Saved Font

Trước/55Sau

[Bạch Long Chi Ước Hệ Liệt]Thiếu Gia Nhà Họ Lương

C34: Chạy Trốn

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Ngón tay thô ráp vừa chạm vào khóe miệng nơi giọt thuốc màu nâu đậm còn đọng lại vô tư kéo một đường miết nhẹ theo thói quen khiến Lương Khất giật mình đánh mạnh bàn tay đó ra khỏi môi mình. Lương Nhất kinh ngạc nhìn mu bàn tay mình ửng đỏ rồi như không thể tin được trước mắt mình Lương Khất nghiêng người, hai tay nắm chặt lấy nệm giường, đôi vai gầy guộc run lên đầy sợ hãi mà thở dốc.

"Huynh.. Lương Khất huynh không sao chứ?" Lương Nhất đau lòng, hắn đưa tay muốn chạm vào bả vai gầy guộc kia, muốn vuốt ve sống lưng thảnh mảnh của người trước mắt, nhưng lại thấy trên khuôn mặt thanh lãnh ấy mướt một tầng mồ hôi khiến hắn khựng người. Tim hắn thắt lại, tâm hắn như có bàn tay cố tình vò nát bóp vụn. Chỉ một giây thôi Lương Nhất đã tưởng mình không thở được, hắn muốn há miệng thở dốc, nhưng lưng chừng cổ họng lại như thít chặt lại. Huynh ấy sao lại phản ứng mạnh mẽ như vậy.

"Xin lỗi.. ta.. không quen bị người khác chạm vào."

ĐOÀNG!

Lương Nhất cảm tưởng như có một kẻ vô hình cầm chiếc búa tạ to lớn không thương tiếc đập mạnh trong đầu hắn, khiến mọi thứ như mãnh gương nứt vỡ tung tóe, những mãnh vỡ còn phản chiếu từng hình ảnh phiên vân phúc vũ của hắn và huynh trưởng, rồi kẻ ấy lại tiếp tục thẳng tay đập những mảnh vỡ ấy nát vụn đến mức không thể thu thập lại được. Kẻ vô hình đó có hình dáng tựa tựa như hắn, nhưng xung quanh thân lại bao trùm các luồng khí đen. Lương Nhất giật mình bừng tỉnh.

Lương Khất từ trong tiềm thức sợ hãi hắn.

"Không sao.. Là ta vô lễ. Huynh nghĩ ngơi đi, ta phải đến thư viện." Nói rồi hắn lấy tấm mền mỏng phủ lên người Lương Khất rồi thu dọn chén xoay người ra cửa. Tiếng đóng cửa nhẹ vang lên khiến Lương Khất giật mình, y lúng túng vì người rời đi, lại hơi hốt hoảng vì người kia vậy mà lại tự trách. Lương Khất thở dài, y vừa làm gì, người ta là ân nhân cứu mạng, người ta chỉ là quan tâm đến y, vậy mà y lại đánh hắn. Lương Nhất cuối đầu, đôi mắt không tiêu cự lại lại đong đầy làn nước, óng ánh lấp lửng giữa làn mi dưới, y cắn nhẹ môi mình, bàn tay non mịn vuốt ve lớp mền bông ấm áp, y biết người kia đã nhường cho y chăn êm nệm ấm còn bản thân mình thì lót chiếu đắp vải thô. Từng giọt, từng giọt rơi xuống, nước mắt như một lẽ tự nhiên không thể kiềm được mà tí tách thấm đưỡm lớp chăn bông sạch sẽ. Quãng thời gian bị Lương Nhất cưỡng chế đã khiến y phản xạ bài xích khi bị tiếp xúc da thịt.

Nhưng tất cả đã qua, đã bao năm trôi qua, Lương gia có lẽ đã từ bỏ y. Chỉ cần bình phục sức khỏe, Lương Khât y lại lần nữa sống một cuộc sống mới không bị ràng buộc cũng không phải phục thuộc vào ai. Tuy y tiếc đường quan trường bị đứt gánh, nhưng lại nhẹ nhõm vì đã buông bỏ, từ giờ y có lẽ sẽ được sống vì chính mình, của riêng mình. Lương Khất đưa tay quệt những giọt nước mắt, rồi ngã người nằm xuống chiếc gối bông mềm mại, tiểu hộ vệ nói rằng sau khi y khỏi bệnh sẽ dẫn y trở về Hoa phủ nhưng về đó rồi thì sao. Lương Khất mơ mơ màng suy nghĩ về tương lai của mình lại thiếp đi lúc nào không biết. Có lẽ trong thuốc có chất an thần khiến y ngủ ngon.

ẦM!

ẦM!

Lương Khất đang mơ màng thì giật mình vì tiếng động mạnh mẽ. Có người từ ngoài gần như đạp cửa mà xông vào khiến một kẻ tạm mù hoảng sợ.

"A? Là chuyện gì?"

"Ta! Là ta!"

"Ngươi?" Lương Khất còn chưa kịp hoàn hồn thì đã bị Lương Nhất kéo tay vòng qua cổ mình, hai tay hắn xốc hai chân của Lương Khất lên người mình, Lương Khất không hiểu chuyện gì, mắt lại không thấy, chỉ cảm nhận đột ngột bị người kéo qua nhấc lên, rồi một đạo ấm áp lan tỏa khắp lồng ngực, cả người hắn được áp lên bả vai rộng rai mà vững chắc.

"Chúng ta phải trốn mau quân triều đình tấn công tới đây rồi!"

"Yên Vương thất thủ bỏ trốn khiến quân triều đình càn quét khắp nơi rốt cuộc lại quét tới nơi hẻo lánh này. Huuynh từng là Trạng Nguyên lại thân ở Tề Vương nếu bị chúng bắt được sẽ bị gán tội cấu kết loạn phản." Lương Nhất cõng Lương Khất trên vai mò xuống một đường hầm được giấu dưới lớp đất cạnh giường.

Đây là con đường hầm hắn phát hiện khi đến đây, nhưng vì bận rộn chăm sóc huynh trưởng cũng chưa từng xuống thử, không biết là đã có sẵn hay do tên Đình Vân kia cẩn thận an bài.

Con đường hầm nhỏ hẹp, Lương Nhất vai cõng Lương Khất dù có gầy gò vẫn là một nam nhân nên gây không ít khó khăn, đất đá trong đường hầm lồi lõm cứng rắn, móng tay hắn như muốn tứa máu vì bám phải vạt đá nhọn nhưng hắn không thể dừng lại, bên trên vẫn còn vang tiếng đập cửa, hất đồ, lục xoát.

Lương Khất mặt tái nhợt ở trên lưng Lương Nhất y cảm nhận được sự ướt át của chiếc lưng kia, Lương Nhất mồ hôi tuông ra như suối.

"Tử huynh đệ, ngươi buông ta xuống ta tự leo được.."

"Hàm hồ, mắt huynh như vậy thấy gì mà leo! Yên vị trên lưng cho ta!"

Lương Nhất vừa mệt mỏi vừa tức giận người này sao lại không tin tưởng hắn đến vậy, cơ thể suy yếu, mắt không thấy đường vậy mà vẫn cố chấp không chấp nhận sự giúp đỡ của hắn.

Lương Khất bị Lương nhất mắng đến nản lòng, y giờ là một phế nhân còn cạnh mạnh làm gì. Vậy mà Lương Nhất lại an ủi hắn.

"Xin lỗi vì đã nổi nóng với huynh. Ta khỏe lắm, vác mười huynh leo trăm dặm núi còn được, huynh đừng lo."

Cái người này, sao lại bao dung y đến vậy.

Lương Khất hai tay vòng qua cổ người kia, cảm nhận được từng đợt mồ hôi rơi từ trên cằm, từ xương gò má của hắn chạy xuống cổ thấm qua tay áo y. Vậy mà người kia không hề than một tiếng. Cái động này rốt cuộc dài đến đâu. Cho đến khi Lương Nhất cảm giác chân bước hụt vào khoảng không, hắn kinh hãi rụt nhanh chân về đặt lại chỗ cũ, ngón tay đã bật móng vì đột ngột bám mạnh vào vách đá. Phía trên có tiếng cậy gốc mạnh xuống đất.

Lương Khất hốt hoảng: "Bọn chúng có lẽ sắp phát hiện ra đường hầm!" Bàn tay Lương Khất vô thức bấu chặt vài lớp áo vải thô sần sùi của người cõng mình, như cảm nhận được sự lo lắng bất an của y mà người đó lại đưa tay vỗ vỗ nhẹ nhẹ mu bàn tay y, cố tình cách một lớp vải tay áo mỏng trấn an y. Lời bên tai khàn khàn khó nghe lại Lương Khất lúc này lại cảm thấy chất giọng đó thật ra rất nhỏ nhẹ dịu dàng.

"Đừng lo! Đệ sẽ không để chúng bắt được chúng ta.." Nói rồi, một tay nắm lấy cổ tay Lương Khất, tay kia nắm chặt vách đá, khủy tay ấn mạnh vào thành đá gồ ghề mượn lực xoay người trên vai qua, ôm chặt lấy vào lòng, rồi dứt khoát nhảy xuống.

Lương Khất vừa được trấn an lại một phen hốt hoảng, nhưng tất cả xảy ra nhanh qua y chỉ cảm thấy nhiệt độ ấm áp từ lồng ngực người nọ chạm lồng ngực y lần tỏa nhẹ nhàng lại bảo trùm cả cơ thể y, vòng tay mạnh mẽ hữu lực bao lấy lấy y, xiết chặt y như hận không thể dung hòa thể xác của cả hai làm một.

Lương Khất có thể cảm thấy gió xiết qua từng kẽ tóc y, xen qua từng ngón tay người kia, nghe thấy được tiếng xé rách của thớ vải vì quẹt qua những mảnh đá, cảm nhận được nhịp thở gia tốc của người đang ôm chặt bảo hộ mình. Hơi thở lạnh giá quen thuộc lại đầy xa lạ.

RẦM!

"Ư!"

Lương Khất và Lương Nhất đồng loạt ôm nhau rơi xuống, lại như bên dưới đất có lót một đóng rơm nhỏ, chứng tỏ người làm hầm đã tính toán kỹ lưỡng nên họ ngoài cảm giác ê ẩm thì cũng không đau đớn gì. Nhưng Lương Nhất như phản xạ có điều kiện vội vã tách người ra, hai tay sờ soạng khắp người Lương Khất lo lắng hỏi

"Huynh không sao chứ? Có bị thương chỗ nào không?" Sau đó hắn giựt mình vì sực nhớ Lương Khất không thích người khác thân cận quá mức.

"Ta không sao. Đa tạ ngươi bảo hộ ta."

"Là.. chức trách, chức trách đừng khách sáo." Lương Nhất hiếm có lúng túng tìm lời ngụy biện cho hành vi lo lắng thái quá cùng sờ soạng chưa xin phép lúc nãy của hắn.

"Ta.. chúng ta mau chạy tiếp nếu không bọn chúng tìm được xuống đây sẽ không kịp."

Vừa nói tay lại tiếp tục nắm lấy tay Lương Khất định kéo qua, Lương Nhất định tiếp tục cõng huynh trưởng của mình, nhưng không ngờ do hắn vận động mạnh làm vết thương nơi bả vai lúc nãy bị đã cứ nứt dài ra khiến hắn không kiềm được rên lên một tiếng. Lương Khất giật mình.

"Ngươi lúc nãy bị đá quệt phải?"

"Đệ không sao.. Mau chúng ta mau rời khỏi đây." Phía trên tiếng động ngày càng to. Chắc là tiếng phá cửa hầm. Lương Nhất bất chấp sự phản đối của Lương Khất một lần nữa cõng y trên vai. Nằm áp trên vai Lương Nhất y cảm tưởng mình như tảng đá đè nặng trên vai hắn nặng nề và vô dụng. Mùi rỉ sắt của máu tươi thoang thoảng y biết rõ ràng người này bị thương lại không lưu tâm bản thân mà một mực bảo hộ y. Tâm can y đau đớn. Tại sao từng người từng người đều vì y mà trả giá còn bản thân y lại vô dụng mặc người bài bố đến thế.

Lương Nhất không biết tâm trạng người trên lưng mình. Hắn vừa cõng y vừa quan sát xung quanh. Thì ra dưới con đường hầm là đường thông ra sau núi nhà hắn. Nơi đó có khá nhiều hang động mà lúc trước hắn từng cùng đám thợ săn thường dùng làm nơi trú lại qua đêm. Hi vọng hắn kịp kiếm được hang nào kín đáo có thể trốn trước khi bọn lính tìm đến. Bên ngoài trời bắt đầu tối dần, sắc trời không được tốt, lại kéo mây đen. Lương Nhất vừa đỡ Lương Khất chạy vừa nhìn trời lo lắng, Lương Khất mới tỉnh dậy cơ thể cực suy yếu nếu không nhanh chóng kiếm được hang động đến lúc đổ mưa sẽ nhiễm phong hàn.

"Ta.. Tử huynh đệ hay ngươi cứ mặc ta chạy đi. Ta dù gì cũng từng là quan, hoàng đế anh minh sẽ không khó dễ ta."

"Huynh.. huynh ngủ mấy năm liền nên không biết thời thế thay đổi thiên đạo cũng thay đổi. Hoàng đế bây giờ không còn anh minh thần võ của lúc trước, gã ta giờ là hôn quân, là bạo quân giết người không đạo lý của An Việt Quốc này!"

Lương Nhất rất mệt, hắn vừa bị thương vừa đỡ người chạy lại xót người trong lòng quá lương thiện đến hồ đồ. Sao có thể nghĩ rằng hắn cso thể bỏ y lại giữa đám hùm lang dạ sói kia.

Lương Khất bị dạy dỗ chỉ có thể im lặng mà bám chặt tay Lương Nhất chạy theo bước chân hắn. Nhưng không may trước khi họ tìm được hang động trời đã bắt đầu tí tách. Lương Nhất vội vã đặt người xuống đất còn mình dứt khoát cởi áo ngoài trùm kín từ đầu đến vài Lương Khất, Lương Khất mắt đã mù mờ bỗng bị một màn che phủ tối tăm.

"Trời sắp mưa người huynh suy yẻus nếu nhiễm phong hàn thì nửa cái mạng của huynh Hà đại phu cũng đành bó tay." Nói rồi lần này bế xốc Lương Khất lên chôn chặt trong lồng ngực mình. Lương Khất hoảng hồn khi mũi y cơ hồ chạm vào da thịt nóng bổng của người nọ. Lương Nhất thường ngày luyện tập và làm việc chỉ mặc một lớp áo vải thô bên ngoài giờ phút này cơ ngực dày chắc lộ ra, từng hàng nước chảy dài giữa khe ngực thỉnh thoảng lại nảy lên theo độ hô hấp dồn dập vì mệt mỏi của hắn. Lương Khất bị nhiệt độ cơ thể của người nọ tựa hồ hun y cháy bỏng, khí tức vừa quen thuộc vừa lạ lắm mơ hồ không chân thật chỉ có tiếng tim người đập bang bang là rõ ràng xoáy động màng tai y. Cơ thể gầy yếu bất chợt run lên, cánh tay Lương Nhất càng xiết chặt hơn hận không thể nhận lấy toàn bộ nước mưache chắn cho người trong lòng.

Mưa ào ào như trút nước. Bước chân Lương Nhất vội vã, có phải vì có cớ chân chính ôm người hãm sâu trong ngực mình mà hắn như có sức lực chín trâu mười bò chạy nước rút thật nhanh, cơ hồ người trong tay chỉ là bông là mây nhẹ bỡn là êm ái, cả vết thương bị nước gột rửa đến tái trắng mà hắn cũng không có cảm giác gì. Mấy sao một lúc sau dựa theo trí nhớ Lương Nhất đã tìm được hang động phủ sâu dưới lớp cỏ cây ngụy trang.

Hang đá không hơi hẹp nhưng được cái sâu, bên ngoài phủ lá sẽ không dễ chú ý. Lương Nhất đỡ Lương Khất ngồi dựa vào tảng đá, rồi tự mình ngồi bệt xuống đất thở hổn hển. Đời hắn từ khi tỉnh dậy chưa bao giờ chật vật thế này. Cho dù mấy năm nay có chăm chỉ luyện tập cũng không thể phục hồi sức khỏe hoàn toàn như lúc trước.

"Tử huynh đệ vết thương của ngươi.." Lương Khất kéo tấm áo vải thô phủ mình xuống, hàng động hơi ấm ủ lạnh lẽo, nhưng y lo cho người kia hơn. Âm thanh êm nhẹ trong hang động lại hơi vang dội động đến tâm can Lương Nhất. Từ trước đến nay hắn chưa từng nhận được sự quan tâm mà hắn luôn ao ước, nay đột ngột nhận quá nhiêù trong phút chốc lại sợ hãi lo lắng. Hắn sợ lúc này tất cả lại chỉ là mộng ảo mà vảy Bạch Long ban cho như lúc trước cơ hồ giả dối lại sinh động.

"Không sao chỉ là vết quệt nhẹ, bầm tí thôi không chạm đến da thịt huynh đừng lo."

Lương Khất biết rõ hắn qua loa trốn tránh càng muốn xem xét chỗ bị quẹt nhưng bị Lương Nahất từ chối lại còn cười giỡn nói đùa không sao chỉ cần huynh để yên không nháo cho hắn nghỉ ngơi một chút là được. Lương Khất thấy tâm mình bị trêu chọc thì giận dỗi quyết định nhắm mắt nghỉ ngơi. Trong hang hơi tối, Lương Khất vốn thấy bóng lờ mờ nay triệt để khỏi thấy luôn.

Lương Nhất nghỉ mệt xong thì đứng dậy mầy mò kiếm củi khô bắt lửa. Quần áo cả hai đều ướt sũng nếu không hông khô sẽ dễ nhiễm lạnh. Lúc trước vì kiếm thêm thu nhập hắn theo đám thợ săn trong thôn vô rừng học săn thú, cũng học theo họ trữ ít đồ ở một số hang trú đêm phòng ngừa khi xui xẻo gặp nạn, vậy mà giờ xem ra đúng là cứu huynh đệ bọn hắn một mạng.

"Đây là hang ta dùng để trú khi đi săn thú khá an toàn huynh đừng lo." Hắn nói mang theo chất giọng đầy tự hào có vẻ trẻ con tranh công, Lương Khất mệt mỏi nghe vào cũng có ý cười. Y bỗng mong mau chóng hồi phục để có thể nhìn thấy cái người bất chấp tính mạng cũng không bỏ rơi y đến tột cùng có bao nhiêu cố chấp với nhiệm vụ của mình trông ra sao. Một chút già dặn lại một chút trẻ con?

Lửa được đánh lên chẳng mấy chốc trong hang vốn hơi u tối lại bừng sáng ánh lửa, hơi nóng lan tỏa cả một vùng chật hẹp ấm áp. Lương Khất bỗng nheo mày, y như lờ mờ thấy được ánh sáng hồng đỏ phất phơ, lại mờ nhạt ánh vàng bập bùng, Lương Khất đưa tay dụi mắt, có lẽ không bao lâu sau y sẽ phục hồi nhanh thôi, nghĩ đến đây trong lòng Lương Khất dấy lên sự thấp thỏm mong chờ.

"Chết rồi!" Lương Nhất đột nhiên la lên nhưng sực nhớ tới điều quan trọng.

"Có chuyện gì sao?" Lương Khất quay qua theo tiêng động lo lắng hỏi.

"Không.. không có gì, ta sực nhớ đi gấp không kịp lấy ngân lượng. Trong tui chỉ còn vài đồng lẻ.. Hài.." Lương Nhất một bộ thở dài, tiếc nuối khiến Lương Khất phì cười: "Thôi tiền tài là vật ngoài thân, hai ta giữ được mạng là may rồi, có khi bọn chúng chủ yếu tìm người chắc cũng không lục xoát ngăn hộc đâu."

"Huynh nói đúng.." Lương Nhất cười trừ cho qua. Thật ra hắn hốt hoảng vì lúc này chạy trốn gấp gáp mà quên mang theo thuốc cho huynh trưởng. Giờ lại không thể quay lại lấy, không biết khi nào bọn lính mới rút. Nghĩ rồi, hắn nhìn cổ tay mình, nơi cổ tay trái băng lớp vải đen dày tựa như bao cổ tay bình thường, nhưng khi hắn gỡ ra trên lớp cổ tay có mảng trắng ngàn cách biệt là chằng hà chi chít vết sẹo mới cũ. Lương Nhất lủi ra xa một góc không muốn ảnh hưởng đến Lương Khất nghỉ ngơi, lại lấy một cái bát nhỏ trong đống đồ trữ, lấy tay áo lau sạch, rồi cầm dao nhỏ hay vắt bên hông theo thói quen cứa nhẹ một đường. Mùi máu tươi ngon ngọt xộc lên, phut chốc nồng đậm đầy mê hoặc.

Lương Khất nhíu mày vì mùi tanh nồng đánh thức. Từ khi y tỉnh dậy không thấy đường thì các giác quan khác cũng nhạy hơn. Mùi tanh càng lúc càng gần, cho đến khi nó xộc vào trong mũi, làn nước hơi sệch chạm nhẹ vào môi y. Đôi môi tái nhợt bất ngờ bị nhuộm đỏ, đầy ma mị và mê hoặc.

"Thuốc! Huynh mau uống thuốc!" Giọng Tử hộ vệ càng khàn hơn.

Mùi thuốc tanh nồng đậm vị máu này là thuốc sao?

"Đây là thuốc? Không đúng ngươi đừng gạt ta!" Lương Khất đẩy chén nước tanh nồng đầy nghi hoặc chất vấn.

"Thuốc đắng dã tật.. Huynh đừng lo lắng ta sẽ không hại huynh, mau uống." Giờ giọng khàn đục đầy mệt mỏi, Lương Nhất cố ép chén thuốc về phía môi Lương Khất. Lương Khất hốt hoảng rõ ràng mùi vị thuốc trước kia hắn uống không phải như vậy. Dư âm ngọt ngào đậm đà của vị thuốc lúc sáng khác hẳn sự tăng nồng khó chịu lúc này. Đây rõ ràng không phải là thuốc.

Là máu. Mùi máu tươi đậm đà nồng nàn như mùi máu trên vai người nọ. Tại sao? Rõ ràng là máu hắn. Tại sao lại bắt y uống máu hắn.

Chén thuốc càng quyết liệt ép tới, nhưng giọng người cầm chén cơ hồ run rẩy năn nỉ. "Huynh không thể bỏ lỡ một đợt thuốc nào. Xin huynh uống đi."

Lương Nhất nắm lấy cằm huynh trưởng mình cường ép cạy mở khớp hàm tiếp nhận một lượng chất sệt từ khoang miệng mình đẩy quá. Đôi mắt vốn không tiêu cự này lại sững sờ kinh hãi tụ lại tại một điểm đen. Nước thuốc tanh nồng khó khăn trôi xuống cuống họng bị cưỡng chế nuốt xuống một cách đau đớn.

BANG!

Một cái tát cơ hồ in dấu trên khuôn mặt tuấn lãng lại tái nhợt.

"Ngươi.. Khốn.." Lương Khất run rẩy trong sợ hãi, nỗi sợ hãi quen thuộc sộc vào ngục phũ ngũ tạng. Nhưng y chưa kịp nói hết câu người kia đã run rẩy tự như cẩu nhỏ bị người đánh tan nát bi thương.

"Ca.. xin lỗi.." Câu chưa thốt ra hết Lương Khất đã sững sờ cảm thấy một đường trượt dài kéo lấy bả vai hắn rơi xuống khoảng không đen tối.

RẦM!

Người phía trước mắt y vừa cường ngạnh vừa yếu ớt khuôn mặt tái nhợt mà suy yếu đã ngã ập xuống nền đất lạnh lẽo thô ráp.

Lương Nhất mệt mỏi vì chạy trốn, lại đau đớn vì bị thương cơ hồ không còn sức chống chọi này lại mất một lượng máu lớn đã triệt để rút đi sức lực của bản thân mà ngã vật xuống đất. Lương Khất chấn động. Y nghe tiếng tim mình vỡ nát. Trước mắt vốn là mây mù u ám, xung quanh là khí lạnh bảo trùm này lại phủ đầy ánh lửa ấm áp đó người kia mang đến.

"Tử đệ? Tử đệ.. Ngươi.." Y quỳ sụp xuống sờ soạng cơ thể đang có rúm dưới nền đất, cơ thể săn chắc khoẻ mạnh nay lại đang run rẩy không ngừng. Lương Khất tựa hồ sụp đổ, y sợ hãi. Không được, ngươi không thể xảy ra chuyện gì. Lương Khất từ khi tỉnh lại cơ hồ được chăm sóc được bảo hộ quá kỹ lưỡng khiến y vô thức ỷ lại người này. Người này mạnh mẽ như thế, cường hãng quyết tuyệt trong mọi chuyện nhưng lại dịu dàng nhu hòa với y. Y đã dần quen với sự bảo hộ của hắn. Dựa dẫm vào hắn.

"Ngươi không thể có chuyện gì. Ngươi mau tỉnh. Ngươi.." Đừng xảy ra chuyện gì, đừng bỏ ta một mình. Ta rất sợ, bóng tối u ám, chỉ có hơi thở dồn dập bị âm thanh mưa rào xói đất đè nát.

Là y mắt mù tâm cũng mù không thấy được sự thật trước mặt. Là y cố chấp để uất hận che lấp. Tất cả chân tình của người nọ đã bị y cố tình bác bỏ, thậm chí dẫm đạp trong mơ hồ đã nát bấy.

"Xin ngươi tỉnh dậy đệ đệ ta cầu xin ngươi.."

Người trong lòng y lạnh lẽo như ngàn giọt mưa rơi ngoài kia.

Trước/55Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Đấu Phá Thương Khung Chi Vô Thượng Chi Cảnh