả Hứa phủ cửa lớn đều khó ra một hồi."

Nói xong không khỏi thở dài một hơi, cúi đầu nói: "Nếu như tôi là cô thì tốt biết bao, trời nam đất bắc, muốn đi đâu thì đi đó..."

Thời Tiện Ngư im lặng nghe, nữ tử thời cổ quả thật khổ nhiều hơn một chút, hơn nữa thế giới này lại có nhiều yêu ma quỷ quái như vậy, Hứa gia không cho phép Hứa Tương Vân ra ngoài, hẳn là cũng là vì bảo vệ cô đi?

Sau đó cô lại nghĩ, thời xưa sẽ có Hứa Tương Vân có loại ý nghĩ này, hẳn là cũng rất hiếm thấy đi?

Một tiểu thư khuê các không lo ăn mặc, sao lại nảy sinh ý niệm ra ngoài lang bạt chứ?

…………

So với sự bình tĩnh của hai người trong phòng, người ngoài phòng càng lộ vẻ lo lắng, Hứa Thanh Phong càng rõ ràng, ở bên ngoài khuê phòng của muội muội bồi hồi không ngừng, thường thường lo lắng nhìn sắc trời một cái, hai tay khẩn trương quấn quýt cùng một chỗ.

Hắn vừa hy vọng hồ yêu mau tới, để Thẩm Tiêu một lưới bắt hết yêu quái, lại lo lắng hồ yêu thật sự đến, tổn thương muội muội của mình.

“Hứa công tử, anh cùng Hứa đại nhân, Hứa phu nhân cùng nhau trở về phòng đi.” Thẩm Tiêu nói: “Chúng tôi sẽ canh giữ ở chỗ này, chỉ cần lừa gạt hồ yêu kia, khiến tiểu thư không có việc gì.”

Hứa quận thủ hướng Thẩm Tiêu chắp tay: “Vất vả cho các vị đạo trưởng, vậy chúng tôi về phòng trước, chờ tin tốt của đạo trưởng.”

Hắn vỗ vai Hứa Thanh Phong, khuyên nhủ: “Đi thôi, chúng ta ở lại đây cũng vô dụng, ngược lại còn gây thêm phiền phức cho đạo trưởng.”

Hứa Thanh Phong rối rắm một lát, chắp tay với Thẩm Tiêu: “Thẩm đạo trưởng, muội muội tôi...... giao cho anh.”

Giọng Thẩm Tiêu thản nhiên: “Tôi sẽ cố gắng hết sức.”

Trước/50Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Y Phi Kinh Thế