Saved Font

Trước/168Sau

Bệnh Sủng

Chương 131

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Trước sự nài nỉ của Tiểu Thố, ngày hôm sau, Giản Đình đã thay một bộ quần áo thể thao dễ thương rồi cùng mọi người đến khu vui chơi, Tiểu Thố và Giản Chính Dương dẫn đầu đội, tiếp theo là con gái lớn của Tần Ca Tiểu Ly, Tần Nguyệt Thăng, còn có Giản Đình.

Tiểu Ly năm nay mười chín tuổi, đã là một thiếu nữ. Đứng bên cạnh Tiểu Thố, cô còn cao hơn cả Tiểu Thố. Lúc đến khu vui chơi, Tiểu Thố nói với Tiểu Ly.

“Tiểu Ly, lát nữa nhớ nắm tay em trai em, đừng buông tay ra đó.”

“Vâng, chị dâu.”

Sau khi đỗ xe xong, lúc xuống xe phản ứng đầu tiên của Giản Chính Dương chính là cau mày. Ngày thứ hai của Tết Trung thu, trong khu vui chơi rất đông người, anh im lặng nhìn một lượt, rồi quay sang nói với Tiểu Thố,

“Vợ ơi, đông người quá, hay là để hôm khác đi.”

“Không, không được, nhất định phải chơi vào hôm nay.” Tần Nguyệt Thăng vừa nghe xong liền lập tức phản đối.

Giản Chính Dương liếc nhìn một cái, Tần Nguyệt Thăng liền không dám lên tiếng, nhưng tâm trạng của cậu đã hiện lên hết trên gương mặt rồi.

Tiểu Thố mỉm cười, kéo tay Giản Đình, “Dù sao cũng đã đến nơi rồi, chúng ta đi chơi đi.”

Thực ra, cô cũng không ngờ rằng hôm nay khu vui chơi lại đông như vậy.

“Đúng vậy, chị dâu là tốt nhất.” Tần Nguyệt Thăng lập tức nịnh nọt Tiểu Thố. Mặc dù Tiểu Ly không lên tiếng, nhưng trong ánh mắt vẫn hiện lên vẻ mong chờ, dù sao cô vẫn còn là một đứa trẻ.

“Nếu anh thấy đông người quá, hay là ở trong xe đợi bọn em đi”

“Anh vẫn là nên đi cùng mọi người thì hơn.” Nhìn xem đông người như vậy, Giản Chính Dương chỉ là lo lắng Tiểu Thố, chỉ có một mình còn mang theo ba đứa nhỏ, do dự một lúc, chỉ có thể mềm lòng.

“Haha, đi thôi.”

Khu giải trí có hai loại vé, một là vé trọn gói, mua vé này vào trong có thể chơi bất kì trò gì tuỳ ý, loại vé còn lại là vé thông thường, chỉ được phép chơi những trò chơi đã được quy định trên vé. Giản Chính Dương đứng xếp hàng mua vé, khỏi phải nói có biết bao người nhìn về phía anh, phụ nữ thì ái mộ, đàn ông thì ganh tị. Thậm chí Tiểu Thố đứng bên cạnh còn nghe thấy mấy nữ sinh hỏi nhau xem anh có phải minh tinh nào hay không. Đối với những lời bàn tán này, Tiểu Thố cũng đã quen, đây là người đàn ông của mình cô, chuyện này thật là vui vẻ.

Một nữ sinh lén lút lấy điện thoại ra chụp ảnh Giản Chính Dương, sau đó bị anh phát hiện, anh liền trừng mắt nhìn nữ sinh kia. Sau đó, lập tức khiến đám nữ sinh kia vỡ mộng. Đẹp trai thì đẹp trai thật đó, nhưng tình tình không tốt lắm, còn không biết thương hoa tiếc ngọc nữa chứ.

Tất nhiên, cũng có một số nữ sinh có sở thích đặc biệt, cảm thấy Giản Chính Dương như vậy càng ngầu hơn, không những không sợ mà còn càng bàn luận sôi nổi hơn.

Sau khi xếp hàng khoảng 10 phút, Giản Chính Dương đã mua được 5 vé thông thường, sau đó liền rời khỏi hàng. Mặc dù bọn họ đến đây từ rất sớm, nhưng mấy người đứng xếp hàng đều mang theo cảm giác không ổn lắm, hôm nay vừa mới bắt đầu, Giản Chính Dương đã cảm thấy hôm nay ra ngoài là quyết định sai lầm.

Sau khi có vé, mọi người liền nhanh chóng vào bên trong. Chỉ là sau khi vào bên trong mới phát hiện trước mặt còn có một hàng rất dài người đang đứng đợi, thoạt nhìn thật sự có cảm giác là đông nghịt người.

Tiểu Thố thấy đông người như vậy liền nói với Chính Dương, “Hay là chúng ta chia thành hai nhóm đi, em sẽ đưa Giản Đình đi chơi, còn anh đưa Nguyệt Thăng và Tiểu Ly đi chơi, anh thấy thế nào?”

“Không được.” Giản Chính Dương từ chối.

Tiểu Ly xem xét xung quanh một chút rồi lập tức nói: “Chị dâu, hay là để em đưa em trai em đi chơi, hai người còn lại ở một nhóm đi.”

Tiểu Thố nhìn Tiểu Ly, có chút lo lắng nói, “Quên đi, chúng ta vẫn là nên đi cùng nhau thì hơn.”

Cô đem máy ảnh đưa cho Giản Chính Dương, “Anh phụ trách chụp ảnh nhé.”

“Được rồi.” Chuyện này Giản Chính Dương rất thích, vì anh có thể chụp thật nhiều hình ảnh của Tiểu Thố.

“Mấy đứa, muốn chơi cái gì trước?” Tiểu Thố và Giản Chính Dương chỉ là người dẫn đường, còn chuyện vui chơi đều nghe theo quyết định của ba đứa nhỏ.

“Em muốn đi nhảy Bungee.” Mục tiêu đầu tiên của Tần Nguyệt Thăng rất kích thích.

Giản Đình vẫn im lặng như trước. Lúc đến đây, cô là người thứ hai cảm thấy không thoải mái. Ở nhà yên tĩnh thật tốt, nghĩ đến đây, cô Giản dỗi liếc nhìn Giản Chính Dương, rõ ràng là không thích nhưng vẫn muốn đi cùng vợ, thậm chí còn kéo mình đến đây, rõ ràng là chỉ để chịu tội mà!

“Thế nào cũng được ạ.”

“Đình Đình, con nhìn xem tất cả mọi người đều như vui vẻ như vậy, con cũng cười một cái đi mà, đừng suốt ngày giữ cái vẻ mặt lạnh lùng giống như ai nợ tiền con vậy, thật sự là lãng phí khuôn mặt đáng yêu này lắm đó.” Tiểu Thố không nhịn được phàn nàn một câu, rồi quay sang nhìn Tiểu Ly.

“Tiểu Ly, em muốn chơi trò gì?”

Tiểu Ly nhìn em trai mình, “Em chơi cái gì cũng được, hay là cũng nhảy bungee đi.”

“Vậy được rồi.” Tiểu Thố gật đầu rồi quay sang nói với Tần Nguyệt Thăng, “Tất cả mọi người đều nghe theo em đó, đi thôi.”

“Aiza, tuyệt quá, tuyệt quá đi.”

Mặc dù Tần Nguyệt Thăng rất hào hứng với trò chơi đầu tiên của mình, nhưng lựa chọn của cậu thực quả là một lựa chọn tốt, bởi vì nhảy bugee là trò chơi mạo hiểm, nên những người đến chơi trò này khá ít. Năm người Tiểu Thố cùng đứng xếp hàng, nhưng chỉ có Tần Nguyệt Thăng và Tiểu Ly là chơi trò này.

“Chà, kích thích quá.” Tần Nguyệt Thăng vui vẻ mỉm cười.

“A!” Tiểu Ly cũng rất vui vẻ.

“Cậu bé đó là con cái nhà ai vậy? Trông thật đẹp trai nha.”

“Đúng vậy, cũng rất can đảm nữa.”

“Nhìn cậu ta chơi vui vẻ chưa kìa.”

Bên cạnh có người đang bàn tán về Tần Nguyệt Thăng, Tiểu Thố trong lòng có chút tự hào, đó đều là con cái nhà cô, không chỉ vậy, những người xung quanh nhìn thấy Giản Đình Đình, cũng đều nhìn cô với ánh mắt hâm mộ, mà Giản Chính Dương vẫn đang cầm máy ảnh chụp ảnh hai người.

Tiếp theo là du thuyền ngựa gỗ, xích đu, đều là những trò chơi không kích thích lắm. Tiểu Thố kéo Giản Đình và Giản Chính Dương cùng vào chơi. Lúc chơi trò xe điện đụng, Tiểu Ly đơn độc một mình trong nhóm, Tần Nguyệt Thăng và Giản Chính Dương ngồi chung một chỗ, Tiểu Thố mang theo Giản Đình chơi rất vui vẻ.

Tất cả mọi người đều có không Giản riêng của mình, Giản Đình tuy không thích nơi đông người, nhưng lúc chơi đùa, cũng lộ ra một nụ cười. Tiểu Thố lập tức kéo Giản Chính Dương ghi lại khoảnh khắc này.

Có một nhà hàng trong khu vui chơi. Đến trưa, mọi người liền chọn nhà hàng này để ăn trưa. Vừa ra khỏi nhà ma, đôi chân của Tiểu Thố hơi run. Nhà ma bây giờ làm thật chân thực quá, dọa chết người mất.

Giản Chính Dương ôm Tiểu Thố, nhìn khuôn mặt tái nhợt của cô, anh liền đau lòng, nhìn chằm chằm vào Tần Nguyệt Thăng đang kéo Tiểu Thố đi vào, quát “Tần Nguyệt Thăng!”

Tần Nguyệt Thăng lúc đầu rất vui vẻ nhưng trông thấy dáng vẻ Giản Chính Dương nhìn mình như vậy, liền lập tức sợ hãi, vội vàng bước đến bên cạnh Tiểu Thố, kéo tay Tiểu Thố bảo vệ mình,

“Chị ơi, chị không sao chứ, em rất đau lòng đó, anh của em thật đáng sợ mà.”

Bộ dạng đáng thương khiến Tiểu Thố động lòng, xoa đầu cậu nói, “Không sao đâu… Chồng à, anh đừng bắt nạt Nguyệt Thăng nữa, anh lớn như vậy rồi còn bắt nạt em trai, để người ngoài biết được không sợ bị người ta chê cười sao.”

Giản Chính Dương: “…”

Chẳng lẽ em không thấy nó đang giả vờ đáng thương đấy à?

Anh trừng mắt nhìn Tần Nguyệt Thăng, nhưng đáng tiếc, Tần Nguyệt Thăng ỷ có sự bảo vệ của Tiểu Thố, lại không sợ chết trừng mắt nhìn lại Giản Chính Dương, sau đó tìm một cái bàn ngồi xuống bên cạnh Tiểu Thố. Một bên là Giản Đình một bên là Tần Nguyệt Thăng, hai chỗ bên cạnh Tiểu Thố đều đã có người ngồi, Giản Chính Dương trừng mắt, tên nhóc thối này, còn dám ngồi bên cạnh vợ hắn.

“Mấy đứa muốn ăn chút gì không?”

Người phục vụ đi tới, thấy Giản Chính Dương đẹp trai, nhưng khí chất hơi đáng sợ nên bất giác không dám đến gần

Thấy người phục vụ vì sợ hãi mà không dám đến đây, Tiểu Thố chỉ có thể bất lực kéo Giản Chính Dương, “Ngồi xuống đi, bắt đầu gọi món thôi.”

“Tên nhóc thối, đợi về nhà xem anh xử em thế nào.” Giản Chính Dương ngồi xuống bên cạnh Giản Đình.

“Aiza…” Tần Nguyệt Thăng đang chiếm lợi thế, đắc ý nhăn mặt với Giản Chính Dương.

Mặc dù Tiểu Ly đã đến nhà họ Giản được một thời Giản, nhưng cô vẫn không dám lại gần người anh trai này. Đợi Giản Chính Dương ngồi xuống, cô mới ngồi lại bên cạnh Tần Nguyệt Thăng. Mặc dù trong mắt mọi người, Tiểu Ly là một người rất hướng nội, nhưng cô lại là một người chị rất tốt. Mỗi khi có Tần Nguyệt Thăng bên cạnh cô đều sẽ chủ động chăm sóc đứa em trai này.

Tiểu Thố cầm thực đơn lên rồi gọi một vài món, hỏi mọi người có muốn ăn thêm món gì không, tất cả đều lắc đầu. Thực ra, đều là người một nhà, cô cũng hiểu rõ khẩu vị của từng người nên lúc gọi món liền gọi các món mọi người thích ăn.

Buổi chiều vẫn còn muốn chơi tiếp, Tiểu Thố gọi một chai nước chanh, vừa uống vừa đợi đồ ăn.

“Nguyệt Thăng, uống ít thôi.” Nhìn thấy Tần Nguyệt Thăng uống không ngừng, Tiểu Thố không khỏi nhắc nhở, “Nếu em uống nhiều quá, lát nữa sẽ không ăn được nữa đâu. Buổi chiều còn đi chơi, em lại muốn đi vệ sinh, đến lúc đó mọi người lại phải đợi em, như vậy sẽ không vui nữa đâu.” Tần Nguyệt Thăng lập tức đặt ly xuống, “Vậy em sẽ không uống nữa.”

“Ha ha”

Trong lúc đợi món, mọi người đột nhiên nghe thấy tiếng ai đó gọi tên của Giản Đình và Tần Nguyệt Thăng. Nhìn về hướng giọng nói đó, Tần Nguyệt Thăng phấn khích vẫy tay, “Vượng Vượng, Vượng Vượng.”

” Phốc….”Tiểu Thố nhìn theo ánh mắt của Tần Nguyệt Thăng, một cậu đứa bé mập mạp chạc tuổi Tần Nguyệt Thăng đang kéo theo một người đàn ông rất đẹp trai nhìn về phía bọn họ.

Gọi tên của cậu bé là Vượng Vượng chi bằng gọi là Viên Viên hay Cầu Cầu luôn đi. Trọng lượng có thể này, chắc cũng phải đến 50 cân, một đứa trẻ mới 6 tuổi mà đã 50 cân, đây là chuyện gì vậy?

“Chị dâu, đây là bạn học của em, Chu Vượng Vượng, cũng là bạn thân nhất của em.” Tần Nguyệt Thăng và Giản Đình học cùng lớp, nên đứa nhỏ này cũng là bạn học chung của hai đứa.

Chu Vượng Vượng, Tiểu Thố dùng sức bấm lên đùi mình một cái để không bật cười. Tên nhóc này mặc dù rất hồn nhiên nhưng cũng không được làm tổn thương trái tim non nớt của người khác chứ.

“Tần Nguyệt Thăng, con cũng đến đây chơi à” ”

” Vâng ạ.” Tần Nguyệt Thăng kéo lấy tay Tiểu Thố, nói ” Con đến chơi với anh trai, chị dâu, chị gái và cả Giản Đình nữa.”

“Xin chào.” Tiểu Thố chủ động đứng lên nhìn hai bố con.

” Xin chào”. Bố của Chu Vượng Vượng nắm lấy tay con trai nói “Thật ngại quá, đã đến giờ ăn trưa rồi, nhưng ở đây lại hết bàn, hai bố con tôi có thể ngồi cùng bàn với mọi người được không?”

“Nếu đã là bạn học của Nguyệt Thăng và Giản Đình thì tất nhiên không có vấn đề gì rồi, mời ngồi.” Tiểu Thố mỉm cười, “Chúng tôi đã gọi món rồi, chi bằng cùng ăn đi.”

Bố của Chu Vượng Vượng rất ngạc nhiên, sau đó liền gật đầu mỉm cười nói,” Vậy chúng tôi không khách khí nữa đâu nhé.”

“Haha, không sao, càng đông càng vui mà.” Tiểu Thố gọi phục vụ đến, đưa thực đơn cho Chu Vượng Vượng rồi bảo cậu gọi món mà mình thích, sau đó rót đồ uống cho hai bố con.

Tần Nguyệt Thăng đã sớm đổi chỗ với chị gái, đang ngồi trò chuyện vui vẻ với Chu Vượng Vượng. Sau khi giới thiệu sơ qua về nhau, bố của Chu Vượng Vượng ngạc nhiên nhìn Tiểu Thố và Giản Chính Dương,

“Thật không nhìn ra hai người lại là chị dâu và anh trai của Nguyệt Thăng đó, hơn nữa Giản Đình còn là con gái hai người.”

Mối quan hệ này có chút phức tạp, còn có Tiểu Ly nữa, là chị cùng cha khác mẹ với Tần Nguyệt Thăng, nếu muốn giới thiệu, thật có chút đau đầu.

Tiểu Thố mỉm cười, “Mối quan hệ này hơi phức tạp, mẹ chồng tôi mang thai Tần Nguyệt Thăng trước tôi, nhưng vì tôi sinh non nên ngược lại Giản Đình lại sinh trước Nguyệt Thăng vài tiếng.”

“Ồ, chuyện này thật thú vị ghê.”

“Hầu như ai biết đều nói như vậy.” Tiểu Thố mỉm cười đáp.

Bữa cơm này thật sự rất vui vẻ. Mặc dù bố của Chu Vượng Vượng mang họ Chu, nhưng cũng không giống một “chú heo” chút nào. Tiểu Thố phát hiện ra rằng người đàn ông này không chỉ rất biết cách nói chuyện mà cử chỉ cũng rất tao nhã, chỉ là cách đặt tên cho con, có chút…

Sau khi ăn xong, bố của Chu Vượng Vượng tranh trả tiền, Tiểu Thố không cản lại được, chỉ có thể nói cảm ơn. Ban đầu là năm người bọn họ mời, kết quả lại để hai cha con nhà họ mời khách, thật là áy náy quá.

“Tôi hay nghe Vượng Vượng nhà tôi nhắc đến tên Nguyệt Thăng.” Bố của Vượng Vượng rất biết cách khiến Tiểu Thố đỡ xấu hổ, “Hai đứa là bạn tốt của nhau, chúng ta sau này có khả năng sẽ gặp mặt nhau nhiều, nếu có cơ hội, cô có thể mời chúng tôi lần nữa.”

“Ồ, được rồi.” Người ta đã nói như vậy rồi đối với hai trăm đồng kia, Tiểu Thố cũng không thể cứ giả vờ đạo đức giả mãi được, không phải là vì cô nhiều tiền, mà là bây giờ, dù sao bên cạnh cô cũng có Giản Chính Dương, có thể coi cô tiểu thư nhà giàu, hai trăm đồng này quả thực không đáng để cứ đẩy tới đẩy lui mãi như thế.

“Chi bằng mọi người đi chơi cùng nhau đi, bọn trẻ như vậy sẽ vui hơn” Anh Chu đưa ra đề nghị.

“Được.” Tiểu Thố không chút nghĩ ngợi liền đồng ý.

Vì vậy, ở khu vui chơi vào buổi chiều đã thay đổi từ một nhóm năm người thành một nhóm bảy người, một vài người lớn đi theo phía sau, đặc biệt là Tần Nguyệt Thăng và Chu Vượng Vượng là người vui vẻ nhất, Tiểu Ly và Giản Đình ở phía sau yên tĩnh hơn nhiều.

“Anh Chu đưa con trai đến đây chơi một mình sao, mẹ của Vượng Vượng đâu rồi?”

Anh Chu cười, “Lúc mẹ Vượng Vượng sinh Vượng Vượng bị khó sinh nên đã qua đời rồi. Mấy năm qua tôi bận rộn vừa kinh doanh vừa phải chăm sóc con trai, cũng không nghĩ đến chuyện tình cảm nên vẫn đang độc thân.”

Động đến chuyện buồn của người khác, Tiểu Thố có chút xấu hổ, “Tôi xin lỗi, tôi không biết…”

“Ồ, không sao đâu. Nhiều năm như vậy, tôi cũng đã sớm quen rồi. Bây giờ đối với chuyện trước kia đã bình tĩnh hơn nhiều, cô Giản không cần phải tự trách mình.”

Tiểu Thố mỉm cười, “Thực ra, sự nghiệp quan trọng, gia đình cũng rất quan trọng. Anh Chu vừa phải bận rộn với sự nghiệp lại vừa phải chăm sóc con cái, anh vẫn là nên tìm cho Vượng Vượng một người mẹ, như vậy cũng rất tốt.”

Anh Chu cười, “Tôi cũng có ý như vậy, nhưng nói thật để kiếm được một người phụ nữ làm mẹ kế cho Vượng Vượng rất khó. Tôi cảm thấy điều kiện của mình không tệ, muốn tìm một người phụ nữ cũng phải không phải chuyện quá khó nhưng lại sợ họ sẽ không đối xử tốt với Vượng Vượng. Cô biết không, trước đây có một người phụ nữ từng đồng ý kết hôn với tôi, nhưng nhất định phải đưa con trai tôi đến nơi khác. Sau đó cũng có một vài người nói sẵn lòng chấp nhận Vượng Vượng, nhưng ngay sau đó tôi lại phát hiện ra trước mặt mình bọn họ rất yêu Vượng Vượng, nhưng sau lưng lại lập tức bạo hành Vượng Vượng, tôi không thể để con trai mình chịu uỷ khuất được, cho nên liền không muốn tái hôn.”

Nghe anh Chu nói như vậy, Tiểu Thố cũng cảm thấy anh nói rất có lý, có điều cũng không thể trách các cô gái bây giờ sống quá thực tế được, dù sao chấp nhận một đứa con riêng, làm mẹ kế của nó, chính là phải thật tâm đối xử tốt với nó, còn phải xem nó có chấp nhận mình không, như vậy thật sự rất khó.

“Nếu anh Chu sẵn lòng, chúng tôi có thể giúp anh Chu giới thiệu vài người.”

Giản Chính Dương cả ngày không nói câu nào, vừa mở miệng đã khiến người khác kinh ngạc, Tiểu Thố ngạc nhiên nhìn Giản Chính Dương, anh trở nên tốt bụng như vậy từ khi nào thế?

Giản Chính Dương ôm Tiểu Thố vào lòng, trên mặt lộ ra vẻ bình tĩnh nhưng lúc nhìn anh Chu, ánh mắt lại loé lên tia cảnh cáo và đề phòng. Đây là một biểu hiện của lòng chiếm hữu, không cho phép ai đụng đến người của mình.

Anh Chu đã lăn lộn trên thương trường nhiều năm đương nhiên hiểu rõ ý tứ của Giản Chính Dương. Anh Chu không khỏi bật cười, Giản Chính Dương không phải nghĩ rằng anh thích vợ anh ta đó chứ?

Mặc dù anh không phải là giàu sang phú quý, nhưng cũng là con nhà khá giả, muốn tìm mẹ kế cho con trai cũng sẽ không tìm một người phụ nữ đã có gia đình để phá hoại hạnh phúc nhà người khác đâu.

Còn chuyện nói sẽ giới thiệu cho anh một vài người, e rằng chỉ là lời nói thuận miệng của đối phương mà thôi, vả lại bọn họ mới lần đầu gặp mặt, cũng không hiểu rõ con người anh như thế nào, sao có thể giới thiệu cho anh một người phù hợp được. Chỉ là đối phương đã nói như vậy, anh Chu chỉ đành lịch sự nói cảm ơn Giản Chính Dương

“Vậy làm phiền anh Giản rồi!”

Tiểu Thố đương nhiên sẽ không nghĩ rằng Giản Chính Dương lại tốt bụng như vậy, nhìn anh Chu cười, nói “Anh ấy cũng không quen biết cô gái nào đâu. Anh đừng nghe anh ấy nói bừa, vẫn là anh Chu nên đích thân đi tìm đi.”

Anh Chu mỉm cười không nói gì, dáng vẻ ôn nhu bên cạnh Tiểu Thố khiến Giản Chính Dương không vui, anh ôm lấy eo của Tiểu Thố, nhéo nhẹ vào bàn tay cô như cảnh cáo.

Tiểu Thố trừng mắt nhìn anh sau đó cũng không tiếp tục nói chuyện với anh Chu nữa. Tiếp theo đều là mấy đứa bé chơi đùa ầm ĩ, mãi cho đến khoảng 5 giờ chiều, Tiểu Thố nhìn thời Giản, đã đến giờ phải trở về nhà, bọn họ đã ra ngoài cả một ngày rồi, liền lớn tiếng gọi mấy đứa trẻ đang chơi đùa.

“Chúng ta phải trở về thôi.”

Sau khi giúp Tần Nguyệt Thăng chỉnh lại quần áo một chút, Tiểu Thố quay sang nói với Anh Chu, “Anh Chu, chúng tôi phải đi rồi, hai người còn muốn chơi không?”

Anh Chu nhìn đứa con trai vẫn còn chưa chơi thỏa thích, đáp “Haha, chúng tôi cũng phải trở về rồi. Hôm nay gặp được vợ chồng anh Giản ở đây, tôi rất vui. Hay là tối nay, tôi mời mọi người một bữa, ăn xong rồi chúng ta về được không?”

Tiểu Thố nhìn Giản Chính Dương đã sớm nhíu mày từ lâu, mỉm cười, đáp “Không cần đâu, chúng ta đi ra ngoài từ sớm, bây giờ cũng phải trở về nhà rồi, để khi khác chúng ta cùng nhau ăn cơm nhé.”

Anh Chu gật đầu, “Vậy cũng được, chúng tôi đi trước, tạm biệt.”

“Tạm biệt.”

“Đi thôi.” Giản Chính Dương kéo Tiểu Thố quay người rời đi, trong ánh mắt anh thoáng hiện lên vẻ không vui. Mỗi lần anh Chu đưa ánh mắt trìu mến nhìn Tiểu Thố, anh đều rất khó chịu, hơn nữa hôm nay ở đây đông nghịt người khiến anh càng không chịu nổi.

Tiểu Thố mỉm cười, cũng không dám nói nhiều liền đưa ba đứa nhỏ về nhà. Bữa tối thịnh soạn đã được chuẩn bị sẵn ở nhà. Sau bữa ăn, mọi người đều đang nói chuyện và vui đùa ở trong phòng khách, Giản Chính Dương đã kéo Tiểu Thố vào phòng, vừa bước vào cửa, anh đã ôm lấy Tiểu Thố rồi hôn.

“Có chuyện gì vậy?” Nụ hôn vừa dứt, Tiểu Thố liền nhìn Giản Chính Dương với ánh mắt đầy nghi hoặc.

“Còn hỏi có chuyện gì, đừng giả vờ với anh nữa.” Giản Chính Dương bất mãn, “Anh Chu đó cũng không tệ nhỉ.”

“Cái gì mà anh Chu? ”

“Còn giả vờ?” Giản Chính Dương nheo mắt, tay bắt đầu thọc lét Tiểu Thố.

“Haha… đừng…” Tiểu Thố cười đến rạng rỡ, “Em không biết anh đang nói gì, haha… Được, được rồi, đừng cù lét nữa, em… Haha, em biết rồi mà.”

Giản Chính Dương dừng lại, nhìn Tiểu Thố, hỏi “Em biết cái gì hả?”

“Em biết anh Chu.”

Giản Chính Dương nhíu mày, đây không phải là điều anh muốn nghe.

Tiểu Thố chu mỏ, mỉm cười nhìn anh, “Chà, anh Chu là một người cũng không tệ, vẻ ngoài thì đẹp trai, phong độ, học vấn cũng tốt, hơn nữa còn rất biết cách lấy lòng phụ nữ…”

“Im miệng.”

“A, không phải anh muốn em nói như vậy sao?”

“Không cho phép em khen người đàn ông khác.”

“Nhưng em chỉ đang nói sự thật thôi.” Tiểu Thố giả bộ ủy khuất, nhìn vẻ mặt sắp đen thành đáy nồi của Giản Chính Dương, mỉm cười, vội vàng an ủi, “Đương nhiên là dù anh ta có tốt đến đâu cũng không bằng chồng yêu của em rồi. Người em yêu nhất mãi mãi chỉ có mình anh thôi.”

Câu này khiến trong lòng Giản Chính Dương lập tức thoải mái, liền ôm lấy Tiểu Thố nói, “Lần sau không cho phép em nói chuyện vui vẻ như vậy với người đàn ông khác.”

Tiểu Thố bất đắc dĩ nói, “Chúng ta bên nhau nhiều năm như vậy, chẳng lẽ anh còn không hiểu rõ tâm tư của em sao? Anh vẫn là chưa tin tưởng em, đồ ngốc, sao em có thể bỏ một ông chồng tốt như vậy để đi tìm người đàn ông khác được chứ? Hay là chính anh muốn em đi tìm người khác hả?”

“Không thể nào.”

“Hơn nữa, có anh ở đây, em còn có cơ hội đi tìm người khác sao?”

Giản Chính Dương cau mày, lời này nghe như là anh đang cản đường của cô vậy? Kìm nén cơn Giản dữ trong lòng, Giản Chính Dương nói “Anh nghĩ chúng ta thực sự cần sinh thêm một đứa con.”

Tiểu Thố trừng mắt nhìn anh, “Em nhớ là anh đã đi triệt sản rồi mà.”

Năm đó, lúc cô sinh đứa con đầu lòng khiến anh rất sợ hãi. Sau đó liền kiên quyết không muốn sinh thêm đứa thứ hai nên đã giấu cô đi làm phẫu thuật triệt sản. Chuyện này còn khiến Giản Tinh rất tức Giản đến mức muốn mắng chết anh luôn rồi. Mặc dù chỉ là làm tiểu phẫu nhưng động đến dao kéo vẫn là chuyện xấu, lỡ xảy ra chuyện gì ảnh hưởng gì đến chức năng nam giới thì làm sao đây?

May mắn là bệnh viện mà Giản Chính Dương tìm đến rất tin cậy, sau khi mổ xong cũng đã đi tái khám, không có di chứng gì cả, mấy năm nay đều rất tốt, chỉ là giờ muốn để Tiểu Thố mang thai thì phải làm tiểu phẫu một lần nữa.

Mỗi lần nghĩ đến lần tiểu phẫu triệt sản mà Giản Chính Dương giấu cô, Tiểu Thố vừa đau lòng vừa tức Giản.

Giản Chính Dương mỉm cười, “Anh chỉ thuận miệng nói như vậy thôi, nhưng mà nếu như anh thế này mà vẫn có thể khiến em mang thai, vậy xem ra đứa bé này sinh mệnh rất mạnh mẽ.”

“Em chưa từng nghe qua một người làm phẫu thuật triệt sản rồi còn có thể khiến người khác mang thai đó.”

“Đúng.” Giản Chính Dương cười, “Nhưng phẫu thuật cũng không thể chắc chắn một trăm phần trăm. Tối đa cũng chỉ chín mươi chín phần trăm thôi, cuối cùng vẫn còn một phần trăm mà.”

“Khả năng này còn khó hơn cả trúng năm trăm vạn đó.”

“Em muốn trúng được năm trăm vạn không? Chuyện đó thì rất đơn Giản.” Giản Chính Dương mỉm cười,”Chỉ cần anh…”

“Đừng nghĩ đến việc hack hệ thống của người ta.” Tiểu Thố trừng mắt nhìn anh, “Không có việc gì thì đừng gây chuyện, em đã nói với anh thế nào rồi hả, đi đêm lắm có ngày gặp ma, anh không được làm loạn.”

“Được rồi.” Giản Chính Dương chỉ là nhàm chán quá mới làm hacker thôi. Sau bao nhiêu chuyện xảy ra, Tiểu Thố cho rằng mọi việc đều có nhân quả, để có kết quả tốt, bản thân cũng phải chú ý tu dưỡng bản thân, không cho Giản Chính Dương tùy tiện xâm nhập hệ thống của người khác. Vì vậy, đã lâu rồi Giản Chính Dương không đi “ghé thăm nhà” của người khác nữa, đương nhiên thỉnh thoảng có ghé thăm, nhưng đều là giấu Tiểu Thố.

Mặc dù vẫn có một phần trăm cơ hội nhưng xác suất này quá nhỏ. Cả Giản Chính Dương và Tiểu Thố đều không nghĩ cô sẽ có cơ hội mang thai. Có điều, những chuyện làm để mang thai đều phải làm, đặc biệt là Giản Chính Dương một khi đã động tình đều như củi khô bén lửa, cho nên hai người nói chuyện được một lúc liền lăn lộn lên giường.

Thời Giản trôi qua rất nhanh, chớp mắt cái, Giản Đình và Tần Nguyệt Thăng đã lên bảy tuổi, đến lúc vào cấp một. Mặc dù xét về mức độ IQ của hai đứa thì việc nhảy lớp là chuyện nhỏ, nhưng Tiểu Thố cảm thấy mặc dù chỉ số thông minh của con gái cô khá cao, nhưng chỉ số cảm xúc của cô bé lại không tốt lắm. Vẫn là nên để Giản Đình học cùng các bạn cùng trang lứa, từ từ học cách làm quen với bạn bè xung quanh, về sau cũng sẽ khiến cô bớt lo hơn, nên Tiểu Thố vẫn kiên quyết để Giản Đình đi học cùng với các bạn, không cho phép nhảy lớp.

Về phần Tần Nguyệt Thăng, cậu cũng rất thông minh, nhưng lại không có tham vọng lớn, bởi vì Giản Đình không nhảy lớp, nên cậu cũng rất quyết tâm không nhảy lớp. Kỳ thật cậu cũng chỉ nghĩ rằng như vậy sẽ có nhiều thời Giản chơi hơn mà thôi.

Năm học lớp một, Giản Đình và Tần Nguyệt Thăng không có đãi ngộ gì đặt biệt. Cả hai học ở một trường công lập gần đó, nhưng để thuận tiện chăm sóc cho hai đứa, Tiểu Thố có đến xin phép cô giáo cho hai đứa được vào chung một lớp. Thật trùng hợp, ngày đầu tiên đi học về, Tần Nguyệt Thăng nói với Tiểu Thố rằng Chu Vượng Vượng cũng học cùng lớp với bọn chúng.

Điều này có nghĩa là sau sáu năm, bọn chúng vẫn là bạn học của nhau, Tiểu Thố mỉm cười, để cho Tần Nguyệt Thăng hòa thuận với các bạn trong lớp, tất nhiên cô cũng không quên nhắc nhở con gái mình.

“Chị dâu đừng lo lắng, em sẽ chăm sóc Giản Đình thật tốt. Em là chú của Giản Đình mà.” Tần Nguyệt Thăng vỗ nhẹ vào ngực mình cam đoan sẽ để mắt đến Giản Đình.

Sau khi Tần Nguyệt Thăng và Giản Đình đi học lớp một, đường đến trường cũng phải đi xa hơn, mỗi ngày đều có người đưa đón. Để rèn luyện tính tự lập của hai đứa trẻ, bọn chúng được ở lại trường ăn trưa. Hồi còn học mẫu giáo ở gần nhà, ông bà ngoại cũng không bận việc gì liền đưa đón bọn chúng. Bây giờ, tuổi tác hai người cũng đã cao, không thích hợp lái xe, cho nên việc đưa đón hai đứa mỗi ngày đều là do Tiểu Thố và Giản Chính Dương phụ trách.

Khai Giảng được một tháng, Giản Đình và Tần Nguyệt Thăng làm bài kiểm tra hàng tháng tại trường. Cả hai đều đạt 100 điểm. Đây là chuyện rất đáng đáng để ăn mừng! Sau đó là buổi họp phụ huynh đầu tiên của hai đứa bé.

Giản Chính Dương vì trước đây đã từng gây náo loạn ở nhà trẻ khi đến đón Giản Đình, nên lúc Giản Đình và Tần Nguyệt Thăng thông báo họp phụ huynh, mọi người liền loại bỏ Giản Chính Dương đầu tiên.

Giản Tinh và Tần Ca gần đây đều không rảnh, vậy nên hai ông bà ngoại liền tiến cử đi thay, Tiểu Thố mỉm cười, “Ông ngoại, bà ngoại, trong hai người chỉ cần một người đi đại diện là được rồi ạ, chúng ta đi nhiều người như vậy cũng không cần thiết. Phụ huynh của Giản Đình con sẽ đại diện đi. Còn phụ huynh của Nguyệt Thăng thì chỉ cần ông hoặc bà đi là được rồi ạ.”

Hai người tuy đã lớn tuổi ngược lại tính tình rất trẻ con, đối với việc họp phụ huynh này thật ra cũng chẳng có gì bọn họ lại cảm thấy rất thú vị, nên cả hai ai cũng muốn đi. Cuối cùng, ông ngoại của Giản Chính Dương vẫn là không tranh nổi với bà ngoại Giản, sau đó bọn họ quyết định để bà của Giản Chính Dương đại diện cho phụ huynh của Tần Nguyệt Thăng còn Tiểu Thố đại diện cho phụ huynh của Giản Đình.

Vào ngày họp phụ huynh, Tiểu Thố cùng hai đứa trẻ ăn mặc rất đẹp. Mặc dù cô cũng có bằng lái nhưng vẫn chưa lái xe bao giờ, nên Giản Chính Dương vẫn chở bọn họ đến trường học.

“Họp xong thì gọi điện cho anh, anh sẽ đến đón mọi người.”

“Vâng.”

Cái gọi là cuộc họp phụ đều do giáo viên chủ nhiệm và hiệu trưởng chủ trì, bọn trẻ sẽ dẫn bố mẹ vào chỗ ngồi, sau đó ra ngoài chơi, chờ buổi họp phụ huynh kết thúc sẽ về cùng bố mẹ.

Giản Đình kéo Tiểu Thố về vị trí của mình, mặc dù là ở hàng giữa nhưng nhìn vị trí này, cô chắc chắn đây là do Giản Đình đã chọn nó. Tiểu Thố bất lực, đứa bé này thật khiến người khác đau đầu mà.

Vị trí của Tần Nguyệt Thăng là phía sau Giản Đình, còn phía trước Giản Đình là vị trí của Chu Vượng Vượng, điều này khiến Tiểu Thố thực sự ngạc nhiên. Thấy anh Chu đang ngồi trên ghế của Chu Vượng Vượng, Tiểu Thố thỏ mỉm cười,

“Anh Chu.”

“Cô Giản.” Anh Chu cũng hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy Tiểu Thố, “Tôi đã sớm nghe con trai nói nó cùng Giản Đình và Tần Nguyệt Thăng là bạn cùng lớp, không ngờ vị trí của ba đứa lại gần nhau như vậy.”

Tiểu Thố cười, “Đúng vậy, thật không ngờ.”

“Đây là…?” Anh Chu chỉ vào bà của Giản Chính Dương phía sau Tiểu Thố.

Tiểu Thố liếc nhìn bà của mình, “Đây là bà ngoại của Nguyệt Thăng.”

Tiểu Thố vừa nói vừa nhỏ giọng giới thiệu bà ngoại và anh Chu với nhau. Không kể lần gặp mặt ở khu vui chơi lần trước, Tiểu Thố và anh Chu cũng chỉ gặp mặt hai ba lần ở nhà trẻ, so với các phụ huynh khác, bọn họ vẫn tính là quen biết. Bởi vì quan hệ của Vượng Vượng và Nguyệt Thăng nên mỗi khi gặp Tiểu Thố, bọn họ sẽ chủ động chào hỏi và nói chuyện.

Biết được anh Chu là bố của bạn cùng lớp với Giản Đình và Nguyệt Thăng, thái độ của bà Giản Chính Dương cũng rất tốt, họ chào hỏi và trò chuyện một lúc cho đến khi cuộc họp phụ huynh bắt đầu.

Cuộc họp phụ huynh kỳ thật rất dài và nhàm chán. Cũng chỉ là giới thiệu mọi người một chút, sau đó báo cáo điểm của các bạn trong lớp. Tất nhiên, học sinh đạt thành tích tốt đều được khen ngợi, thành tích kém sẽ bị nhắc nhở. Vừa hay Giản Đình và Tần Nguyệt Thăng đều đạt vị trí đầu tiên, còn Chu Vượng Vượng xem ra chỉ có thịt chứ không có đầu óc lắm, thực sự nằm ở vị trí cuối cùng. Cậu bé chỉ vừa đủ điểm đạt, môn toán điểm cũng khá thấp. Giáo viên đặc biệt nhắc nhở. Nhưng nhìn thấy dáng vẻ anh Chu cũng không tệ, giáo viên cũng nhẹ giọng nhưng vẫn có ẩn ý. Nhiều bậc phụ huynh nhìn theo ánh mắt của giáo viên biết được anh Chu là bố của Chu Vượng Vượng, tất cả đều nhìn anh với đủ loại ánh mắt, anh Chu ngồi ở chỗ của con mình cảm giác mặt mũi mình đều đặt hết ở nơi này luôn rồi.

Ngược lại, khuôn mặt của Tiểu Thố và bà của Giản Chính Dương lại rất tươi tắn. Cả hai đứa trẻ đều Giảnh được vị trí đầu tiên trong lớp với 100 điểm tuyệt đối, mặc dù chúng chỉ mới học lớp một, nhưng cả hai đều được cô giáo công nhận vì sự thông minh, lúc nhắc đến tên của bọn chúng, cô giáo còn yêu cầu Tiểu Thố và bà ngoại Giản đứng lên làm quen với mọi người. Điều này khiến Tiểu Thố có chút ngại ngùng nhưng bà của Giản Chính Dương thì cảm thấy rất tự hào, một là cháu nội của bà và một là chắt của bà đó.

Cuộc họp phụ huynh kết thúc. Lúc ra về, anh Chu thấy con trai đang chơi đùa vui vẻ với Nguyệt Thăng, thì vẻ mặt anh vô cùng Giản dữ. Anh véo tai Chu Vượng Vượng đi về, con còn không biết xấu hổ ở đây vui đùa sao, mặt mũi của bố bị con vứt sạch rồi.

“Bố, bố…”Chu Vượng Vượng bị bố véo tai cũng không dám phản kháng, chỉ có thể bày ra bộ mặt đáng thương nhìn bố mình, sau đó quay sang nhìn Tiểu Thố cầu cứu.

“Anh Chu,…” Tiểu Thố mở miệng, nhưng lại cô không biết phải nói gì, dù sao thì bài kiểm tra này mà cậu bé chỉ có hơn mười điểm, đổi lại nếu là Giản Đình thì cô cũng sẽ rất xấu hổ, cô nhất định cũng sẽ mắng Giản Đình. Từ góc độ của người làm cha làm mẹ mà nói, cô hiểu được tâm trạng của anh Chu nhưng trông thấy dáng vẻ đáng thương của Vượng Vượng bị kéo tai, Tiểu Thố lại rất mâu thuẫn.

Thấy Tiểu Thố mở miệng, Anh Chu cũng không tiện đánh con trước mặt cô, chỉ có thể hung hăng ngườm nó một cái, sau đó nhìn Tiểu Thố cười, “Đều là trẻ con, sao có thể có sự chênh lệch lớn như vậy chứ? ”

“Ách… haha, cũng có thể là do bọn trẻ mới vào lớp một còn chưa thích ứng kịp. Hơn nữa, đây mới là bài kiểm tra đầu tiên cũng không thể hiện được gì nhiều, huống hồ bọn chúng mới học lớp một, thật ra nhiều người có năng lực cũng đâu học đọc học viết rất giỏi đâu.”

Anh Chu mỉm cười bất lực, “Mới lớp một đã như vậy, sau này học lên cao còn không biết thế nào nữa, đứa bé này thật khiến người khác lo lắng mà.”

“Hì… từ từ sẽ ổn mà, đừng doạ nạt bọn chúng.”

“Đúng ạ.” Chu Vượng Vượng gật đầu lia lịa, sợ rằng bố mình sẽ lại động thủ, cậu bé liên tục hứa, “Bố, con hứa với bố, con sẽ cố gắng học thật tốt. Còn có Giản Đình và Nguyệt Thăng đều là bạn tốt cả con, bọn họ cũng sẽ giúp con, đúng không Giản Đình, Nguyệt Thăng? ”

Tần Nguyệt Thăng gật đầu, “A, chú, chú đừng lo lắng, con sẽ giúp đỡ Vượng Vượng.”

Giản Đình không nói gì chỉ gật đầu. Thực ra cô bé cũng không nghĩ sẽ giúp tên mập này, bởi vì cô chưa bao giờ coi cậu ta là bạn học, chỉ là cậu ta luôn đi bên cạnh cô mà thôi.

“Vậy sau này chú phải cảm ơn Nguyệt Thăng và Giản Đình rồi.” Nghe Nguyệt Thăng nói như vậy, anh Chu cũng không tiện trách con trai mình, buông cậu bé ra, quay sang Tiểu Thố nói.

“Là do tôi bận công việc, không có thời Giản chăm sóc cho nó nên mới khiến nó thành ra như vậy, haiz.”

Tiểu Thố mỉm cười, “Nếu Anh Chu không ngại, sau này tan học có thể để bọn trẻ làm bài tập với nhau, nếu có chỗ không hiểu có thể trao đổi với nhau, như vậy sẽ tốt hơn.”

Hai mắt anh Chu sáng lên, “Vậy thì tốt quá! Thật ra bình thường tôi cũng không đến đón nó được đúng giờ cho lắm. Cô Giản, nếu cô không bận, sau này, sau khi tan học có thể đón Vượng Vượng về nhà cùng để ba đứa cùng làm bài tập được không? Sau khi tan làm tôi sẽ đến đón Vượng Vượng.”

Tiểu Thố mỉm cười,” Được rồi, không vấn đề gì.”

“Sau này phải làm phiền cô rồi.”

“Đừng nói khách sáo như vậy, chỉ là để bọn nhỏ cùng nhau làm bài tập thôi mà.” Tiểu Thố cười, “Căn bản tôi cũng để bọn chúng tự học. Vì vậy, mặc dù đưa Chu Vượng Vượng đến nhà tôi để làm bài tập, nhưng tôi không chắc nó có giúp ích gì không.”

“Không sao đâu, như vậy cũng ổn mà.” Anh Chu cười, rồi nhìn con trai, “Nhóc con, nếu con còn dám xếp hạng cuối cùng trong kì thi sắp tới, vậy con cứ chuẩn bị đến chỗ bà ngoại để bà dạy con đi”.

Chu Vượng Vượng vừa nghe thấy hai tiếng bà ngoại liền sợ hãi, khuôn mặt mập mạp bị doạ đến trợn mắt, “Không đâu, con biết sai rồi. Con sẽ học hành chăm chỉ, bố đừng gửi con đến chỗ bà mà.”

Trước/168Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Hỗn Độn Thiên Đế Quyết