Saved Font

Trước/88Sau

Bác Sĩ Thú Y

Chương 83: Chỉ Muốn…Làm Em

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Bầu không khí bữa cơm tối có chút kỳ quái, ai cũng không mở miệng nói chuyện.

Vẻ mặt Thẩm Ám vô cùng tự nhiên lột vỏ tôm cho Bạch Lê, lột liên tục mười mấy con liền, chất đầy vào bát cô, Bạch Lê ngỏ giọng nói với anh: “Anh ăn cơm đi chứ.”

Anh khẽ cười, “Không vội, nhân lúc còn nóng em ăn đi.”

Bạch Lê cầm đũa gắp thịt tôm bỏ vào bát anh, căn bản không dám ngẩng đầu nhìn mặt ba mẹ mình, chỉ đỏ mặt cúi đầu ăn tôm đã lột vỏ.

Thẩm Ám lau khô ngón tay, cầm đũa lên, lẳng lặng ăn đồ ăn cô gắp tới.

Bạch Tuyết và Bạch Bình ngồi bên cạnh nhìn hai người họ liếc mắt đưa tình với nhau, ánh mắt đều lộ ra vẻ cực kỳ hâm mộ.

Từ sau khi Bạch Phi nhìn thấy những hình xăm loang lổ trên người Thẩm Ám, cậu có chút sợ anh, thậm chí ngồi ăn cơm bên cạnh anh cũng không dám dựa vào quá gần anh.

Nhìn Thẩm Ám tươi cười trước mắt, cậu không thể không hoài nghi vì sao Thẩm Ám lại xăm nhiều chữ lên người mình như vậy, nhưng cậu không dám mở miệng hỏi.

Sau khi ăn cơm xong, Bạch Lê vào phòng bếp hỗ trợ rửa bát, Thẩm Ám ngồi ở sô pha, trò chuyện với Bạch Kiến Uy một hồi, tuy rằng sắc mặt Chu Quyên không đẹp lắm nhưng cũng không thể không tiếp thu cục diện như hiện tại.

Thẩm Ám vẫn đẩy tấm thẻ ngân hàng kia cho bọn họ, “Con và Bạch Lê đã nói qua với nhau, tấm thẻ này là để lại cho mọi người dùng trong trường hợp khẩn cấp, đến lúc đó nếu tụi con không ở bên cạnh, bất chợt có chuyện gì xảy ra, con hy vọng có thể giúp đỡ được một phần.”

Bạch Kiến Uy nhìn cái chân bị thương của mình, không nói gì, còn vẻ mặt Chu Quyên đã tốt lên rất nhiều.

Bạch Phi vẫn đang học đại học, ba đứa con gái mỗi tháng đưa cho mẹ ba ngàn, tuy rằng là không ít, nhưng phí sinh hoạt thường ngày của bọn họ cũng tốn, hơn nữa, học phí của Bạch Phi và phí sinh hoạt đều đè nặng lên trên vai một mình Chu Quyên, mỗi tháng ăn mặc cần kiệm khỏi phải nói, còn phải chuẩn bị một số tiền dư ra để mua rượu và đi dự lễ, cuộc sống quả thực có chút khó khăn.

Cái chân bị thương của Bạch Kiến Uy còn cần phải đi làm trị liệu hồi phục, chỗ nào cũng cần đến tiền, mỗi ngày Chu Quyên nhọc lòng nhất trừ tiền ra thì cũng vẫn là tiền, bà biết cái tính thực dụng của mình, nhưng chẳng còn cách nào khác, bởi vì bọn họ rất thiếu tiền.

Dạ dày của Thẩm Ám vẫn âm ỉ từ vụ chuốc rượu buổi trưa tới giờ, trước khi đi lại vào nhà vệ sinh ói một lần nữa.

Bạch Lê cầm áo khoác, đỡ anh chuẩn bị đi bệnh viện, Bạch Kiến Uy và Chu Quyên tiễn tới cửa, gọi Bạch Phi cùng đi theo, nhưng Bạch Lê từ chối, “Để con đi cùng là được.”

Vừa dứt lời, mấy người đang đứng đó đều ngây ngẩn.

“Chị ba, chẳng phải chị…” Bạch Phi kinh ngạc nhìn cô.

Bạch Lê sợ hãi những nơi có nhiều người, sợ nhất chính là bệnh viện, vừa tới cửa bệnh viện, cả người cô sẽ phát run không đi nổi thêm bước nào nữa.

Bạch Lê đỡ cánh tay Thẩm Ám, ngẩng đầu nhìn Bạch Phi nói: “Chị có thể.”

Bạch Phi bị sự kiên định trong mắt cô làm cho sửng sốt, chờ cô đỡ Thẩm Ám ra tới cửa, lúc này mới gãi gãi gáy tự nhủ với bản thân: “Chị ba thực sự thay đổi rồi, không giống trước kia một chút nào.”

Bạch Kiến Uy đứng bên cạnh dùng ánh mắt phức tạp nhìn bóng lưng Thẩm Ám, chống gậy xoay người trở về phòng ngủ, tấm lưng rộng thường ngày bước qua bước lại, giờ phút này lại giống như lạc đà, hơi hơi rủ xuống, tư thế bước đi bỗng chốc lộ ra vài phần cô đơn.

Ra khỏi chung cư, Thẩm Ám gọi xe taxi, lên xe rồi báo tên khách sạn.

Bạch Lê vừa đeo khẩu trang lên thì nghe thấy anh báo địa chỉ khách sạn, hai mắt mở lớn, bàn tay nho nhỏ kéo lấy tay anh, “Anh không đi bệnh viện sao?”

Anh khẽ cười, “Anh không sao mà.”

“Nhưng anh vừa mới ói.” Bạch Lê vô cùng lo lắng, kéo kéo tay anh, giọng nói mềm mại: “Chúng ta tới bệnh viện đi, em thực sự không sợ bệnh viện, em có thể đi được.”

Thẩm Ám ôm lấy cô, cằm gác trên cổ cô, đè giọng thấp xuống, hơi khàn khàn, “Anh không muốn đi.”

Ngón tay thon dài của anh dừng lại trên lưng cô, nhẹ nhàng vỗ về từng chút từng chút một, năm ngón tay vén lọn tóc dài bên tai cô lên, đôi môi mỏng khẽ ngậm lấy xương tai, răng nanh cọ cọ như có như không.

“Trong đầu anh bây giờ chỉ muốn…”

Hơi thở nóng rực của anh phả vào vành tai cô, giọng nói khàn khàn rất nhẹ đến nỗi chỉ còn lại tiếng thở, hung nóng Bạch Lê khiến toàn thân cô run rẩy.

“Làm em.”

Trước/88Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Lục Minh Chí Tôn Thần Điện