Saved Font

Trước/55Sau

[Bạch Long Chi Ước Hệ Liệt]Thiếu Gia Nhà Họ Lương

C5-Hương Cẩm Lan

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Trời đã sập tối, Lương Khất nhíu mày, đưa tay xoa xoa tâm mi, hắn thật không ngờ ngày đầu nhậm chức lại quá nhiều việc như thế. Lại còn tên Hoàng Hoa kia luôn cố tình gây sự với hắn. Thật là một ngày mệt mỏi, đến nổi bản thân cũng không muốn ăn gì, bữa cơm nhạt nhẽo giữa các tân quan và quan cũ, các tân quan sẽ vừa ăn vừa tán gẫu về chức vụ mình đảm nhiệm đồng thời thỉnh giáo các vị cựu thần.

Thức ăn ngự thiện phong phú đa màu, nhưng Lương Khất cũng không thể nuốt trôi mỹ vị ấy.

Hắn tuy không muốn làm một tảng băng cô lập nhưng bản tính ít giao tiếp lại chưa từng ngồi ăn như vậy với nhiều người nên vẫn khiến hắn ngượng ngập, cũng may hắn vẫn có thể nói chuyện được với vị mỹ nam Bãn nhãn kia mà đa phần là người ta bắt chuyện với hắn.

Lương Khất, hắn -người ta hỏi sẽ trả lời, thỉnh thoảng hắn cũng không tiếc nở một nụ cười nhẹ với đối phương, tay chậm rãi khoáy muỗng trong bát, nếm ít canh, nhai ít cơm, nhưng trong tâm hắn thật chỉ muốn về phủ nghỉ ngơi.

-Vân huynh là người biên giới Linh Câu?

-Nơi đó năm năm trước chiến sự liên miên, bây giờ tuy hòa bình nhưng là nơi biên cảnh thật không ngờ lại tạo ra được một Bản nhãn.

Lương Khất kinh ngạc, rồi lại cảm thán, thật không ngờ nơi biên giới khô cằn chiến sự liên miên, tuy giờ đã hòa bình, nhưng vẫn là nơi không yên ổn, vốn tưởng chỉ tạo ra được bọn võ biền không ngờ lại có một Đình Vân tuấn mỹ tài hoa.

Đình Vân nhấp một ngụm trà nhỏ, nở một nụ cười dịu dàng, y cũng không giấu diếm xuất thân của mình. Một thư sinh sống nơi biên thành không dễ dàng, thân sinh mất khi giặc tấn thành, huynh cả hi sinh trên chiến trường, một thư sinh tay yếu văn nhược, có thể sống sót qua chiến tranh, lại một lòng cầu học thật không dễ dàng gì, "Cũng may hoàng thượng anh minh đã đuổi bọn Nam Kha bình định biên giới, giúp cuộc sống Linh Câu dần ổn định phát triển, lại thúc đẩy thi cử cả nước không phân biệt vùng miền, nên tại hạ mới có cơ hội thi học, hi vọng có thể báo đáp ân thánh.

Một thanh niên dịu dàng như nước sinh trưởng ở chốn biên hoang lại nhiệt tình kết giao khiến Lương Khất cảm thấy bồi hồi, giống như nhìn thấy trước mắt hình ảnh đơn độc của gã lúc thiếu thời cô độc trong thư phòng tăm tối bất ngờ mở cửa bước ra biệt viện tràn ngập nắng và nụ cười của vị mỹ nam kia. Bữa ăn cũng nhẹ nhàng trôi qua. Hắn một lúc đã quên đi khó chịu hoang đường đêm qua, quên đi sự ngượng ngập giao tiếp của bản thân, bình thản trò chuyện với người bạn đầu tiên hắn kết giao. Hắn nghĩ quan trường như chiến trường, thật phải trân trọng khoảng khắc vô ưu trước mắt.

Kết thúc bữa ăn giao lưu, Lương Khất vui vẻ cáo từ Đình Vân cũng như các vị quan khác. Nhưng hắn tiếc cũng không cho tên Hoàng Hoa kia một cái gật đầu chào, vì gã từ đầu đến cuối bữa cứ nhìn hắn chăm chăm, đôi mắt sát ý lạnh lẽo. Đình Vân thì cười khổ, nghiêng đầu, nhẹ giọng vào tai hắn "Huynh sao lại kết thù trên quan trường sớm vậy?". Hắn cười khổ, rồi vái tay chào tạm biệt.

Hắn rời đi. Hoàng Hoa vẫn đứng đó nhíu mày, hừ mạnh một tiếng, cố ý khiến cho hắn nghe được sự bất mãn của gã.

Hắn mặc kệ. Kêu kiệu gia đã chờ sẵn ngoài điện rồi hồi phủ.

Đường về càng gần, hắn lại bắt đầu căng thẳng.

Phòng hắn phải qua biệt viện nơi đệ hắn ở.

Hắn đi thật nhanh, muốn mau chóng tranh xa nơi căn phòng của đệ đệ hắn, căn phòng luôn thắp đèn.

Bản thân chỉ muốn tránh xa căn phòng đó, và sẽ xem mọi chuyện tối qua thực chỉ là một giấc mơ, hay âm hồn đệ đệ hắn vẫn sẽ lỡn vỡn trong căn phòng ấy chỉ là tưởng tượng hoang đường của hắn. Nhưng dường như có cái gì đó như lực hấp dẫn quấn lấy chân hắn, níu kéo, thúc giục, lại đùn đầy hắn, khiến chân hắn lại tự động bước đến phòng đệ ấy.

Là hiệu ứng của vảy Bạch Long quá lớn sao. Hắn không thoát được sự ràng buộc của đệ đệ hắn sao. Tay cũng tự động đẩy cửa phòng. Nhìn thấy đệ đệ hắn vẫn nằm ngay ngắn trên giường, gương mặt vẫn không huyết sắc, cứ như một thi thể lạnh lẽo biết hô hấp. Hắn cười gằn, dù cố cách mấy hắn vẫn không thể chống lại sự lôi kéo kia. "Có phải vảy Bạch Long xui khiến hắn đến đây".

-Đệ đệ, hôm nay ta đã thay đệ lên triều nhậm chức. – Hắn từ tốn bước lại gần bên giường của Lương Nhất. Người vẫn nằm yên tĩnh, hô hấp nhợt nhạt.

-Dù hiện chỉ là ngũ phẩm nhưng ta sẽ thay đệ từng bước bước đến quan vị nhất phẩm. À tên huynh đệ chí giao của đệ Hoàng Hoa cũng đỗ Thám Hoa phong thất phẩm. Ta thật không ngờ một kẻ tính tình không ra gì như đệ lại có một tên huynh đệ tốt đến vậy. Tốt đến mức vừa nhìn thấy ta y đã muốn giết ta...Ha Ha...-Lương Khất không ngờ hắn lại có ngày kể chuyện trên trời dưới đất thế này với đệ đệ mình. Nhưng chỉ có một mình hắn nói, đệ hắn chỉ có thể nằm im mà lắng nghe.

-Đại công tử, người vẫn chưa về phòng nghỉ ngơi sao?- một giọng nói trầm đục từ ngoài cửa tiến vào. Hải đại phu tay bê chậu nước, mở cửa phòng bước vào. Hải đại phu, dáng người không cao, nhưng cơ thể chắc chắn, có phần vạm vỡ, tuy chưa đến bốn mươi nhưng khuôn mặt cũng có vài nếp nhăn. Y là đại phu có tiếng được phụ thân hắn mời về chăm sóc chữa trị riêng cho đệ đệ hắn . Hải đại phu cuối đầu chào lễ với Lương Khất, Lương Khất gật đầu chào lại rồi đứng tránh một bên biết ý để Hải đại phu tiến đên rồi ngồi xuống cạnh giường Lương Nhất. Gã vén tay áo đệ đệ hắn nhẹ nhàng bắt mạch.. " Nhị công tử thật tội nghiệp, mới mấy hôm trước thân hình còn vạm vỡ, cánh tay săn chắc, nhưng giờ trông cậu ấy chỉ như một cành khô."

- Ngươi cứ chăm sóc đệ ấy, ta về phòng.- Xoay người bước đi, hắn cảm thấy khó chịu khi nhìn y từ tốn lau chùi cơ thể đệ đệ hắn, cứ như y đang vuốt ve đệ ấy vậy, có lẽ hắn suy nghĩ nhiều quá.

-Ta cứ tưởng ngài đến đây để lại làm điều ấy chứ?- Hải đại phu dừng lau, Lương Khất dừng đi, hắn quay lại nhíu mày khó chịu nhìn tên đại phu đang nhếch mép nhìn hắn cười đầy khó hiểu -"Ý ông là gì?"

-Ngày thường ngài với đệ đệ luôn khắc khẩu như lửa với nước, nhưng thật không ngờ khi đệ đệ mình lâm bệnh ngài lại có thể giở trò đồi bại ngay trước mặt đệ đệ mình như thế. –Hải đại phu đứng dậy tiến dần tới Lương Khất. Lương Khất cơ bản lùi dần về phía sau, da gà tầng lớp nổi lên, hắn cảm thấy cơ thể lạnh ngắt tâm trí hoảng sợ, chuyện này là sao? Hắn cơ hồ bất động bởi chất vấn của gã đại phu. Hôm qua hắn thực đã bị đệ đệ cưỡng hiếp, Hải đại phu đã thấy sao?. Nhưng đó chỉ là âm hồn của đệ đệ hắn, rõ ràng không ai thấy được...

Tiến dần về phía Lương Khất, Hải đại phu cảm thấy đắc ý, bất ngờ y đưa tay lên ấn mạnh thứ ở dưới hạ bộ của Lương Khất, thứ được che khuất dưới lớp quan phục dày dặn. "Hôm qua chẳng phải cậu đã một mình tự thỏa mãn tính dâm dục trước mặt đệ đệ của mình sao. Tiếc rằng đệ đệ của cậu chỉ có thể nằm yên một chỗ. Chỗ này của cậu đã thật sự thiếu thốn quá rồi ?."

–"A"-Lương Khất kêu lên một tiếng, bàn tay của Hải đại phu như có lực hút, ấn vào đỉnh huyệt của hắn, chất vải dày, khiến sự đụng chạm thô ráp làm hắn đau. "Đúng là chất giọng dâm đãng này. Hôm qua cậu một mình tự sờ mó, rên rỉ, đã khiến tôi ở bên ngoài sung sướng đến mức có thể một trận xuất ra." Hải đại phu gừng càng già càng cay đắc ý khi bắt được điểm mẫn cảm của vị đại thiếu gia cao ngạo. Hắn thật không ngờ vị đại thiếu gia trước giờ chưa bước chân xuân hoa kỹ viện, lại có sở thích thủ dâm trước đệ đệ của hắn.

Đêm qua gã vốn đến xem tình hình nhị công tử, nhưng chưa kịp bước vô phòng đã nghe được một vài tiếng động dâm mỹ. Vốn gã cảm thấy thật bệnh hoạn, nhưng càng nghe tiếng rên rỉ, càng nhìn thấy bàn tay tự vuốt ve mơn trớn cơ thể kia khiến gã đã dựng lên từ lúc nào, và tay cũng đã không ngừng sục sạo đến rỉ nước. Gã cảm thấy thèm khát cơ thể thiếu niên ấy. Nên đêm nay khi vừa thấy vị đại công tử băng cao thanh lãnh ấy, một màn dâm đãng đêm qua lại hiện ra trước mắt, khiến gã nhộn nhạo trong người. Gã cố gắng bình tĩnh, nhưng càng tiến gần người kia bản thân gã càng cảm thấy khó khống chế. Có gì đó nhàn nhạt, thoang thoảng thoáng qua từng kẽ lông trên lưng gã.

Gã không không chế được bộ vị bên dưới rồi.

Bản thân gã thê thiếp đầy đàn, nhưng chưa bao giờ chạm vào đàn ông, tuy vậy những ngón nghề bấm huyệt của gã cũng đã khiến cho các vị phu nhân của gã mỗi đêm phải rên lên sung sướng, thì làm cho hạ bộ một thiếu niên kích động không phải việc khó. Bàn tay thô ráp lần vào bên trong vạt áo, hạ dần xuống một bên không ngừng vuốt ve bên ngoài hạ bộ, tay kia luồn qua eo Lương Khất mà không ngừng sờ mò thứ bán cương của Lương Khất, gã khàn giọng "Có phải cậu cũng muốn được đệ đệ mình làm như vậy chăng?". –Lương Khất một phút cảm thấy mê mẫn, rồi giật mình đẩy mạnh Hải đại phu ra nhưng không được, hắn không ngờ tên đại phu này lại khỏe đến thế. Hông hắn bị gã kiềm chặt khiến hắn rít lên trong từng kẻ răng "Điên rồ! Ngươi đang nói quàng xiêng gì đó! Bỏ ta ra"

-À...ta tưởng cậu sẽ sung sướng tận hưởng chứ, đại thiếu gia cậu thật là dâm đãng a, cái đó của cậu quả thật có phản ứng rồi kìa. Chi bằng hãy để ta giúp cậu thỏa mãn, còn hơn là cái xác vô hồn kia...- Hải đại phu vừa nói, vừa ma xát nhanh hơn khiến cường dương của hắn càng lúc càng cương cứng. Thiếu niên hô hấp dồn dập, mồ hôi lạnh túa ra, mắt bắt đầu mơ mơ hồ hồ. Hải đại phu biết mình đang ở thế chủ động, gã bất chợt le lưỡi liếm lấy vành tai của Lương Khất "Vị trạng nguyên gia mới nhậm chức lại có sở thích kỳ quặc với đệ đệ quả là một tin đồn thú vị."

-Ngươi...nói bậy...- Lương Khất tai như ù lên, giọng chỉ có sự run rẩy, hắn thật không ngờ, có ngày lại bị uy hiếp bởi một tên đại phu . Hắn thật hối hận lẽ ra phải chăm sóc cơ thể tốt hơn, lẽ ra phải đi học võ trước khi dùi đầu vào đống kinh thư để giờ khiến hắn trở nên thật yếu ớt đến vô dụng.

-Cơ thể cậu có một mùi hương thật lạ, nhàn nhạt nhàn nhạt, nhưng lại xoáy sâu từng kẻ tơ trên người ta, khiến ta thật bức rức khó chịu. Nó khiến ta càng chạm vào cậu càng không thể kiềm hãm được, ta muốn đút nó vào bên trong cậu. –Vừa nói gã vừa cạ sát phần cương đại của mình vào giữa hai chân của Lương Khất, tay gã bóp chặt lấy mông hắn. Phần đầu đỉnh của Hải đại phu không kiềm được căng to lộ cả ra ngoài. Lương Khất mắt trợn lên, nhìn cái đỉnh đầu đen đúa to bảng ấy hắn cảm thấy buốn nôn, kinh tởm. Nhưng đầu ngực lại nóng lên, phần ma xát bên ngoài lớp quần ngày càng nóng, khiến hắn như không kiềm được cám dỗ, "A... ta muốn ngặm lấy cái đó của ngươi..."-Bắt chợt thốt lên, Lương Khất như bị thôi miên bởi cái đó của Hải quản gia, hắn như mất kiểm soát chính mình mà tay tự động nắm lấy phần cương đại của Hải quản gia. Hải đại phu nghe được sự rên rỉ dâm đãng ấy, mắt sáng lên, mừng rỡ, không ngờ bản thân lại nhanh chóng thu phục được Lương Khất, y vội vã tháo thắt lưng quần, muốn cỡi phăng những thứ vướng víu để dễ dàng tận hưởng"A... ta nói đúng mà trạng nguyên gia ngài thật là dâm đãng."

Bốp!

-Ai!- Hải đại phu đang trong cơn dâm loạn, bất chợt bị một cú sau đầu, gã choáng váng, máu sau đầu chảy ròng ròng, gã quay đầu ra sau hét lên, rồi hắn im bặc, kinh hãi, chiếc bình hoa vẫn còn dính máu của hắn lơ lửng trên không. "Bốp!" chiếc bình hoa một lần nữa đập mạnh vào giữa trán hắn rồi vỡ toang khiến hắn choáng váng, chưa kịp phản ứng lại thì bỗng nhiên một chiếc ghế từ từ bay lên muốn tấn công hắn tiếp. Gã hoảng sợ muốn hét lên, nhưng lời chưa kịp ra khỏi họng đã bị những thứ cứng rắn trong phòng lần lượt đập gã liên tiếp.

Lương Khất như từ trong dâm mộng choàng tĩnh, hắn hoảng sơ, hắn kinh hoàng thấy một màn trước mắt, gã đại phu vật vã dưới đất, máu me đầm đìa, cơ thể co rúm, gã bị mọi thứ trong phòng tấn công. Hải đại phu rõ ràng không thấy, nhưng Lương Khất lại thấy. Khuôn mặt như tu la, nghiến răng, trợn mắt, âm hồn Lương Nhất phất tay, những đồ vật từ tứ phía trong phòng không ngừng nhắc lên, rồi bay thẳng tới, nện từng đợt dã man lên người gã đại phu.

- Lương Nhất! Dừng tay ngươi muốn giết người sao. –Hải đại phu tay ôm đầu đầy máu kinh hãi khi Lương Khất nạt lớn về phía mảnh bình sứ sắt nhọn đang hướng đến cổ gã, bản thân hắn cũng quá đỗi kinh ngạc, hắn không ngờ đệ đệ hắn lại một lần nữa xuất hiện, tay hết phất lên lại hướng tới, thì chiếc bình hoa khác lại bay lên đập vào Hải đại phu, lại đến nâng chiếc ghế chuẩn bị ném tới tên đại phu đó. Nếu hắn không kịp thời hét lên ngăn cản, thì cái cổ gân guốc kia cảu lão đại phu đã phun ra một đống máu. Gã đại phu mặt không huyết sắc, nhưng mảng bầm tím vẫn hiện rõ, mắt lão trợn to, rồi như giật mình tỉnh táo, lão vùng hết sức tung cửa chạy ra ngoài, gã toang hét cứu mạng thì bất ngờ bị một luồng khí mạnh siết chặt cổ, khiến cuống họng nghẹn lại không phát ra tiếng. Gió ngày càng rít mạnh, nghe như giọng nói của ai đó đang ghì chặt lấy y cảnh báo y, máu trên đầu Hải đại phu không ngừng chảy, cổ họng chỉ có thể phát ra tiếng "ư...ư..." rên rỉ, cho đến khi mắt y trợn ngược lên trắng dã.

Khuôn biệt viện nhỏ, nhưng lại khá xa với phủ hầu, vì Hải đại phu từng nói, gã cần nơi yên tĩnh để có thể chuyên tâm nghiên cứu điều trị bệnh cho nhị công tử. Thật không ngờ yêu cầu ấy lại trở thành mồ chôn của gã.

-Ngươi đã giết Hải đại phu?- Lương Khất chỉnh lại phần quần áo xộc xệch, dường như hắn đã lấy lại điềm tĩnh mà ngước lên nhìn đệ đệ hắn, vẫn là một thân thể cường tráng lõa lồ lơ lững giữa phòng, nhưng phần thân đã hiện rõ hơn đêm qua.

-Không giết hắn, chẳng lẽ để lại cho hắn làm thỏa mãn huynh sao?. – Lương Nhất tức giận, y vô cùng tức giận, y không muốn bất cứ ai chạm vào Lương Khất, y đã tự mãn bản thân đã khiến Lương Khất đêm qua còn thuần phục dưới hạ bộ của mình, vậy mà giờ huynh ấy lại dễ dàng phản ứng với kẻ khác.

Lương Nhất xoay một vòng, uốn lấy cơ thể của mình quấn chặt lấy Lương Khất, hơi lạnh toát ra, lan tỏa khắp người Lương Khất khiến hắn rùng mình.

Lương Khất trở nên thận trọng, bất ngờ tóc hắn bị nắm chặt túm chặt thành một búi trong lòng bàn tay Lương Nhất. "Huynh nghĩ đêm qua chỉ là mộng xuân thôi sao, đêm qua vẫn chưa đủ thõa mãn cho huynh à.?" – Lương Nhất như đứa trẻ xém chút bị giựt mất đồ chơi, nên nổi nóng, muốn trút giận lên món đồ chơi đó. "A huynh xem, cái đó của huynh vẫn chưa xuống kìa, ở trong tình trạng này mà nó vẫn cứng được sao? Thật là dâm đãng đó?" –Chân của Lương Nhất cong lên, đầu gối bất ngờ ấn mạnh lên chỗ hạ bộ đang cương cứng của Lương Khất khiến hắn đau đớn nắm lấy nó cong người muốn quỳ phục xuống. Dường như vong âm của đệ đệ hắn đang ngày càng mạnh, hắn cảm nhận cơ thể y rõ ràng hơn đêm qua.

Lương Nhất nhìn vị huynh trưởng, mặt lúc hồng lúc tái đang nắm chặt thứ phía dưới bản thân mà run rẩy. Y nhíu mày, hạ dần đầu gối xuống, nhưng bàn chân lại đưa lên, ngón chân, ấn, rồi lại chà sát lên xuống đỉnh vị căn kia. Y bất ngờ kéo mạnh tóc, giật ngược đầu của Lương Khất ra sau, khuôn mặt kia túa mồ hôi, từng giọt lớn rơi xuống nặng nề trượt dọc cổ, rồi đọng lại trên xương quai xanh.

Hương cẩm lan ngào ngạt.

Dường như tỏa ra từ chính cơ thể ướt đẫm mồ hôi kia. Cứ như một thứ dẫn dược hoang mị quấn lấy cơ thể Lương Nhất, khiến bụng dưới của y nóng lên, tứ chi căng cứng, y biết cái thứ nam tính dưới kia của mình sắp không chờ được rồi.

Từ đêm qua y đã chú ý, cơ thể huynh trưởng của gã tỏa ra một mùi hương nhàn nhạt sau khi gã kịch liệt tiến nhập. Gã càng động mạnh hương thơm kia càng rõ ràng kích tình. Sau đó dần dần tan mất trong không khí.

Bây giờ hương thơm đó càng rõ ràng.

Trước/55Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Chiến Thần Bão Táp