Saved Font

Trước/55Sau

[Bạch Long Chi Ước Hệ Liệt]Thiếu Gia Nhà Họ Lương

C17-Trừng Phạt

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Sau khi Hoàng Hoa về, hạ nhân loay hoay lau dọn nước vương vãi dưới sàn, quét dọn những mảnh gỗ vụn vãi xung quanh dường như nát bấy. Hạ nhân là một Lưu Nhàn một góc phụ đã hơn bốn mươi, làm cho Lương gia cũng khá lâu, từ sau khi nhị thiếu gia gặp tai nạn, hai vợ chồng Lương lão gia về quê thì đại thiếu gia cũng đuổi đi không ít hạ nhân chỉ chừa lại vài người lâu năm, nên bà cũng tự biết thân phận không hỏi qua sự việc xảy ra trong phòng. Tính khí đại thiếu gia trước giờ không thích người khác hỏi han mình, bà cũng chỉ có thể để lo lắng trong lòng nhưng nhìn bộ dángcủa đại thiếu gia lúc này bà thật sự lo lắng, dù gì cũng là đứa trẻ bà nhìn lớn lên.

"Thiếu gia chân người có cần thay thuốc?" Lưu Nhàn cẩn thận vừa nhìn sắc mặt Lương Khất vừa nhỏ giọng hỏi.

"Không cần. Thím cứ về nghỉ ngơi đi." Lương Khất nhắm chặt mắt, hai tay bấu chặt lấy tấm trải giường, tấm trải giường nhăn nhúm bị ngón tay y bấu chặt như muốn đâm thủng từng lớp vải dày bên trong chứa đầy bông mềm mại. Lưu Nhàn thở dài trong lòng, cúi chào đại thiếu gia lạnh lùng khó tính rồi quay ra cửa. Cánh cửa đóng lại, trong phòng chỉ còn một mình vị thiếu gia tóc tai có điểm rối, vạt áo lỏng lẻo, trông khá chật vật, người vẫn ngồi im trong phòng, nhưng nếu chú ý sẽ thấy đôi vai gầy đang run lên từng nhịp. Một sự run rẩy từ tận sâu trong tâm.

"Mở mắt ra!"

"Đệ nói huynh mở mắt ra! Nhìn đệ!"

Âm hồn Lương Nhất gào lên hướng sát mặt về phía Lương Khất. Ánh mắt ám đen chỉ có một ít tia sáng trắng lấp lóe. Lương Nhất càng gào to, Lương Khất càng run mãnh liệt, mắt càng nhắm chặt hơn.

Lương Nhất đưa tay chạm nhẹ một bên thái dương của Lương Khất, nơi gần khóe mắt mồ hôi đã ướt đẫm, ngón tay Lương Nhất thật lạnh lẽo chạm vào khiến Lương Khất giật bắn mình, cơ thể tự giác thối lui lại phía sau nhưng đôi mắt vẫn nhắm chặt, y không muốn thấy những hình ảnh mà chỉ mình y có thể thấy.

Lương Khất biết mình đã đến cực hạn.

Y cực hạn sợ hãi.

Điều đó càng làm cho Lương Nhất chán ghét cùng bất mãn, đi kèm theo đó là một cảm giác bất lực vốn đã chìm sau nay lại nổi lên tầng tầng lớp lớp.

Từ trước Lương Nhất bất lực không thể thể hiện được tình cảm của mình một cách rõ ràng với huynh trưởng của hắn. Bây giờ Lương Nhất bất lực khi cơ thể mình chỉ là một âm hồn. Hắn bất lực nhìn người hắn đã đánh đổi bằng cả thể xác và tinh thần nhưng vẫn không đả động đến được. Hắn bất lực nhìn người huynh trưởng hắn vốn tưởng đã có thể trói buộc được lại có thể sa vào vòng tay kẻ khác.

Muôn vàn ý niệm tiêu cực cứ xoay vòng xoay vòng trong đầu hắn, như những làn khói đen cứ vây lấy hắn, xuyên qua hắn, dung nhập với hắn. Nhìn cơ thể gầy yếu của Lương Khất đang run lên mãnh liệt vì sợ hãi nhưng đôi mắt nhắm chặt kia Lương Nhất phẫn nộ.

"Á" Lương Khất trợn mắt kêu lên một tiếng đau đớn. Da đầu muốn căng nứt, đầu bị cưỡng ép ngữa ra sau do tác động mạnh và bất ngờ.

"Huynh muốn phản kháng đệ? Huynh muốn phản bội đệ?" Lương Nhất tay nắm lấy tóc của Lương Khất kéo mạnh ra sau, buộc y vì đau mà mở to mắt. Ánh mắt ngập tràn sựu phẫn nộ, giọng mang theo từng tiếng rít cùng tiếng ken két của hàm rằng bị nghiến như muốn rạn nứt. Lương Khất đau đớn đôi mắt mở to đầy tia máu, đôi môi bị chính mình cắn rách đỏ nhuận một màu máu, như cánh hoa bị nghiền nát chà sát nhỏ ra từng giọt màu tươi mới từ cánh hoa.

"Ta là huynh trưởng của đệ. Ta sẽ không phản bội đệ." Lương Khất run run đôi môi bị mình cắn nát, rồi như dùng hết sức bình sinh mà nhìn thẳng về phía Lương Nhất, một đám âm khí lượn lờ bao vây phía trước khiến y hít thở không thông. "Nhưng ta không yêu đệ." Câu nói này y chỉ có thể nuốt vào trong vì y biết nếu nói ra cơ hồ sẽ khiến Lương nhất điên loạn hơn.

"Huynh nói dối! Huynh động lòng với Hoàng Hoa! Huynh thậm chí đã do dự, đã không chống cự lại hắn! Huynh yêu hắn!" Câu cuối cùng cơ hồ là hét lên.

" Không có." Lương Khất nhìn bộ dáng kính động muốn ăn tươi nuốt sống người kia của Lương Nhất thì lại dần bình tĩnh. Y đã bất cẩn mà quên mất tình cảm vặn vẹo của đệ đệ y đối với mình. Còn có sự chiếm hữu đầy hoang đường nhưng lại đầy cực đoan.

"Thật?" Lương Nhất như nghe được câu trả lời mong muốn, giọng hỏi cũng nhẹ dần đi, tay nắm tóc dần thả lỏng, nhưng vẫn chưa buông, tại ngay chiếc cổ gầy guộc của Lương Khất bất ngờ chồm tới cắn một phát thật mạnh. Luồng khí đen như theo từng kẽ răng của Lương Nhất xuyên sâu xuống da thịt của Lương Khất theo vết cắn khiến nó ngày càng sâu hơn, máu cũng rỉ ra. Lương Khất đau đớn hít một hơi sâu không chống cự. Y biết mình phải xoa dịu cơn phẫn nộ của đệ đệ mình.

"Nếu huynh nói dối? Nếu huynh thật có ý với tên Hoàng Hoa kia. Không, mà là với bất kỳ kẻ nào khác dù là nam hay nữ thì cũng đừng trách ta." Đầu lưỡi Lương Nhất lướt nhẹ qua vết cắn trên vai Lương Khất. Nhìn thấy dấu vết trên bờ vai trắng nõn mơ hồ giữa máu và khí đen thì gằng giọng cảnh cáo người huynh trưởng đầy câu nhân của hắn. Hắn sẽ không tha cho bất cứ ai cứ ý đồ với huynh ấy. Bàn tay xoa xoa vết cắn, rồi ngón cái ấn mạnh xuống chỗ da thịt bị răng nanh của hắn đâm rách kia khiến làn da mỏng manh càng bị nứt mạnh hơn. Lương Khất đau đớn muốn giẫy mạnh hất vai, nhưng những khí đen từ cơ thể Lương Nhất như một bàn tay to lớn giữ chặt lấy bả vai y. Rồi tay kia của Lương Nhất cũng không báo trước mà vặn nắn lấy đầu nhũ vẫn còn đỏ ửng của y. Đau đớn kèm khoái cảm song song khiến Lương Khất run rẩy, đầu óc căng lên một tầng, tâm trí bắt đầu mơ hồ. Lương Nhất quá quen thuộc những điểm mẫn cảm của y.

"Đệ yêu huynh! Đệ yêu huynh!" Lương Nhất một miệng rủ rỉ nhủ bên tai Lương Khất, tay không ngừng vặn nắn đầu nhủ y rồi lại xoa bóp khuôn ngực của Lương Khất. Lương Khất rất gầy, cho dù hắn có dùng cả bàn tay bóp lấy cũng chỉ có ít thịt và da, nhưng cảm xúc mượt mà trơn lán đầy nóng ấm kia lại khiến cho cơ thể lạnh lẽo của hắn thỏa mãn.

Lương Khất nhíu mày, híp mắt, hầu kết theo cuống họng trượt lên xuống, âm thanh âm ỉ muốn phát ra phản bác "Ta không yêu đệ. Chúng ta là huynh đệ." Nhưng tất cả đều theo từng động tác sờ nắn của Lương Nhất đi theo một đường biến mất. Chỉ còn lại tiếng thở dốc phát tình đầy câu nhân.

Cơ thể Lương Nhất âm hàn lạnh lẽo, mỗi khi hắn ôm lấy Lương Khất, độ ấm từ da thịt của người sống như truyền vào hắn khiến hắn dần cảm nhận được rằng mình chưa chết, mình vẫn còn cảm nhận được sự sống. Những luồng khí đen từ cơ thể Lương Nhất theo cái ôm ghì sát như muốn khảm Lương Khất vào trong chính mình của hắn cũng quấn siết, len lỏi theo từng kẻ hở của áo quần, chui vào từng ngóc ngách của cơ thể Lương Khất mà siết chặt. Rồi từng luồng khí ấy lại như mơn trớn lên mỗi tấc da thịt của Lương Khất, theo một đường thắt lưng chui dần xuống khe mông đang phập phồng đóng mở. Luồng khí như có ý thức, dâm loạn tách khe mông của Lương Khất ra rồi tự động chui vào. Lương Khất cảm thấy như trăm ngàn sợi tơ đang vạch từng lớp nhăn trên vách thịt nơi huyệt khẩu của mình để chui rúc vào, rồi tụ hợp tại một điểm mà không ngừng đâm chọt.

Lương Khất bị khoái cảm xa lạ làm cho đầu óc mê mang, luồng khí như ngày càng phồng to khiến nơi huyệt khẩu muốn căng ra hết cỡ. Không ngừng đâm chọc. Lương Khất vừa đau đớn vừa sung sướng bởi nhục dục không ngưng rên la âm ỉ,

"A... đau quá..."

"Đừng... xin đệ...". Y hoảng loạn không biết bản thân là đang rên rỉ hay đang đau đớn cầu xin dừng lại khoái cảnh lạnh lẽo kỳ lạ này.

Lương Nhất mặc cho những luồng khí đen trên người mình nghịch phá cơ thể Lương Khất, hai tay vẫn không ngừng xoa vuốt eo lưng của Lương Khất, miệng thì không ngừng cắn mút hai đầu nhủ đến muốn đứt lìa rỉ máu của Lương Khất. Hắn muốn xóa sạch dấu vết của tên nam nhân kia ra khỏi người huynh trường hắn. Chỉ có hắn mới được phép để lại ấn ký lên huynh ấy. Hắn nhả đầu vú của Lương Khất ra, ngước lên nhìn con người vẫn đang giằng co giẫy giụa trong dục vọng kia mà gằng giọng: "Hôm nay đệ phải phạt huynh. Phải phạt thật nặng để huynh biết cơ thể của huynh là thuộc về đệ. Hiểu không?" Câu cuối mang theo âm cao vút cùng cái đâm chọc mạnh của chính nam căn của hắn, chen chúc trong luồng khí đen. Một cỗ to lớn chèn ép hậu huyệt Lương Khất muốn vỡ tung.

"Xin đệ muốn rách rồi. A..."

"Ta chết mất! Lớn quá! To quá không chịu nổi!"

Lương Khất kịch liệt giẫy giụa đưa đẩy mông nhằm muốn thoát khỏi sự tra tấn thô bạo đầy to lớn của Lương Khất. Nam căn giữa luồng khí đen như con quái vật xấu xí không ngừng đâm mạnh, đỉnh liên tiếp vào điểm mấu chốt của Lương Khất khiến y đau đớn nhưng cũng kèm theo khoái cảm kinh hoàng. Nam căn của Lương Khất không ngừng run rẩy đồng thời giựt giựt mà bắn liên tục mấy phát lên chính bụng mình. Dòng chất lỏng không kiềm chế được mà phóng ra theo lỗ nhỏ của nam căn khiến không gian trong phòng phút chốc nhuốm đầy hương vị tình dục, áp chế cả mùi thuốc bắc thoang thoảng trước đó. Xóa sách dấu vết của kẻ trước đó để lại.

"Lương Khất, huynh thấy không chỉ có đệ mới có thể đem lại cho huynh sự thỏa mãn đầy vui sướng này." Lương Nhất liếm lên từng dòng dịch thủy trên bụng Lương Khất, liếm đến từng đám lông nhỏ nhạt màu, hướng đến dần tận nơi cuối. Hai tay hắn bất ngờ nắm lấy hai cổ chân Lương Khất một mạch kéo cong cả người Lương Khất lên. Lương Khất bị kéo vòm lưng cong lên, gò mông nhỏm cao, mũi cơ hồ muốn chạm vào chính dịch tinh trên bụng mình. Cơ thể vốn đã được Lương Nhất điều giáo qua đủ loại tư thế nên cũng dẻo dai không ít. Nhưng tư thế cong như con tôm luộc mông lại bị đẩy lên cao khiến cho bộ vị tư mật như lơ lửng giữa không trung khiến Lương Khất không thể chấp nhận được. Y cảm thấy được Lương Nhất là muốn y nhục nhã, nước mắt dù kiếm chế nhưng hai bên khóe mắt vẫn tự giác tràn ra, ướt đẫm cả tấm trải giường.

Lương Khất hai tay đưa lên che đi mắt mình, y không muốn nhìn thấy hình ảnh dâm đãng của chính mình. Tinh dịch thì dính dấp đầy trên bụng, đầu nhủ thì sưng đỏ dựng đứng, huyệt vị thì bị mở rộng hết cỡ như nụ hoa hướng dương không ngừng co rút tham lam hấp thu luồng khí đen vào bên trong, phun ra nút vô, nút luôn cả hung khí của Lương Nhất. Hung khí đó vẫn chưa thỏa mãn, nó vẫn không ngừng đập động vào hậu huyệt của Lương Khất khiến mông y cũng bị tác động mà sưng đỏ như bị đánh. Dù một lúc sau được rút ra nhưng nó vẫn căng cứng, bên trong huyệt khấu cũng chảy xuống một ít chất lỏng không biết là dịch cảu hắn hay huynh trưởng hắn.

Lương Nhất chụm hai chân của Lương Khất lại, luồng khí đen thay hắn quấn siết như một vòng dây bao lấy chặt chẽ cổ chân nhỏ gầy của y, nơi mắt cá chân kia vẫn còn sưng đỏ, Lương Nhất nhìn thấy nhưng vẫn tự bỏ qua, hắn sẽ không vì chút động lòng mà bỏ qua trừng phạt đối với huynh trưởng mình. Lương Nhất quỳ dưới nệm giường, hắn thẳng sóng lưng, hai tay mơn trớn từng bắp đùi non của Lương Khất, nam căn vẫn dựng đứng lúc chạm lúc không bên ngoài huyệt vị, từng tia khí đen theo từng dòng tinh dịch cũng trượt nhẹ ra ngoài.

Khi luồng khí đen như mong muốn của Lương Khất đi ra y lại cảm thấy một trận trống vắng khó chịu, hậu huyệt vẫn chưa khép lại, mà dần co rút vì ngứa ngáy, Lương Khất chỉ có thể cắn chặt răn không cho mình phát ra thêm tiếng cầu xin dâm loạn nữa. Nhưng nơi mắt cá sưng đỏ kia thỉnh thoảng luồng khí sẽ siết chặt khiến Lương Khất đau đớn nhưng không giẫy giụa được, mồ hôi chảy ướt đẫm cả xương quai xanh, cả lồng ngưc trắng mịn của y, cơ thể y như phủ thêm một tầng dâm mỹ.

Lương Khất không đặt nam căn của mình vào nữa, đến khí luồng khí đen đi ra hết, hắn híp mắt cúi gần xuống bộ vị đang run rẩy dần khép lại, mà thổi một luồng khí lạnh vào bên trong, da gà Lương Khất nổi lên một trận, qua khe hở của kẻ đùi y chỉ thấy một đầu tóc đen đang dúi sát vào mong mình, mặt y một trạn đỏ bừng, xấu hổ cùng nhục nhã đan xen vì bị người đùa bỡn. Bị đệ đệ đùa bỡn như một thứ đồ chơi sắc tình nào đó.

Lương Khất cười gằng, tay theo bắp đùi đi xuống, một ngón tay đưa vào, rồi thêm một ngón nữa, cho đến khi bốn ngón đi vào, thì da đầu Lương Khất căn chặt, gân xanh cũng muốn nổi lên, lồng ngực hit thở không nổi. Đến khi ngón cái chen dần vào Lương Khất cảm nhận được nguyên bàn tay to lớn của Lương Nhất bất đầu thăm dò từng vách động bên trong hậu huyệt của mình.

"Khốn... khốn... nạn..." Lương Khất run rẩy rít từng tiếng một, tiếng rít đứt quãng như không thở nổi, không khí như theo cái đi vào của bàn tay Lương Khất cũng bị nuốt trọn vào đấy không chừa cho y một chút nào để hô hấp.

Lương nhất chỉ nhếch mép, khí đen dần tỏa ra, con mắt vốn đen thẳm sâu hút dần có độ trong, luồng khí đen tản mác dần theo thời gian làm tình của Lương Nhất. Tan đi theo sự khoái trá khi dằn vặt, khi nuốt trọn huynh trưởng mình của Lương Nhất.

Khác với bàn tay trắng mịn thon gầy tinh tế của Lương Khất , tay Lương nhất tuy không thô to nhưng cũng xương khớp rõ rệt, khiến tràng vách bị đụng chạm không ngưng run lên. Khi đến điểm gò khoái cảm, Lương nhất tự cảm thụ đắc ý hính là nơi bao lần hắn đã đưa Lương Khất vào khoái cảm không kiểm xoát. Bàn tay chụm lại bóp mạnh vào điểm gồ, Lương Khất bị khoái cảm một lần nữa ập đến, cả cơ thể căng cứng, bên trong vừa rát vừa ngứa, lại tràn đầy thoải mái.

"Đau quá..."

"Ấn ở đó, nữa....a... thoải mái, sướng quá..."

"A... đừng nứt rồi, đã nứt rồi , xin đệ dừng... A"

Lương Nhất mỗi lần chuyển động tay, nơi mật huyệt càng căng ra thêm một chút, vách thịt như không chịu nổi mà muốn nứt toát. Lương Nhất cứ bóp cứ ấn vào điểm căn cứ, Lương Khất không ngừng rên la, vừa rên vừa cầu xin, không biết là xin gì, nói năng lộn xộn không đầu đuôi chứng tỏ Lương Khất thần trí đã mơ hồ. Lương Nhất chơi đùa đến khi Lương Khất không còn gì để bắn, mà hậu huyệt đã chảy dịch đỏ, thương tổn như không hề nhẹ, Lương Nhất mới rút tay ra, thay vào đó là nam căn chân chính của mình rồi không ngừng chạy nước rút phòng lên bắp chân thon thả đang chụm lại của Lương Khất.

Khi Lương Nhất thả chân huynh trưởng của hắn xuống, Lương Khất đã hôn mê tự bao giờ, mồ hôi và nước mắt trộn lẫn không phân biệt. Cả khuôn mặt vặn vẹo vì đau đớn nhưng cũng vì khoái cảm đan xen. Lương Nhất nhìn người trần truồng đang thở yếu ớt bên dưới giường, lại nhìn cổ chân dưng to nơi vết thương đã thâm tím thì mới hoàng hồn lại, hắn biết mình đã làm quá đáng rồi.

Lương Khất bước chân nhẹ như không đến bên cạnh Lương Khất, nhẹ nhàng ôm lấy y, bàn tay vòng qua người Lương Khất đen y đặt trong lòng mình, đầu cúi xuống chôn vào bả vai Lương mà nỉ non.

"Không phải... không phải như vậy" Giọng Lương Nhất run lên ngón tay run rẩy miết theo đường huyết dịch đang chảy xuống bắp đùi Lương Khất.

" Vốn phải là đối xử dịu dàng, vốn phải là nâng niu chiều chuộng, vốn phải là tẩn mẫn chăm sóc quan tâm bảo vệ" một đóa nhỏ trong lòng bàn tay phút chút bị hắn hung hăn vò nát bóp hư. Hắn siết chặt người đang hôn mê trong lòng ngực, lẩm bẩm thì thầm vào tai người đó. Lương Khất ngất rồi, ngất vì đau đớn, ngất vì không muốn đối diện hiện thực.

"Xin lỗi..."

Bả vai vốn có vết cắn đầy dịch đỏ đã khô dần giờ lại lần nữa thấm ướt.

Hoàng Hoa không nghĩ mình bị đuổi một cách dứt khoát và tàn nhẫn đến vậy. Nhưng nhớ đên bộ dáng run rẩy nghiến răng nghiến lợi đuổi hắn của Lương Khất khiến trong lòng ngũ vị tạp trần. Hắn biết mình quá sơ xuất lại quá mức hoang đường. Đường đường một trạng nguyên lại bị một nam nhân đè dưới thân dâm loạn đến mức rên rỉ thì sao lại phẫn nhục không một đao chém chết hắn đã là may mắn. Hắn day day mi tâm, lông mày kiếm sắt nhọn châu thành một đường. Quãng đường từ Lương phủ về nhà hắn không ngừng tự chửi rủa chính mình, rồi một phút sau đó lại tự đổ lỗi cho cái ôm của Lương Khất, giây sau đó lại tự chửi mình đa tình có khi người ta đau quá mà vớ đại đầu hắn nắm cho đỡ đau, sau đó rồi lại sau đó hắn cứ lặp lại hành động tự chửi tự biện hộ trong đầu. Đến khi kiệu gia hô một tiếng báo đã đến Hoàng phủ hắn mới một bộ dáng soái khí bước xuống kiệu, thẳng lưng đến chính phòng.

Cho dù trong lòng cuộn trào lo lắng, nhưng khuôn mặt hung thần át sát của hắn khiến người khác nhìn vô vẫn tưởng hắn đang căm thù muốn đồ sát thiên hạ, gia nhân muốn châm trà gọi cơm cũng không dám tới gần hắn nửa bước.

Hoàng hoa uể oải ngồi trên ghế chính phòng, ngữa cổ ra sau, đầu gác lên thành ghề, tay đưa lên che mắt, thở dài. Sau này lên triều hắn phải đối mặt sao với con thỏ nhỏ hễ tí xù lông kia đây. Mới thân cận được một chút, tìm được chút hảo cảm, nay chắc đã mất sạch có khi còn kèm thêm cái nhãn quỷ háo sắc hay bá vương ngạnh thượng cung nữa là.

Đầu óc hắn cho đến giờ vẫn chưa thoát khỏi hình ảnh Lương Khất, như một cuộn tranh dài được vẽ lặp đi lặp lại: lúc thì hình ảnh kinh hoàng khi xe ngựa mất cương lao tới, lúc thì chiếc cẳng chân nhỏ gầy rướm máu, khi thì là hai điểm nhỏ hồng nhuận câu nhân, đến cuối cùng xoay vòng vẫn là khuôn mặt kinh hãi đầy khiếp sợ của Lương Khất, run rẩy như một con thỏ bị người dội nước ướt nhẹp. Bất chợt hắn ngẩng đầu, nhíu mày thật sâu, vẫy tay cho gọi cận vệ thân tín đến.

"Hoàng thiếu gia." Giọng nói nhỏ nhẹ hết mức cung kính, Hoàng Hoa nghe dù đã quen nhưng vẫn có phần khó chịu. Một thiếu niên mười bảy, mười tám tuổi, thân hình cao gầy, một bộ đồng phục cận vệ đồng nhất trong phủ vẫn không che đi một bộ anh tuấn không lẫn trong dòng người. Thiếu niên tóc cột cao gọn phía sau, bên trên là vòng dây cột xanh đã cũ nhưng vẫn chưa bao giờ thay đổi. Chưa được sự cho phép của chủ nhân thiếu niên cận vệ vẫn một mực duy trì trạng thái quỳ bên dưới.

"Được rồi, đã bảo khi không có người không cần câu nệ lễ phép. Ta và ngươi cũng thân huynh đệ bao năm." Hoàng Hoa trong giọng có phần buồn bực phát tiết, vẫy vẫy tay với người đối diện.

Hoàng Hoa nhìn tên cận vệ trẻ đang chỉnh trang lại vạt áo, nhíu nhíu mày, bao năm rồi vẫn không thể quen được. Tên trước mắt được coi như lớn lên từ nhỏ với hắn, người này tuy không cao lớn như hắn, nhưng cũng không quá mức nhỏ gầy như Lương Khất, lại một bộ dạnh anh tuấn khiến người khác cũng ganh tỵ, võ công lại phải hơn hắn mấy bậc. Phụ thân Hoàng Hoa suốt đời rong đuổi sa trường chỉ có thể để lại nhóm cận vệ thân tín bảo vệ gia mẫu và hắn tại nơi kinh thành mặt sáng mặt tối đầy nguy hiểm này. Hắn thật cảm thán quá khứ, lúc nhỏ thì là bạn bè, lớn lên lại thành chủ tớ, dù hắn không ngại thân phận nhưng tên này vẫn một bộ "quân thần". Cũng may hắn còn có một đám hồ bằng cẩu hữu nên cũng không quá chấp nhất đối với tên nửa bạn nửa tớ này. Dù sao những việc cần làm đều phải nhờ đến tên này cũng đám cận vệ của hắn.

Hoàng Hoa không bao giờ nghĩ mình là kẻ tốt, tính khí hắn nóng này, có thù tất báo, nhưng đối với huynh đệ thân thì rất mực chú trọng. Người hắn để ý lại càng được đặt cao hơn. Tim hắn thì có nhiều ngăn, nhưng người một khi đã nhận định thì nhất định phải nhốt vào chỗ tốt nhất trong tim.

Kẻ muốn hại người hắn để tâm thì không cẩn thận sẽ không xong với hắn.

Sau khi phân phó xong, hắn lại thở dài một hơi, đi về thư phòng. Sơ đồ trị thủy kia vẫn còn cần phải hoàn thiện.

Trước/55Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Thần Y Khí Nữ: Quỷ Đế Ngự Thú Cuồng Phi