Saved Font

Trước/24Sau

Boss Lưu Manh

Boss Lưu Manh – Chương 9

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Chương 9: Trừng phạt em

Thiện Phong quay trở lại công ty, quay người nhìn ra ngoài cửa sổ. Cơn gió mát vừa thổi vào văn phòng, bên ngoài nhìn xuống cảnh vật thanh bình, bầu trời xanh mát, làm cho con người ta cảm thấy dễ chịu, môi anh lại mỉm cười. Người trợ lý gõ cửa.

“Vào đi”.

Người trợ lý thấy vẻ mặt Thiện tổng hôm nay rất tốt, liên tục mỉm cười, anh ta thấy vậy thì báo cáo công việc ngay, miệng liên thoáng nói:

“Thưa Thiện tổng, kế hoạch lần này thành công rất lớn, phía bên đối tác rất hài lòng với bản thiết kế mới của ta. Công ty cũng đã tiết kiệm được một khoản phí rất lớn, trước kia các khoản phí này vẫn do ngài Nam Mặc quản lý, bây giờ ngài ấy không quản lý nữa nên có vẻ rất không hài lòng, thái độ bất mãn với công ty bộc lộ rõ”.

Thiện Phong nhếch môi lười biếng nói.

“Đây mới đúng là điều tôi muốn nghe. Cứ tiếp tục giảm bớt nhân lực ở vùng ngoại thành”.

“Thưa Thiện tổng, tôi sợ rằng làm căng quá ông ta sẽ rút cổ phần thì sẽ không có lợi cho Tập đoàn”.

Thiện Phong vẻ mặt vẫn không thay đổi.

“Cứ làm đi, ông ta sẽ không giám đâu”.

Người trợ lý vâng dạ rồi ra ngoài. Thiện Phong lại nhếch môi cười:

“Nam Mặc, để xem ông sẽ xử lý ra sao”.

Thiện Phong nhìn vào màn hình máy tính… màn hình hiện lên là một con gấu trắng tròn trĩnh đang lười biếng ngủ trên đồng cỏ. Anh bất chợt lại nhớ đến cô, người con gái dám hỏi anh rằng “Có thể nhường ghế không? Có khi nào nghĩ mạng người rất quan trọng không? lại liên tục thách thức sự kiên nhẫn của anh”. Rồi bỗng nhớ đến người con trai lúc trưa nay, nét mặt anh lại tối sầm. “Gấu nhỏ của anh chắc chắn ngốc nghếch không hay biết rằng người kia đang thật sự có ý với mình. Anh phải làm gì đây để lúc nào cũng bảo vệ được con gấu quý nhưng không hiếm này đây, anh sợ cô sẽ rơi vào tay một người khác”

“Aaaa”, tiếng cô nữ sinh hét lên, mọi người tưởng có việc gì nên xúm lại xem.

“Mọi người ơi? tớ vừa nhìn thấy một Boy men vô cùng đẹp trai ở gần cổng trường chúng ta”, giọng cô kéo dài.

“Ê, cậu nói gì thế, cậu nói cứ như anh ta là tiên vậy, làm sao mà có thể sánh bằng Nam Khanh của tớ”.

“Hứ”, tiếng cô gái khinh thường.

“Nói cho cậu rõ, Nam Khanh đẹp giống như thiên thần, còn người này đẹp như thần tiên, phong thái nhẹ nhàng, ánh mắt phong trần, đôi môi cực kỳ quyến rũ….”

Các cô gái bên cạnh nghe thấy vậy, nhao nhao lên hỏi.

“Có thật không? có thật không? trên đời này làm gì có ai đẹp như vậy chứ”.

“Hứ, cậu không tin thì thôi”.

“A”, một cô khác cũng nói theo.

“Có phải anh ta ngồi ô tô, cái xe đó hình như là BMW đen loáng loại mới nhất hiện nay không? đứng bên kia đường, cứ chăm chăm nhìn về phía cổng trường, tớ nhìn thấy mấy lần rồi, quả thực rất đẹp trai”.

“Hình như lúc ấy anh ấy nhìn tớ”. Cô gái nói mà đỏ mặt, xong rồi lập tức các ánh mắt khinh thường nhìn cô.

“Các cậu nhìn cái gì? lúc đó tớ cũng đứng gần cổng trường mà”.

“Các cậu nhìn cái gì? lúc đó tớ cũng đứng gần cổng trường mà”.

“Xí, tớ về chỗ đây”. Những người khác cũng tản ra.

Hoa Ly ngồi từ xa nghe, tim cô lại đập thình thịch, rõ ràng đó là anh mà, anh đợi cô sao. À mà không phải, một người lạnh lùng như anh ấy làm sao mà có thể đứng ở cổng trường chứ, nếu đúng thì cũng không phải đợi mình. Trong trường có biết bao nhiêu mỹ nữ.

Ngọc Ngọc bên cạnh nhìn Hoa Ly vẻ mặt thất thần thì nói.

“Hoa Ly, cậu sao thế, trong người có chỗ nào không khỏe sao?”

Hoa Ly giật mình nói.

“Hả… à tớ không sao.”

“Thế sao mặt cậu đỏ thế kia?”

“Thế ư, tớ chỉ đang nghĩ linh tinh thôi”.

Ngọc Ngọc bỗng nói to. “Cậu nói dối, cậu đang nghĩ đến ai…?”

“Không có mà”

“Hứ, trực giác của tớ chưa bao giờ sai cả”.

“Đã nói là không mà, thôi học đi, cô vào rồi kìa”.

“Cậu không tin tớ sao”.

“Đã bảo không phải mà, để khi khác nói với cậu nhé. hihi”

“Cậu nhớ đấy”. Ngọc Ngọc làm mặt xấu.

Một kế hoạch vừa hoàn thành. Thiện Phong đang nhắm mắt dựa người trên ghế xoay.

Người trợ lý gõ cửa.

“Vào đi”.

“Thưa Ngài… Ngài Nam Mặc có hẹn gặp ngài sáng nay, hiện đang đợi ngài ngoài văn phòng ạ”.

Nói với ông ta gặp tôi sau 30 phút nữa.

“Vâng”.

“Ngài Nam Mặc, Thiện tổng có một văn kiện gấp, 30 phút sau mới gặp ngài được ạ”.

Nam Mặc nghe thấy vậy thì nghiến răng két két. Trước đây ông ta hẹn gặp ai, kể cả cha của Thiện Phong, ông ta cũng không phải đợi cả, nhưng có điều sự việc lần này ông ta phải nhẫn nhịn.

Nam Mặc nghe thấy vậy thì nghiến răng két két. Trước đây ông ta hẹn gặp ai, kể cả cha của Thiện Phong, ông ta cũng không phải đợi cả, nhưng có điều sự việc lần này ông ta phải nhẫn nhịn.

“Chào Ngài” Thiện Phong nên tiếng.

“Chào Ngài”.

“Đã để ngài đợi lâu rồi, thật có lỗi quá”

Thiện Phong nói rồi cười nhếch môi.

“Xin hỏi tìm tôi có việc gì? tôi còn có văn kiện cần ký gấp, nếu không có gì quan trong thì để sau đi”.

Nam Mặc nghe thấy vậy mặt tối sầm, tức giận nhưng vẫn ra vẻ bình tĩnh, nói:

“Nếu ngài bận như vậy thì tôi cũng xin nói luôn”.

“Về việc ngài yêu cầu không tuyển người mẫu bên ngoài về làm quảng cáo thì tôi không có ý kiến gì? nhưng việc ngài cắt giảm quá nhiều nhân lực phía ngoại thành thì thật quá đáng”.

“Xin ngài nói rõ”. Thiện Phong lười biếng nói.

“Phía ngoại thành thị trường rất có tiềm năng, lợi nhuận của công ty ta dựa vào đó thì rất có tương lai…”

“Ngài Nam, tôi chỉ cắt giảm, không bảo dừng hoạt động”.

Nam Mặc tức giận, không nói thêm được câu gì.

“Ngài Nam, tôi không những cắt giảm ở ngoại thành mà còn trong nội thành”.

Ông ta nghe thấy vậy tức giận nói to:

“Thiện tổng. Những nguồn nhân lực đó đều một tay tôi tuyển chọn, ngài làm gì cũng phải nhìn trước nhìn sau”.

“Ồ vậy sao”.

“Thiện tổng ngài nói vậy là có ý gì?”

“Ngài Nam, tôi nói điều này chắc ngài không biết. Năm tôi 15 tuổi, ba tôi đã bắt đầu cho tôi quản lý công ty nhỏ rồi. 20 tuổi, đa số các công ty nhỏ đều do tôi âm thầm quản lý. Ngài nghĩ rằng tôi không biết những việc ngài đã làm sao?”

“Trước đây khi ba tôi còn sống, ông nghĩ rằng chỉ cần uy hiếp được ba tôi thì không cần phải no gì cả phải không? ông nhầm rồi. Vẫn còn tôi nữa cơ mà…”

Ngài dựa vào điểm nào mà giám nói tôi uy hiếp ba ngài.

“Dựa vào điểm nào ư”.

Thiện Phong gằn giọng, Nam Mặc mồ hôi bắt đầu lan tỏa, ông cảm thấy khó đứng vựng khi bị một người tra hỏi, ông ta có vẻ rất lo lắng khi bị Thiện Phong vạch mặt.

“Từ trước đến nay, ông tuyển người bên giải trí đến làm người mẫu cho công ty. Ông âm thầm đưa người qua bên phía ba tôi trước, ông biết ba tôi có tính thương hoa tiếc ngọc nên đã dùng việc đó uy hiếp ba tôi. Ông tưởng rằng không ai biết âm mưu của ông sao? chẳng qua là do ông đã sơ ý, tôi đã vô tình nghe thấy cuộc nói chuyện của ông và ba tôi, thật bỉ ổi?”.

“Từ trước đến nay, ông tuyển người bên giải trí đến làm người mẫu cho công ty. Ông âm thầm đưa người qua bên phía ba tôi trước, ông biết ba tôi có tính thương hoa tiếc ngọc nên đã dùng việc đó uy hiếp ba tôi. Ông tưởng rằng không ai biết âm mưu của ông sao? chẳng qua là do ông đã sơ ý, tôi đã vô tình nghe thấy cuộc nói chuyện của ông và ba tôi, thật bỉ ổi?”.

“Một người có địa vị trong nhà nước như ông sao có thể là một con người vô liêm sỉ như vậy”.

Nam Mặc nghe thấy vậy, giọng nói không còn bình tĩnh nữa, ông ta vội nói.

“Ngài không có bằng chứng và Ngài nên nhớ, tôi là người có sổ phần nhiều nhất ở công ty, ngài sẽ không hất tôi đi được đâu”.

Thiện Phong nhếch môi cười.

“Đúng vậy là lúc trước tôi không có bằng chứng, nếu không thì ông đã không còn ngồi đây rồi”.

Nam Mặc nghe thấy vậy thì thở phào nhẹ nhõm nhưng Thiện Phong lại nói tiếp.

“Ngài Nam, ngài gấp gì chứ, tôi chưa nói hết. Tôi vừa nói rằng là lúc trước tôi không có bằng chứng thôi”.

Nam Mặc, mặt tái mét nhìn Thiện Phong, ông ta run run hỏi lại.

“Ngài nói gì?”

“Ngài Nam, tất cả những chi nhánh ở ngoại thành, và một số chi nhánh trong thành, có những người không dưng lại leo lên được chức tôi đều biết rõ, các khoản thu phí lợi nhuận của Tập đoàn lẽ ra phải là gấp đôi, bao nhiêu năm nay ngài âm thầm giảm bớt đi, xem ra ngài cũng đã kiếm được không ít của Tập đoàn, ngài âm thầm nhận hối lộ để họ có thể lên chức, bức áp tăng giá cao sản phẩm, đưa người của bên giải trí đến làm quảng cáo rồi nhận hoa hồng mức cao”.

“Tôi nói với ông rằng một điều. Các sản phẩm quảng cáo trực tiếp nhấn mạnh sản phẩm của ta chứ không phải là nơi để quảng cáo người mẫu”.

“Còn số cổ phần của ngài. Ngài tưởng rằng số cổ phần đó có thể giúp ngài sao? Nếu tôi đặt bút ký tên vào văn kiện này bây giờ. Số tiền tôi kiếm được sẽ gấp 10 lần số cổ phần của ngài. Ngài nghĩ rằng các cổ đông sẽ theo ngài sao. Ngài đánh giá tôi quá thấp rồi”.

“Tôi cho ngài 2 lựa chọn, 1 là im lặng nghe theo sự sắp xếp của tôi, lập tức chuyển 20% số cổ phần sang tập đoàn, an phận làm một cổ đông như bao người khác. 2 là lập tức rời khỏi vị trí và biến mất khỏi tầm mắt của tôi”.

Lời nói của Thiện Phong lạnh lùng, tàn nhẫn, khiến người nghe cảm thấy lạnh gáy, không đường nối thoát.

….

Thiện Phong trở lại phòng làm việc, Anh nhìn ra phía cửa sổ, nghĩ lại những lời nói của ông ta, anh lại nhếch môi cười nhạt.

Không phải anh tuyệt tình tuyệt nghĩa, rõ ràng là anh đã cho ông ta một con đường, anh chỉ muốn ông ta biết rằng, bây giờ đã khác xưa, anh không phải là đứa trẻ con chỉ biết im lặng đứng nhìn nữa.

Nammặc ra về, ông ta mặt mũi tím ngắt ra khỏi công ty, vào đến xe, ông ra miệng chửi thề.

“Mẹ kiếp, sao ta lại không biết rằng chính hắn đã đứng sau mọi kế hoạch chứ”.

Ông ta căm phẫn vì mình đã quá chủ quan, coi thường thằng nhóc 15 tuổi ngày đó, ông ta đã chọn cách thứ 1 vì ông ta khô

ng cam tâm, ông ta muốn ở lại để âm thầm gây dựng lại cơ nghiệp. Muốn Thiện Phong phải hối hận vì ngày hôm nay.

Thiện Phong nhắm mắt thư thái, anh chợt nghĩ tới cô gái nhỏ. Gấu trắng của anh, anh đang nhớ lúc cô giận rỗi lại chu cái miệng lên, cũng phải một tuần rồi, vì công việc quá bận, anh không có thời gian để đi qua rồi đứng nhìn cô cười đùa nữa, Thiện Phong chợt mỉm cười.

Đọc tiếp Boss lưu manh – Chương 10

Trước/24Sau

Theo Dõi Bình Luận