Saved Font

Trước/50Sau

Bá Tổng Bảo Tôi Ngồi Khóc Trên Bentley

Chương 45: Tai Nạn

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Tống Mịch dùng hết sức để đạp xe, xích xe đạp quay tròn nhanh đến mức không nhìn ra hình dạng cụ thể, chỉ nhìn thấy một vòng đen mơ hồ.

Đột nhiên, một đứa trẻ bốn năm tuổi chạy ra trước mặt.

Kèm theo đó là tiếng hét chói tai của người lớn.

Tốc độ quá nhanh, Tống Mịch không kịp phản ứng, hai tay cô bóp chặt phanh rồi nhanh chóng đánh tay lái sang hướng khác.

Loảng xoảng!

Cô tránh được đứa trẻ nhưng bị ngã nặng trên con đường nhựa gồ ghề.

Xung quanh có tiếng thở phào.

Phụ huynh ôm lấy đứa trẻ lành lặn không bị gì hết, bất mãn chỉ vào Tống Mịch đang nằm sõng soài dưới đất, mắng: ''Cô đạp xe kiểu gì thế! Muốn chết sao, nếu mà đâm phải con tôi thì cô đền được không?''

Tất nhiên là đền không nổi.

Vì vậy Tống Mịch thà bị ngã, bị thương, cũng không muốn đâm trúng đứa trẻ.

Nhưng có một điều cần nói, rõ ràng là làn đường dành riêng cho xe đạp, là do con của người đó đột nhiên lao ra, không phải lỗi của cô.

Tống Mịch cũng không hùng hùng hổ hổ cãi lại vị phụ huynh kia, cô chịu đựng cơ đau rát từ khuỷu tay và đầu gối cố gắng đứng dậy, dựng xe đạp lên rời đi.

Vì bị thương nên mỗi khi đạp xe đầu gối của Tống Mịch vô cùng đau, vì vậy tốc độ không thể không chậm lại, mà tốc độ chậm thì kết quả đương nhiên là bị muộn làm.

Lúc Tống Mịch chạy vào trong công ty, cô phát hiện bầu không khí có gì đó không đúng.

Bầu không khí vô cùng căng thẳng.

Bình thường công ty chỉ có một lần dọn vệ sinh, nhưng lúc cô quẹt thẻ mới phát hiện xung quanh đâu đâu cũng có nhân viên dọn vệ sinh, mỗi người đều được phân công nhiệm vụ rõ ràng, biểu hiện nghiêm túc, lau cửa kính, lau sàn nhà, ngay cả lá cây cũng phải lau.

Không kịp nghĩ nhiều, Tống Mịch chạy như điên về chỗ làm việc của mình.

Sở Giai đang ôm một tập tài liệu thì nhìn thấy Tống Mịch vội vàng chạy tới, cô ấy kinh ngạc hỏi: ''Trời ạ, cô vừa mới đi chạy nạn à?''

Tống Mịch: ''?''

Sau lời nhắc nhở của Sở Giai, Tống Mịch cúi đầu xuống mới phát hiện bộ dạng hiện tại của bản thân vô cùng chật vật.

Hôm nay, cô mặc áo sơ mi trắng dài tay và quần tây đen thường được dân văn phòng sử dụng.

Sau khi ngã, áo sơ mi trắng bị bám bụi một mảng lớn, quần tây bị rách ở đầu gối, lộ ra vết thương rớm máu bên trong.

Tống Mịch vội vàng phủi hết bụi trên người nhưng vô dụng, trông cô vẫn rất chật vật đáng thương, cô vừa phủi vừa hỏi: ''Hôm nay công ty có chuyện gì vậy? Tôi thấy có rất nhiều nhân viên đang dọn vệ sinh.''

Trước/50Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Tuyệt Thế Chiến Thần