Saved Font

Trước/582Sau

Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây

Chương 271: Không Thể Chịu Đựng Nổi

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
“Xin lỗi, Mộ, Tịch, mẹ đến muộn, là mẹ không tốt!”

Lý Tang Du xoa lưng của hai cục cưng để chúng thoải mái hơn, sau đó cô cũng thở một hơi dài, điều chỉnh lại cảm xúc của mình.

“Các người tại sao lại đối xử với con của tôi như vậy?”

Nghe thấy lời của Lý Tang Du, những người khác ở đây mới phản ứng lại.

Không ai ngờ được, bao gồm cả cô của Lý Tiểu Đồng, cô ta cũng không nghĩ mình sẽ dùng lực lớn như vậy, thật sự vẫn bị dọa giật mình.

Có điều trong lòng vẫn không hề áy náy, dù sao cô ta cho rằng mình mới là người nhà của người bị hại.

Đặc biệt là sau khi đánh giá nhãn hiệu quần áo bình thường trên người Lý Tang Du, trong lòng lại càng tự tin hơn.

“Tôi đối xử với con của cô như nào rồi! Là chúng đứng không vững tự ngã có được không hả?” Cô của Lý Tiểu Đồng lườm quýt Lý Tang Du, chỉnh lại áo thì lại nhìn thấy dấu răng trên tay cô ta, sắc mặt lập tức đen xì.

“Ngược lại là cô, cô nhìn lại xem cô dạy dỗ con của cô như nào đi!” Cô ta giơ tay của mình lên, cho Lý Tang Du nhìn dấu răng: “Cô nhìn vết cắn trên tay tôi đi!”

Có điều lúc đó Mộ đã cắn rất mạnh, răng của trẻ con tương đối sắc, trên dấu răng đó còn dính tơ máu!

“Cái thằng nhóc đáng chết này! Không biết có cần tiêm thuốc phòng dại không!” Cô ta còn ác ý nói một câu.

“Cô nói cái gì?” Lý Tang Du không chịu nổi nữa, buông hai đứa trẻ ra, bảo vệ chúng ở đằng sau rồi đứng dậy.

Cô không muốn cứ phải ngước nhìn loại người này.

“Sao tôi nói sai sao?”

“Nếu không phải các cô muốn đánh cháu, anh trai sao lại cắn cô chứ!” Tịch ôm chặt chân của Lý Tang Du: “Các cô chính là người xấu! Chính là lão yêu bà!”

Cái gì? Đánh Tịch?

Lý Tang Du nghe thấy lời này, dây thần kinh ở thái dương nổi hết lên, hỏi từng câu từng chữ: “Tịch chuyện này là thật sao?”

“Là thật thì làm sao? Còn không phải là cô không biết cách dạy con sao! Cô nhìn xem Đồng Đồng nhà chúng tôi bị thương thành ra như nào rồi?” Mẹ của Lý Tiểu Đồng nói vào, cho lộ ra băng gạc trên đầu Lý Tiểu Đồng!

“Sao con của nhà các cô thì là bảo bối của các cô! Con của tôi thì không phải? Đều là người có con, các cô sao lại ác như vậy?”

Cô không biết nguyên do của sự việc, nhưng cô biết rõ con của mình tuyệt đối sẽ không làm tổn thương người khác!

Ngược lại hành vi vừa rồi, trên lưng của Mộ và Tịch chắc chắn bị thương rồi, cũng không biết có nghiêm trọng không! Có bị thương ở trong hay không!

Nếu không phải bây giờ có những người phiền phức này ở đây, cô nhất định ôm hai đứa trẻ đến bệnh viện rồi!

Nhưng tha thứ cho cô ích kỷ, cô nuốt không trôi cục tức này!

Cô chính là không nhìn nổi con của mình bị bắt nạt!

“Cô có thể so sao? Cái thứ có mẹ sinh mà không có ba dạy! Có thể so sánh với Đồng Đồng của chúng tôi hay sao?” Thấy Lý Tang Du so sánh như vậy, cô của Lý Tiểu Đồng có chút khinh bỉ nói.

Mắt còn chuyển sang chỗ khác, giống như nhìn thấy thứ gì kinh tởm!

Cái thứ có mẹ sinh mà không có ba dạy?

Lẽ nào vừa rồi Mộ và Tịch bị người ta nói như vậy sao?

Lý Tang Du cúi đầu nhìn sang hai cục cưng co rúm ở bên chân mình, con của cô vậy mà bị người ta nói như vậy!

Người cô yêu thương nhất, vậy mà bị người ta nói như vậy! Mà trong này hoàn toàn đều là vì sự ích kỷ của cô?

“Mẹ, Mộ không sao...”

Nhìn thấy nước mắt trong mắt Lý Tang Du, Mộ có hơi đau lòng, lau nước mắt đi, khẽ mỉm cười với Lý Tang Du.

Nhưng cậu bé vẫn quá lùn hoàn toàn không thể giúp mẹ lau nước mắt, còn không thể bảo vệ mẹ!

“Mẹ, Tịch cũng không sao...” Tịch cũng đau lòng, cố gắng nín khóc: “Mẹ xem Tịch cũng không khóc nữa rồi...”

Nhìn hai đứa trẻ hiểu chuyện, sự áy náy trong lòng Lý Tang Du càng lớn.

Nếu một mình cô không thể bảo vệ tốt cho con của mình!

Vậy thì để anh bảo vệ con chung của bọn họ đi!

“Alo, Lục Huyền Lâm, anh đang ở đâu?”

Lúc Lục Huyền Lâm nhận được điện thoại của Lý Tang Du thì đang đàm phán với bên hợp tác.

Khi nhạc chuông cài riêng vừa vang lên thì anh lập tức dừng cuộc đàm phán, một mình đi ra ngoài.

Đây là tiếng nhạc chuông lần đầu tiên vang lên, anh vô cùng phấn khích, vừa nôn nóng lại vừa cẩn thận nghe cuộc gọi này.

Nhưng khi anh nghe thấy giọng của Lý Tang Du kèm tiếng nức nở, lông mày nhíu chặt lại, sắc mặt cũng trở nên có hơi nghiêm trọng.

A Minh ở một bên thấy sự thay đổi trong sắc mặt của tổng giám đốc nhà mình, trong lòng lập tức vang lên hồi chuông cảnh báo.

Anh ta biết tiếng nhạc chuông này, là sau khi Lục Huyền Lâm nghe thấy tiếng nhạc chuông điện thoại của Lý Tang Du, đặc biệt cài giống như vậy, nhạc chuông riêng của Lý Tang Du.

Ngay lập tức trong lòng nảy ra chuyện có khả năng nhất!

Lý Tang Du muốn rời khỏi rồi sao?

Nhưng vẻ mặt của tổng giám đốc lập tức trở nên lo lắng và tức giận, còn thúc giục.

“A Minh, lái xe đến bệnh viện!”

“Hả? Bệnh viện sao?”

“Đúng! Trong 5 phút, tôi buộc phải đến!” Lục Huyền Lâm nhìn A Minh nói, trong mắt ẩn hiện một chút lạnh lẽo.

Cảm giác áp bức khiến A Minh không thể chống lại.

Bắt đầu từ 6 năm trước thì A Minh chưa từng cảm nhận được loại hàn ý nguy hiểm này trên người Lục Huyền Lâm, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Điều này khiến anh ta quên một chuyện quan trọng hơn, trong năm phút chạy hết đoạn đường 50 phút...

Đợi sau khi lên xe A Minh mới nghĩ ra, nhưng vẫn không có nói gì cả, anh ta đạp kịch ga, lao ra khỏi bãi đỗ xe của công ty.

Tổng giám đốc khẩn trương như vậy, anh ta chỉ có thể nghĩ đến một chuyện.

Lý Tang Du và hai đứa trẻ xảy ra chuyện rồi.

Lục Huyền Lâm ngồi ở trên xe, không kìm chế được mà siết chặt hai tay.

“Lục Huyền Lâm, con của chúng ta bị bắt nạt, anh có đến không?”

“Lục Huyền Lâm, tôi cần anh...”

Đây là lần đầu tiên Lý Tang Du nói lời như này với Lục Huyền Lâm, 6 năm trước mặc kệ cô xảy ra chuyện gì, Lý Tang Du cũng sẽ không lời nào mà chịu đựng.

Cho dù cầu xin anh cứu nhà họ Lý, Lý Tang Du cũng chưa từng nói lời như vậy, trong xương tủy vẫn không thay đổi sự lạnh lùng...

Nếu 6 năm trước cô nói câu này, bọn họ sẽ không có kết quả như này, nhưng anh biết cô mãi mãi cũng sẽ không nói.

Bởi vì cô cao ngạo giống như một con thiên nga trắng!

Nhưng bây giờ, Lý Tang Du lại nói rồi.

Cô còn khóc rồi nói!

Lục Huyền Lâm vốn nên vui mừng, nhưng anh tình nguyện không nghe được mấy từ này!

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì khiến thiên nga trắng cúi đầu?

“A Minh, nhanh lên nữa!”

Vừa nghĩ đến đây, Lục Huyền Lâm không nhịn được mà đấm vào ghế, trong giọng nói tràn ngập hận ý đè nén.

A Minh có chút bất lực, anh ta đã lái rất nhanh rồi, nhưng con đường này dù sao không phải nhà mình, quá nhiều xe...

Anh ta không dám nói gì nhiều, sợ Lục Huyền Lâm thật sự mua luôn con đường này mất...

Nếu không phải ông cụ Lục ra lệnh cấm Lục Huyền Lâm lái xe thì anh bây giờ chắc chắn đã ném A Minh từ trên xe xuống!

Anh không muốn giống như anh không đến kịp vào 6 năm trước, bây giờ vẫn sẽ vậy!

Vậy anh sẽ tự trách đến chết!

“Này! Cho dù cô tìm người cũng vô dụng! Cô có biết chúng tôi là ai?”

Lý Tang Du vừa gọi điện xong, cô của Lý Tiểu Đồng không nhịn được mà mỉa mai, liếc nhìn sang cô: “Mẹ Tiểu Đồng, chị nhìn, không biết đồ đĩ ở đâu chui ra! Vậy mà còn biết cách gọi cứu binh!”

“Ha ha, vậy sao?”

Đồ đĩ? Thật sự là cách gọi rất cao!

Lý Tang Du đã 6 năm chưa từng nghe thấy từ ‘đĩ” này, sống bình yên ở thành phố C quá lâu rồi, cô đã quên mất trên thế giới này còn có loại người này!

Nếu không phải là đằng sau còn hai cục cưng cần bảo vệ, cô hận không thể lao lên tát cho hai người đó ngay bây giờ!

Trước/582Sau

Theo Dõi Bình Luận