Saved Font

Trước/55Sau

[Bạch Long Chi Ước Hệ Liệt]Thiếu Gia Nhà Họ Lương

C35: Máu

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Lương Nhất mơ một giấc mơ.

Trong mơ hắn thấy huynh trưởng của mình lúc nhỏ. Huynh trưởng ngồi dưới gốc anh đào, ánh nắng mơ hồ xuyên qua thân hình trẻ con gầy gầy trắng trắng, hắn nheo mắt nhìn, khuôn mặt huynh trưởng thoáng chút không rõ ràng, nhưng làn da bạch sứ lắm lem bùn đất vẫn cứ khắc sâu trong mắt hắn. Huynh trưởng nhỏ bé của hắn đầy tủi thân mà cúi đầu mân mê vạt áo rách rưới, hắn nghĩ chắc lại bị kẻ khác bắt nạt rồi.

Lương Nhất nhíu mày khó chịu, bây giờ hắn đã lớn, không còn là đứa trẻ ốm yếu bệnh tật lúc trước, dù là trong mơ hắn cũng sẽ không để ai bắt nạt huynh ấy. Vì thế, hắn vội vàng chạy tới, hắn muốn ôm lấy thân hình nhỏ gầy, vuốt ve xoa dịu khuôn mặt đầy ủy khuất kia, nhưng hắn dù cố gắng dang rộng bước chân, cố chạy bước lớn nhưng vẫn không thể nhanh chóng đến được chỗ huynh trưởng, cho đến khi huynh trưởng dụi đôi mắt hồng ướt át, phủi vạt áo đầy bụi bẩn, chống người đứng dậy rời đi tán anh đào, hắn hốt hoảng đưa tay muốn với tới thân ảnh nhỏ gầy kia. Nhưng phía trước hắn lại là bàn tay múp míp, đôi chân mũi mĩu, hắn kinh hãi sờ soạng khắp người, một thân hình to lớn nặng nề khiến hắn không nhúc nhích được, hắn cắn răng hận không thể dùng hai tay đánh tan khối mỡ thừa vô dụng trên người. Huynh trưởng phía trước không với tới được lại quay đầu như phát hiện ra hắn, lại trừng một đôi mắt ướt làm một cái khẩu hình.

A!

Lương Nhất trừng mắt mở to trong kinh hoảng, một mảng hắc ám bao trùm, mồ hôi trên trán đầm đìa, mở ra đôi môi bị mình cắn rách trong mơ, hắn thở dài một phen hoảng hồn. Lại là giấc mơ đó. Hắn luôn nhớ rõ lời chán ghét của ca ca khi đó, cũng vì nó mà hắn đã cố gắng bao nhiêu, từ một đứa trẻ yếu ớt béo núc thành một anh tuấn thiếu niên quang minh rạng rỡ, cuối cùng huynh ấy vẫn không nhìn hắn. Nhưng hắn cố chấp vẫn luôn nhìn huynh ấy, nhìn bóng lưng đơn bạc lạnh lẽo, nhìn đến tận xuyên qua tấc da cơ thể nóng ấm, xuyên qua hơi thở nặng nề cấm dục đến mê loạn.

Lương Nhất rùng mình, đôi mắt vốn mở to dần thích ứng với bóng tối lại cảm nhận được một tia ánh sáng bất minh, nhiệt độ hỗn loạn. Hắn cảm nhận được chân thật da thịt cận kề da thịt, hô hấp của hắn xen lẫn với người khác trong tối tăm quấn lấy nhau.

Nhiệt độ cơ thể xuyên qua làn da truyền tới đáy lòng hắn.

Lương Nhất mắt mở to gần như trừng ra không dám chớp lấy một cái tham lam nuốt hết hình ảnh kiều mỹ mờ ám trước mắt khiến bụng dưới của hắn không ngừng phấn chấn. Khó khăn lắm hắn mới nuốt khí tịnh tâm. Đến khi mắt hắn thích nghi hoàn toàn với bóng tối hắn thấy rõ cơ thể gầy gò trắng nõn quen thuộc đã được dưỡng ra một tí da thịt, mềm mại ấm áp. Cơ thể mà hắn đã quen thuộc đến nhắm mắt cũng có thể tự an ủi trong đêm tối.

Lương Nhất phút chốc hoảng hồn như từ trong mơ kéo về hiện thực. Hắn vẫn còn mơ? Là giấc mộng xuân kiều diễm sao? Nếu không sao hắn lại có thể nhìn thấy da thịt trắng nõn cùng hai điểm hồng anh nho nhỏ mập mờ trong bóng tối, lại có thể cảm thụ một luồng ấm áp phả trên đỉnh đầu mình. Lương Nhất hô hấp như ngưng trệ. Hắn sợ chỉ một hơi thở nhẹ sẽ đánh thức giấc mộng này tựa như hồ điệp rũ cánh trong sương.

Cont https://dembuon/threads/bach-long-chi-uoc-he-liet-thieu-gia-nha-ho-luong-hac-mieu-dai-nhan.32711/page-2

Trước/55Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Cái Thế Thần Y