Saved Font

Trước/55Sau

[Bạch Long Chi Ước Hệ Liệt]Thiếu Gia Nhà Họ Lương

C2-Uớc Nguyện Thành Hiện Thực

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Lương Khất trước giờ chuyên tâm học hành, mong mỏi thi cử không quan tâm chuyện trai gái nữ tình, càng không đến thanh lâu. Y dường như là một thanh tân tú tài thanh tâm quả dục. Nay bị đệ đệ vốn là kẻ ăn chơi nơi thanh lâu bất ngờ "tấn công" khiến hắn không kịp tiếp thu. Chỉ cảm thấy có gì đó sởn cả da gà, lông trên người muốn dựng hết.

Lương Khất cảm thấy cơ thể bất lực, tựa hồ tứ chi mềm nhũn, không sức phản kháng. Lương Khất sợ hãi, nỗi kinh hoảng từ sâu trong tâm trí lan tỏa khắp cơ thể, lan truyền đến tận đại não, như một luồng điện bao trùm lấy hắn, gây cho hắn đầy sát thương nhưng không thể trốn tránh. Cơ thể không thể tự chủ phản kháng chỉ mặc cho âm hồn kia lạnh buốt bao trùm hàn khí lên khắp cơ thể mình.

"Á! Ngươi.." Chỉ một tiếng rên của Lương Khất khiến Lương Nhất lần đầu thấy được biểu cảm không ngờ tới của huynh trưởng. Y được nước lấn tới. Khuôn mặt bất lực của huynh trưởng khiến y xao động. "A tiếng rên này rất câu dẫn... không phải huynh vẫn còn là xử nam, sao lại có thể rên đến tiểu đệ của ta phải đứng dậy?" Lương Nhất vẻ mặt ngạc nhiên khoái chí nhìn Lương Khất cả người đang run rẩy, mắt hoa mụ mị. Lương Khất nghe câu cuối tái mặt, hắn nhìn thấy cơ thể lõa lồ của đệ đệ hắn, đang dần hiện rõ, bên dưới hạ bộ một phen thẳng đứng đang cạ sát vào bụng hắn.

"Ngươi... là cái khốn khiếp gì kia? Thật kinh tởm!" Lương Khất đỏ mặt quát.

"Chẳng phải đã nói sẽ để huynh ở dưới thân ta sao?" Lương Nhất nhìn xuống dưới mình, rồi lại nhìn huynh trưởng của hắn mà cười cười.

Lương Khất tóc tai rũ rưỡi, mắt căng ra, yết hầu co thắt, hô hấp ngày càng gấp, hắn cảm thấy khó thở, cả người lạnh buốt nhưng mồ hôi từng giọt vẫn túa ra như tắm, đôi môi khép mở liên tục như muốn hớp nhiều hơn không khí quỷ dị xung quanh mình. Lương Khất cắn chặt môi, cơ thể như bất lực mặc người điều khiển.

Y chỉ muốn nhắm mắt lại tất cả chỉ là cơn ác mộng.

Gà gáy canh ba.

Biệt viện im lặng.

Trời vẫn tối đen.

Gà gáy canh tư.

Sắc trời tờ mờ sáng.

Một số gia nhân bắt đầu rục rịch thức dậy chuẩn bị công việc thường nhật của mình.

Gió sương thổi qua từng khe hở cửa. Bóng người mập mờ in trên vách giấy tường. Ảo ảo, nhòe nhòe. Một bong người nằm mệt mỏi cựa động. Lương Khất trở mình, hắn thấy trên người thập phần lạnh lẽo, cơn ác mộng đêm qua khiến hắn mệt mỏi, cả người như gánh chì, tay chân vô lực không thể nhức thân lê khỏi giường. Nhưng Lương Khất hắn vẫn nhớ hôm nay hắn phải vào triều sớm nhậm chức.

Cố gắng mở mắt, hắn như một trận cuồng phong thổi qua, mắt hắn không còn chùng nữa, mà là mở căng to, đến nỗi gân mắt hắn muốn bắn cả tia huyết huyết, mồ hôi chảy dọc sống lưng. Hắn đang nằm trên giường đệ đệ, nằm cạnh một thi thể biết thở nhưng lạnh lẽo và ngay ngắn. Hắn mất một lúc sau bình tĩnh lại nhìn lại mình, y phục xộc xệch vương vãi dưới sàn. Tay hắn đang nắm chặt lấy bàn tay trái của đệ đệ hắn. Đưa hai bàn tay đang nắm chặt nhau lên, hắn nhìn chăm chú, rồi hắn kinh hoàng nhận ra đó dường như không phải là cơn ác mộng, dấu vảy Bạch Long đang hiện rõ trên tay đệ hắn. Hắn hất mạnh cánh tay lạnh lẽo của Vương Nhất ra, Vương Khất hai tay nắm chặt lấy tấm chăn nhàu nhĩ, nắm đến muốn xé tung tấm chăn.

Tại sao? Đó chỉ là một cơ thể lạnh lẽo, hô hấp nhẹ nhàng như có như không, như một cổ thi thể lại có thể hạ nhục hắn như vậy. Hắn tự vấn, hắn phẩn uất, nước mắt muốn tuôn trào, nhưng chỉ dừng lại ở khóe mi.

- Đệ đệ có lẽ ngươi nên chết đi. Đừng ám ta nữa.. - Giọng gằng mạnh, hai tay bóp chặt lấy cổ của Vương Nhất. Mắt long lên sồng sộc, ghì xiết, đầu hắn oang lên những tiếng vọng.

Chỉ cần đệ đệ hắn chết thật thì sẽ không còn ai có thể cản trở hắn, không còn ai có thể uy hiếp Lương Khất hắn. Chỉ cần cái xác này chết thật, còn cái oan hồn vất vưởng kia hắn nhất định sẽ gọi thầy pháp đến thu gom phần hồn phách tán của y, triệt để triệt tiêu.

Hắn chắc chắn sẽ không để y lộng hành.

"Ặc! Ặc!.." Vương Khất hết hồn giật bắn mình, hai tay buông ra khi cơ thể đệ đệ hắn đột ngột phản ứng. Hắn hoảng sợ, run rẩy, vội thu lấy y phục dưới sàn tung cửa bỏ chạy.

Xuyên qua hành lang, nắng sớm trải dài chuyển động vội vã theo bóng hắn. Rồi đột ngột dừng lại. Lương Khất sửng sờ. Hắn như lại có thể chay đến bên bờ hồ, hồ sen nở rộ tháng năm rực rỡ. Nơi chôn vùi một trạng nguyên tương lai thành một cỗ thi thể biết thở. Hắn hoảng sợ. Lùi một bước, bóng hắn trải dài trên mặt hồ, nhếch nhác, thật bẩn.

Trước/55Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Thần Y Độc Phi Không Dễ Chọc Vân Nếu Nguyệt