Saved Font

Trước/55Sau

[Bạch Long Chi Ước Hệ Liệt]Thiếu Gia Nhà Họ Lương

C4-Nhậm Chức

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Trời đã sập tối.

Hoàng cung rộng lớn, im lìm bốn phía, thỉnh thoảng lại nghe tiếng bước chân đều đặn bước đều của hàng thị vệ đi tuần.

Ánh sáng từ những dãy lồng đèn phập phồng lúc chớp lúc nhoáng, tựa như đua theo nhịp điệu của gió.

Cánh cửa bộ nội vụ vẫn mở. Bên trong đèn đuốc sáng rực. Thỉnh thoảng bị gió thổi tắt, lại được hai tiểu thái giám thay nhau châm lại, quyết không để một ngọn nào tắt. Những bóng áo quan triều ẩn ẩn mờ nhạt trên lớp giấy cửa sổ lại đua nhau chạy loạn, thỉnh thoảng vang lên tiếng gọi nhau í ới: "Sai! Chỗ này sai rồi!", "Nhanh! Cái sơ đồ kia khi nào chú (ghi chú) xong?", "Trời, nhanh lên!"..

Bộ nội vụ lúc nào cũng náo nhiệt như vậy.

Lương Khất nhíu mày, một tay cầm chặt cán bút khoanh tròn số liệu vừa phát hiện sai, tay kia xoa xoa tâm mi. Hắn thật không ngờ ngày đầu nhậm chức lại quá nhiều việc như thế. Cho dù công việc của hắn chỉ là tìm hiểu một số tư liệu cũ để quen việc, nhưng không ngờ khi đọc kỹ lại phát hiện ra sai sót. Hắn báo cáo với cấp trên thì được cấp trên quăng cho thêm một mớ số liệu khác để rà soát lại. Việc này kéo theo cả Đình Vân và tên Hoàng Hoa kia vào cùng. À.. Đình Vân thì không nói, vị mỹ thiếu niên này vui vẻ không so đo, nhưng còn tên Hoàng Hoa kia thì nhìn hắn như kẻ thù, hắn cũng đâu có muốn ôm việc nên mặc kệ ánh mắt đầy lực sát thương kia.

Thật là một ngày mệt mỏi, đến nỗi bản thân cũng không muốn ăn gì. Sau khi tạm ổn số liệu là bữa cơm nhạt nhẽo giữa các tân quan và quan cũ. Các tân quan sẽ vừa ăn vừa tán gẫu về chức vụ mình đảm nhiệm đồng thời thỉnh giáo các vị cựu thần.

Hoa viên trước cửa bộ nội vụ không tệ. Sơn giả choáng trời, cao vút, hùng vĩ lại bị những dây leo quấn quanh như hàng trăm con rắn nhỏ và dài, đầy màu sắc lượn lờ uốn éo chui vào từng ngóc ngách liếp láp không chừa một chút khe hở nào cho vị sơn giả huynh này. Bên dưới là một hồ nước không lớn, chỉ vòng kín một nửa chân hòn giả sơn, trong hồ cũng chỉ có cá nhỏ bơi lượn dưới những tán bèo trôi nổi. Một chiếc bàn dài được xếp đầy những món mỹ vị thập sắc. Các viên quan ngồi cùng nhau, thứ tự như theo một quy chế có sẵn, được phân định theo cấp bậc phẩm hàm.

Thức ăn ngự thiện phong phú đa màu, nhưng Lương Khất cũng không thể nuốt trôi mỹ vị ấy.

Hắn tuy không muốn làm một tảng băng cô lập nhưng bản tính ít giao tiếp lại chưa từng ngồi ăn như vậy với nhiều người nên vẫn khiến hắn ngượng ngập, cũng may hắn vẫn có thể nói chuyện được với vị mỹ nam Bảng Nhãn kia mà đa phần là người ta bắt chuyện với hắn.

Lương Khất, hắn- Người ta hỏi sẽ trả lời, thỉnh thoảng hắn cũng không tiếc nở một nụ cười nhẹ với đối phương, tay chậm rãi khoáy muỗng trong bát, nếm ít canh, nhai ít cơm, một vẻ bình đạm phong vân, nhưng trong tâm hắn thật chỉ muốn về phủ nghỉ ngơi.

"Tiểu đệ là người biên giới Linh Câu." Đình Vân vừa cười, vừa cầm chén rượu nhỏ đưa về phía Lương Khất như mởi mà nói. Giọng nói trầm bổng, nhẹ nhàng như có như không. Như một lời giới thiệu bâng quơ lại như một hồi nhớ nhung nơi xuất xứ xa xôi của mình.

"Nơi đó năm năm trước chiến sự liên miên, bây giờ tuy hòa bình nhưng là nơi biên cảnh thật không ngờ lại tạo ra được một Bảng Nhãn xuất chúng thế này." Lương Khất tay đưa chén rượu hướng về Đình Vân như đáp mời, trong nói vẫn là kinh ngạc không thôi. Hắn lại cảm thán, thật không ngờ nơi biên giới khô cằn chiến sự liên miên, tuy giờ đã hòa bình, nhưng vẫn là nơi không yên ổn, vốn tưởng chỉ tạo ra được bọn võ biền không ngờ lại có một thiếu niên tuấn mỹ tài hoa.

Đình Vân nhấp một ngụm trà nhỏ, nở một nụ cười dịu dàng, y cũng không giấu giếm xuất thân của mình. Một thư sinh sống nơi biên thành không dễ dàng, thân sinh mất khi giặc tấn thành, huynh cả hy sinh trên chiến trường, một thư sinh tay yếu văn nhược, có thể sống sót qua chiến tranh, lại một lòng cầu học thật không dễ dàng gì:

"Cũng may hoàng thượng anh minh đã đuổi bọn Nam Kha bình định biên giới, giúp cuộc sống Linh Câu dần ổn định phát triển, lại thúc đẩy thi cử cả nước không phân biệt vùng miền, nên tại hạ mới có cơ hội thi học, hy vọng có thể báo đáp ân thánh."

Một thanh niên dịu dàng như nước, sinh trưởng ở chốn biên hoang lại nhiệt tình kết giao khiến Lương Khất cảm thấy bồi hồi, giống như nhìn thấy trước mắt hình ảnh đơn độc của gã lúc thiếu thời cô độc trong thư phòng tăm tối bất ngờ mở cửa bước ra biệt viện tràn ngập nắng và nụ cười của vị mỹ nam kia.

Bữa ăn cũng nhẹ nhàng trôi qua.

Hắn một lúc đã quên đi khó chịu hoang đường đêm qua, quên đi sự ngượng ngập giao tiếp của bản thân, bình thản trò chuyện với người bạn đầu tiên hắn kết giao. Hắn nghĩ quan trường như chiến trường, thật phải trân trọng khoảng khắc vô ưu trước mắt.

Kết thúc bữa ăn giao lưu, Lương Khất vui vẻ cáo từ Đình Vân cũng như các vị quan khác. Nhưng hắn tiếc cũng không cho tên Hoàng Hoa kia một cái gật đầu chào, vì gã từ đầu đến cuối bữa cứ nhìn hắn chăm chăm, đôi mắt sát ý lạnh lẽo. Đình Vân thì cười khổ, nghiêng đầu, nhẹ giọng vào tai hắn "Huynh sao lại kết thù trên quan trường sớm vậy?". Hắn cười khổ, rồi vái tay chào tạm biệt.

Hắn rời đi. Hoàng Hoa vẫn đứng đó nhíu mày, hừ mạnh một tiếng, cố ý khiến cho hắn nghe được sự bất mãn của gã.

Hắn mặc kệ. Kêu kiệu gia đã chờ sẵn ngoài điện rồi hồi phủ.

Đường về càng gần, hắn lại bắt đầu căng thẳng.

Phòng hắn phải qua biệt viện nơi đệ hắn ở.

Hắn đi thật nhanh, muốn mau chóng tranh xa nơi căn phòng của đệ đệ hắn, căn phòng luôn thắp đèn.

Bản thân chỉ muốn tránh xa căn phòng đó, và sẽ xem mọi chuyện tối qua thực chỉ là một giấc mơ, hay âm hồn đệ đệ hắn vẫn sẽ lởn vởn trong căn phòng ấy chỉ là tưởng tượng hoang đường của hắn. Nhưng dường như có cái gì đó như lực hấp dẫn quấn lấy chân hắn, níu kéo, thúc giục, lại đùn đầy hắn, khiến chân hắn lại tự động bước đến phòng đệ ấy.

Là hiệu ứng của vảy Bạch Long quá lớn sao. Hắn không thoát được sự ràng buộc của đệ đệ hắn sao. Tay cũng tự động đẩy cửa phòng. Nhìn thấy đệ đệ hắn vẫn nằm ngay ngắn trên giường, gương mặt vẫn không huyết sắc, cứ như một thi thể lạnh lẽo biết hô hấp. Hắn cười gằng, dù cố cách mấy hắn vẫn không thể chống lại sự lôi kéo kia:

"Có phải vảy Bạch Long xui khiến hắn đến đây."

"Đệ đệ, hôm nay ta đã thay đệ lên triều nhậm chức." Hắn từ tốn bước lại gần bên giường của Lương Nhất. Người vẫn nằm yên tĩnh, hô hấp nhợt nhạt.

"Dù hiện chỉ là ngũ phẩm nhưng ta sẽ thay đệ từng bước bước đến quan vị nhất phẩm. À tên huynh đệ chí giao của đệ Hoàng Hoa cũng đỗ Thám Hoa phong thất phẩm. Ta thật không ngờ một kẻ tính tình không ra gì như đệ lại có một tên huynh đệ tốt đến vậy. Tốt đến mức vừa nhìn thấy ta y đã muốn giết ta... Ha Ha..." Lương Khất không ngờ hắn lại có ngày kể chuyện trên trời dưới đất thế này với đệ đệ mình. Nhưng chỉ có một mình hắn nói, đệ hắn chỉ có thể nằm im mà lắng nghe.

Trước/55Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Sủng Thê Tận Xương: Thần Bí Lão Công Có Điểm Hư